mhpaul
member
ID 45053
08/26/2008
|
Giọt nắng cuối hè
Tháng tám, nắng bỏng rát chói chan, hàng cây bên đường đua hoa phượng nở tung đỏ nhoi nhói, và thưa thớt bóng người đi qua đi lại trên con đường dài kéo đến cuối chân trời sa mạc Sahara. Tiếng ve rền rỉ than van khắp các nơi nẻo tiển biệt một mùa hè sắp tàn. Một thoáng buồn chợt len lỏi vào tâm hồn lẫn trăm nỗi nhớ in dấu vào ḷng và mang theo ngàn niềm thương. Qua chuyến đi công tác bốn tháng, khi ra đi, làm sao không bịn rịn và không dễ ǵ quên.
Buổi chiều, bước chân ra đường, ánh nắng gắt của hạ đang chờ đợi, nắng chiếu dọi thẳng vào mắt xốn xang. Con đường đất đỏ rạn nứt giống như ḷng ḿnh lúc này. Chưa có hôm nào cảm thấy buồn chán như hôm nay, chắc tại v́ trời nắng, hay v́ trời thiếu mưa…tâm sự nghĩ ngợi nhảy lung tung…Tiếng chuông chợt đổ về phá tan nhửng suy nghĩ mông lung đem tôi trở về hiện tại. Trong ḷng bỗng dưng cảm thấy cần người để tâm sự tỏ bày hết nỗi ḷng ḿnh. Đi ngang qua tượng Đức Mẹ tôi thấy Mẹ tươi vui nh́n tôi...Khựng lại một chút, tôi mỉm cười chào Mẹ, như mỗi lần trở về, từ xa xa nh́n thấy mẹ tôi, tôi chạy lại ôm mẹ tỏ bày bao thương nhớ sau chuyến hành tŕnh xa xôi. Nh́n lên thánh giá, cúi đầu chào, rồi nh́n vào ḷng ḿnh tôi cảm thấy băn khoăn trước những biến cố gian nan, những khó khăn trong cuộc sống với những người khốn khổ, nghèo đói khát, bệnh tật, mồ côi....tại sao…tại sao…?
Bỗng dưng trời trở lạnh. Lạnh đến run cả người và luôn cả hai hàm răng đập lập cập. Chắc lại do anh chàng Boris băo tố tinh quái hay chị Fay hờn dỗi gây ra đây mà. Kéo cao cổ áo lên cho đỡ lạnh, ho khô khan. Chẳng ai ở bên cạnh để an ủi cả. Trống vắng quá! Mọi người h́nh như đă trốn đâu hết rồi. Mặt trời sắp lặn c̣n cố ban phát cho ngôi làng vắng lặng thứ ánh sáng yếu ớt. Những đám mây trắng chuyển thành màu hồng hồng rồi thấm dần, đỏ rực, làm nền cho một bức tranh hoàng hôn tuyệt mỹ.
Tôi đến thăm em và có lẽ là lần cuối. Nh́n vào mắt em nhưng không thấy đôi mắt chất chứa chút hờn oán, giận dỗi nào đối với nhửng bất công và tàn nhẫn mà người ta cư xử với em. Tôi t́nh cờ gặp em trong xó chợ đầy rác rưởi tanh hôi. Nh́n thấy mặt trái của cuộc đời mà tôi biết là không đẹp hay chan chứa yêu thương. Muốn kể cho em nghe những ước mơ và nhiệt t́nh nồng nàn tôi dành cho cuộc đời, nhưng chợt ngần ngại khi nghĩ đến cuộc đời em những giây phút, ngày, tháng, năm qua nào thấy bóng của t́nh thương và hạnh phúc. Tôi muốn kể cho em nghe về một người thật giàu sang đă chọn nơi nghèo nàn, sống đời nghèo khó và chết đau khổ v́ t́nh yêu dành cho em, cho tôi, nhưng nhớ đến cuộc đời mồi côi và bệnh hoạn HIV của em chưa có được yêu thương. Có phải sự nghèo đói, bệnh tật đă trở thành thử thách quá nặng nề đối với em và các bạn của em, đến nổi có thể giết chết nhửng ngây thơ và hồn nhiên của tuổi thơ…
Minh-Hoàng
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat