daheluy
member
ID 42496
06/09/2008
|
U ơi con xin lỗi!
Tối qua,U gọi điện.U động viên học hành thi cử.chắc U nhớ mình lắm.giọng U nghe như đang ốm,đều đều,nhỏ nhẹ,không thấy U gằn giọng nhắc nhở"đừng đi chơi nhiều,yêu đương ít thôi!"như mọi lần nữa.rồi U hỏi:"còn tiền ko?hết thì bảo mẹ gửi nhé".mình bảo"còn mẹ ạ".lẽ ra cũng chả có gì nếu U ko hỏi"mày có muốn về quê dạy ở trường CĐ su phạm tỉnh ko?"mình đã trả lời ngay"ko!".chắc U đau lòng lắm.mình bảo mình ko muốn về quê,mình muốn làm việc ở HN(đơn giản là mình đã yêu,ngay từ khi mới vào đại học,mà người ấy ở xa lắm,bọn mình chỉ có thể như thế).ko hiểu sao mình lại trả lời như thế,mình ko muốn làm U buồn.U bao"mày định đi HP chứ j?thế mày định bỏ U một mình thật ah?"mình to giọng"ai bảo U sinh con gái?thuyền theo lái..."trời ạ mình đã làm j thế này?đồ bất hiếu!mình ko hề muốn nói như thế,nhưng hơn 1 năm yêu,mình vẫn nghĩ như thế,sao jo đây mình bỗng thấy sợ.sợ lắm.U là tất cả mình có:gia đình của mình,nguồn yêu thương của mình,chỗ dựa của mình,và là cả thé giới của mình nữa.ko có tình yêu,mình sẽ đau khổ lắm,mối tình đầu quá đỗi trong sáng và mặn mà.nhưng ko có U mình sẽ ra sao đây?trời ạ U chỉ có mỗi 1 đứa con thôi,đó là mình.mình là tất cả của U.nhưng P cũng là cái j đó,rất lớn ở trong mình.là thế giới tình cảm của mình những ngày xa quê hương,P tận tình chu đáo,và yêu mình lắm,mình biêt.nhưng P rất cù lần.tại sao hạnh phúc lại ko bao jo trọn vẹn? mình chỉ muốn có một gia đình nho nhỏ,yên ả,sống 1 cuộc đời bình dị.nhưng sao chưa bao jo mình có được?ước mơ ấy ko quá lớn mà?cũng ko có j quá đáng cả.nhưng sao khó thế?có lẽ minhỳ phải rời xa P thôi.nhưng sao nghĩ đến đó,tim mình thấy đau,đau lắm!
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|