mhpaul
member
ID 45571
09/12/2008
|
T́nh đẹp là những đoạn t́nh dang dở
Yêu dù là ở nơi đâu anh cũng yêu và xin được yêu
Xa dù thật xa nửa ṿng địa cầu nếu đôi ta yêu nhau thật sâu…
Thôi đi mày! “Yêu gần c̣n chưa được lại c̣n đ̣i yêu xa.”
Các bạn có hiểu cảm giác của tôi lúc này không? Cái cảm giác của người đang yêu lên trên chín tầng mây, t́nh cờ bị kéo xuống mặt đất một cách đau bầm tím con tim. Khí hồ hôm nay lành lạnh, mặt nước khe khẽ nhấp nhô, đôi ngỗng trắng âu yếm cúi đầu bên nhau thành h́nh trái tim đàng trước mặt trời đang ửng hồng lộng lẫy. Vậy mà thằng Ḥa đă cắt ngang mạch cảm hứng dạt dào của tôi như thế đó. Nếu nó không phải thằng bạn thân th́ tôi đă đạp cho nó xuống hồ rồi.
Tôi: Hôm nay mày làm sao vậy?
Nó: Ừm! Mày không giận tao chứ?
Tôi: Sao phải giận mày?
Nó: Tao với Huệ thành một đôi rồi.
Tôi: Thế th́ liên quan ǵ đến tao? – Tôi tỏ ra hờ hững.
Nó: Tao tưởng mày thích Huệ?
Tôi: Không! Chỉ là bạn b́nh thường thôi.
Nó: Thế mà tao cứ tưởng…? Mặt nó đang ủ rũ như gà rù bỗng trở nên tươi tỉnh lạ thường.
Tôi: Đồ dở hơi. Một đứa con gái làm sao có thể khiến tao giận mày được.
Thật vậy. Làm sao tôi có thể giận hay buồn được nó, thằng bạn thân nhất trong đời. Dạo ấy, tôi buồn một chút v́ vẫn chưa được yêu mà thôi, nhưng tôi sẽ đối mặt với cái cảnh thằng bạn thân và người ḿnh từng gần gũi mỗi ngày. Tôi chẳng chút nào sinh ḷng ghen tị với Ḥa cũng chẳng tiếc nuối không có được Huệ, thêm nữa tôi luôn nghĩ đến bốn chữ ‘chăm chỉ học hành,’ những lời nhắn nhủ của mẹ c̣n văng vẳng bên tai.
Thời gian trôi. Vẫn có kẻ đang đi t́m cho ḿnh một t́nh yêu đây…Chẳng biết ai đă yêu ai trước…Họ yêu nhau từ dạo ấy…nó đang ấp ủ hy vọng về mối t́nh nửa ṿng trái đất với một cô gái trên mang Web. Đầu mùa thu, cảnh vật nơi đây mỗi ngày mỗi thay đổi khác. Tuần rồi, lá đang xanh xanh chợt cơn mưa đến, gió lạnh rủ nhau về đă biến sang vàng khè. Nếu lá có linh hồn th́ có lẽ cùng loài người chia xẻ buồn vui.
Có lẻ lần này mới là t́nh yêu thật sự…
Mối liên hệ giữa hai người dường như là một sợi dây tơ bền lâu. Ngày nào, giờ ấy, cả hai cũng chat với nhau. Mười đầu ngón tay mỏi mệt th́ cả hai tâm sự bằng điện thoại vô h́nh bắc cầu từ những chiếc vệ tinh trên không gian.
Yeuphuongxa: Anh có người yêu chưa?
Duyenanh: Chưa, anh chưa có.
Yeuphuongxa: Anh nói thật không vậy?
Duyenanh: Thật mà, em không tin anh…Hay là em làm người yêu anh đi?
Yeuphuongxa: Em làm sao làm người yêu anh được. Em ở tận bên này.
Duyenanh: Anh sẽ chờ em.
Yeuphuongxa: Anh nói thật không đó…Anh có chờ nồi không?
Duyenanh: Anh chờ được.
Yeuphuongxa: C̣n bao người con gái khác chung quanh anh ở bên đó….Chờ đợi khổ lắm....
Duyenanh: Nhưng làm sao có thể yêu ai khác….Anh lúc nào cũng nghĩ về em.
.....
Duyeanh: Gần 3 giờ sáng rồi, em ngủ đi.
Yeuphuongxa: Em chưa buồn ngủ.
Duyenanh: Ngủ ngon nhé, cô bé!
Cảnh hoàng hôn ở sa mạc luôn buồn thảm v́ con đường độc nhất vào giờ đó rất ít xe qua lại. Con đường t́nh dang dở ngoằn ngoèo quanh co từng khúc từng đoạn giống như con rắn dài khổng lồ ḅ sâu vào ḷng cát nhưng nửa thân sau vắt ngang đồi cát. (Chú thích: rắn là loài động vật luôn sống cô độc)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat