Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Nhật ký >> Hoa dừa trắng

 Bấm vào đây để góp ý kiến

 dongsongluoi
 member

 ID 30873
 10/11/2007



Hoa dừa trắng
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Sau một buổi lao động vất vả, cuối cùng thì cái bồn hoa nhỏ cũng được làm xong. Tôi vừa phủi bụi vừa chiêm ngưỡng thành quả lao động của mình. Ngày mai, sẽ có những cánh hoa trắng nhỏ xinh xinh mọc lên ở cái nơi tôi vừa trồng cây đó. Nếu có ai hỏi tôi vì sao tôi trồng loài hoa ấy, chắc tôi sẽ nói rằng đó là một loài hoa tuy bình thường, giản dị, nhưng tinh khiết và thanh cao,... Sẽ không một ai biết rằng tôi trồng hoa ấy để cho bạn tôi chữa bệnh ung thư.
Chúng tôi tình cờ quen nhau khi cùng chơi môn cầu lông tại một câu lạc bộ nọ. Những buổi đi chơi sau trận cầu làm chúng tôi gần nhau hơn. Tôi rất quý bạn ấy vì tính tình hiền lành. Đặc biệt bạn ấy chơi cầu lông rất khá và nụ cười rất dễ thương. Bạn bè trong nhóm thường hay trêu chọc và ghép đôi hai chúng tôi với nhau. Trong đó có cả những người quan tâm đặc biệt đến bạn ấy. Tình bạn của chúng tôi lớn dần theo thời gian. Chúng tôi bên nhau, chia sẽ với nhau những buồn vui trong công việc, sở thích. Buổi tối, chúng tôi hay đi ăn chung với nhau. Nhưng cũng có lúc các bạn khác bận và chỉ có hai đứa. Nhưng tôi không ngại vì không nghĩ gì đến chuyện cặp đôi. Bạn ấy rất chiều tôi trong chuyện ăn gì, uống gì, ở đâu. Một lần, tôi bị xung huyết nhãn cầu do bị cầu bay vô mắt. Bác sĩ không cho tôi đi làm hay cử động. Tôi nằm một mình gần 7 ngày. Những ngày đó, tôi gần như dễ chịu hơn mỗi khi mắt lên cơn đau nhức là lại có người để nhõng nhẻo. Cũng chẳng có gì ghe gớm hơn việc đau nhức, ngũ không được,... nhưng tôi đã làm phiền bạn ấy bất cứ giờ nào. Chỉ cần tôi nhắn tin là bạn ấy sẽ trả lời ngay. Lúc đó, tôi cảm giác thật ấm áp. Vì thật tình tôi không có anh trai. Sự quan tâm và cách chăm sóc của bạn ấy đã mang đến cho tôi một cảm giác hạnh phúc lạ thường.
Chúng tôi thường dành thời gian đi ăn tối và uống cà phê với nhau. Bạn ấy thích nhạc Trịnh, tôi cũng thế. Bạn ấy làm ngành xây dựng, và tôi cũng rất thích mỹ thuật. Chỗ chúng tôi thường xuyên tám với nhau là quán nhạc Trịnh. Chủ nhật, chúng tôi bên nhau quên thời gian, nói với nhau về tất cả những thứ chúng tôi quan tâm. Trong đó có đạo phật. Bạn nói rằng bạn rất ngạc nhiên khi lực lượng vũ trang như tôi mà cũng có hiểu biết về đạo. Rằng bạn cũng thích nghề của tôi, nhưng do lý lịch không tốt nên không theo học... Tôi thầm nghĩ, với hoàn cảnh hiện tại chắc tôi và bạn ấy không thể nào tiến xa hơn được vì lý lịch chính trị của bạn ấy không phù hợp với một đối tác là quân nhân như tôi. Nghĩ vậy, tôi giữ khoảng cách an toàn giữa tôi và bạn ấy.
Tôi rất thích bạn ấy vì bạn rất thông minh, và bạn có thể hiểu hết những gì tôi nói, sắp nói hoặc không nói. Đặc biệt, cái thế giới triết lý nhà phật của anh ấy đối với tôi huyền bí biết bao. Những dòng tin anh nhắn cho tôi cũng làm tôi đỡ dốt và ấm lòng hơn khi tôi biết cái gì gọi là "nhất kiến duy tâm tạo", "vô ngã", "tam độc",... Tôi biết lắng nghe và biết kể cho anh ấy những hoạt động đoàn mang tính từ thiện của chi đoàn chúng tôi. Những mẫu chuyện vui không bao giờ dứt của cán bộ đoàn là những liều thuốc chống ngủ gật hiệu quả đối với một người ngồi thiết kế như anh ấy,... Từ ngày quen biết anh, tôi không còn bị phê bình là nóng tính nữa. Vì anh ấy dạy cho tôi biết vì sao người ta nóng tính và pháp đối trị. Tôi ít gây gỗ vì những chuyện vặt với mọi người xung quanh. Sống hiền dịu và vị tha hơn đối với những lỗi lầm của người khác. Càng ngày chúng tôi càng mong đến chủ nhật để được ngồi tám với nhau. Có lần tôi trêu anh "Hãy vẽ cho em một căn nhà mà trong đó niềm hạnh phúc, tình thương và tiếng cười không bao giờ dứt". Anh ấy trả lời "Anh sẽ vẽ gấp! đồng chí sẽ nhìn thấy căn nhà ấy trong tối nay".

Thời gian cứ thế trôi đi. Cho đến một ngày, tôi nhắn tin cho anh ấy bảo rằng "đói bụng cháo trắng wa!". Anh ấy bảo tôi rằng "Từ nay em hãy bỏ thói quen thèm cái gì là nhắn tin cho anh đi, vì sẽ không được ăn." Lúc đó, anh đang khám bệnh ở BV Chợ Rẫy. "Em hãy quên anh đi, vì anh không biết mình còn sống bao lâu nữa. Không phải là anh bi quan, nhưng đó là sự thật". Đất trời xung quanh tôi như đang có sự chao đảo lớn khi tôi biết rằng anh đang mang trong mình khối u ác tính. Tôi đã thử nhiều lần để biết chắc rằng mình không phải bị anh thử. Vì tính tôi rất khéo che giấu cảm xúc. Có lúc tôi bảo rằng anh gạt tôi. Có lúc tôi lại chấp nhận và khuyên anh theo lẽ vô thường của nhà phật. Có lúc tôi vật vã năn nỉ anh nói với tôi rằng anh đang gạt tôi đi,... Nhưng tất cả đều không ủng hộ tôi. Anh trở về với một hình hài tiều tuỵ. Người thân của anh cũng xác nhận với bọn tôi là anh bệnh thật. Những buổi tối chỉ có hai đứa đi ăn với nhau không còn nữa. Những nơi quen thuộc với chúng tôi anh không đi cùng nữa. Những dòng tin không nhằm vào đâu của tôi cũng không được trả lời nữa. Anh đã nhiều lần khuyên tôi nên bỏ đi tất cả những thói quen đã có giữa hai chúng tôi. Thậm chí anh còn cố ý làm tôi đau lòng. "Không! em biết rằng anh không muốn bệnh, anh không thể chọn lý lịch cho mình. Em sẽ ở bên anh cho đến khi nào anh không cần em nữa!".Anh không nhận bất kỳ sự quan tâm nào của tôi cả. Những món quà có ý nghĩa tinh thần đều được gửi lại cho chủ khiến tôi rất đau lòng. Với sự khuyên lơn của một vị sư chủ trì, anh nhận những lá thuốc mà anh tìm không đủ dùng từ tôi. Một trong số đó là hoa dừa trắng. Anh ngày một xa lánh tôi. Chỉ có một điều chúng tôi có thể gặp nhau là cả hai cùng đi chùa hoặc đi làm từ thiện với nhiều người khác. Đi chùa không phải là chuyện xấu. Nhưng quả là một vấn đề làm tôi đau đầu và đấu tranh tư tưởng dữ dội. Biết thế anh chép cho tôi một usb 1MB gồm rất nhiều file thuyết giảng về phật đạo. Trong đó có 1 thư mục kể về Huyền Trân công chúa. Tôi rất thích vì nó bổ sung được kiến thức lịch sử cho tôi và dạy cho tôi nhiều điều bổ ích. Thỉnh thoảng tôi nhắn tin cho anh "nổ" vài vấn đề coi như là trả bài để cho anh vui.
Tôi biết rằng hoàn cảnh của chúng tôi thật là khó để đến bên nhau. Và còn nhiều vấn đề khó khăn nan giải nữa cần phải giải quyết. Có lẽ chỉ có phật đạo mới có thể giúp tôi hoặc cả hai chúng tôi đủ bản lĩnh để vượt qua những ngày sắp tới. Anh chỉ còn một nguyện vọng duy nhất là duy trì sự sống của bản thân cho đến ngày người mẹ của anh qua đời. Và tất cả những gì anh để lại cho tôi nương tựa là tam bảo. Tôi thầm cám ơn cuộc đời đã cho tôi biết anh để tôi có thể trở thành một người con hiếu thảo hơn, một cán bộ tốt hơn. Ít ra như trong chiều nay, những nụ cười và sự hài lòng của những người xung quanh về việc tôi làm cỏ sân nhà tập thể để trồng hoa. Tôi nhớ lời anh thường hay bảo "sắc bất dị không,..." và thấy hoa đẹp lạ. Trong lòng tôi cảm nhận được thoang thoảng quanh đây một mùi hương vô hình. Hương hoa rau dừa trắng.



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 Page  Previous Page  1  2  3  4  5  6  7  8  9 10 Xem tat ca - Xem Tung trang  

 dongsongluoi
 member

 REF: 593475
 03/20/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Rồi cơn mưa mùa hạ cũng đến. Đất trời đã bớt oi ả. Cứ mỗi khi sắp mưa, bầu trời lại u ám dần, mây xám kéo đến. Từng cơn gió thốc lay động hàng cây, thức dậy bụi mù ... Mưa đầu mùa không nặng hạt. Chỉ vài giọt lất phất trên mặt đất đủ làm nóng lòng đất khô cằn. Tự khi nào mình đã yêu mưa. Yêu cái cảm giác buồn buồn khi mưa đến, yêu cái cảm giác viên mãn của cây và đất sau một thời gian dài khô hạn, yêu cái không khí trong lành sau cơn mưa. Còn cơn mưa của tôi thì không biết đến bao giờ. Trong cái không gian u uất của đất trời, tôi lại nhớ đến cái u uất trong lòng người, trong lòng đôi mắt buồn rười rượi của người tôi yêu. Bây giờ, bên anh là tháng mấy? Nếu như có một điều ước, tôi ước mình là một cơn mưa nhỏ làm dịu mát đời anh. Nhưng có lẽ ước mơ đó xa vời lắm. Có lẽ anh cũng không cần. Nên tôi chỉ muốn mình có thể tan biến trong mưa để mưa che giấu những giọt nước mắt tôi đang rơi. Để trên đời này không ai biết rằng rôi đang khóc. Để anh không bao giờ biết rằng tim tôi đang quặn thắt vì anh.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 593851
 03/23/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đôi khi thấy mình chợt nghẹt thở vì những tâm trạng. Nhưng dù sao cũng xin được thỉnh thoảng chới với như thế để biết mình còn biết, còn cảm nhận được niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống.Có lúc, thấy mình rỗi quá vì đã nhốt mình vào một cuộc tình vô vọng. Tự đấu tranh với bản thân mình nên quên đi. Vượt qua nỗi buồn đó chỉ có một con đường. Làm được điều đó cũng đồng nghĩa với việc mình sẽ chẳng còn cần đến niềm vui. Dẫu sao mình cũng còn vướng lục dục, thất tình của chốn hồng trần. Nên mình chấp nhận những cảm giác đau khổ và mất mát của hiện tại với một niềm tin và một ước mơ đơn sơ về một gia đình hạnh phúc. Một ngày bắt đầu với hình ảnh thân thương mình nhìn thấy, một nơi để gửi gắm yêu thương. Một người có thể cảm nhận được cái ngon trong món ăn mình nấu. Một người có thể cảm nhận được cái đẹp trong trong phục mình chọn. Một người là hơi ấm, là sức mạnh và là ánh sáng của đời mình...

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 594009
 03/24/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Cuộc đời này đã quá hẹp hòi với mình. Đã mang đến cho mình một người tình hờ hững lại con tặng cho mình cha của người đó để thường xuyên chọc khoét vào nỗi đau của mình. Mình có phải là "gà mù ăn quẩn cối xay đâu". Nếu kg có con trai của chú trên đời này vẫn còn nhiều người đàn ông khác yêu thương con. Chỉ tại con kg đón nhận họ thôi. Con đâu đến nỗi phải "dẹo" với một ông sồn sồn thôi vợ mười mấy năm sống với con hay một anh đã có vợ trong cơ quan chú hay những cậu học sinh mới ra trường. Chú biết kg, chú đã thể hiện một sự xem thường con vô cùng độc ác. Sao chú lại đánh giá con thấp hèn đến như thế?! Điều đó lập đi lập lại nhiều lần trong sân. Con dù có đáng tuổi con cháu của chú đi nữa thì con cũng là con người, có trái tim, biết cảm nhận. Sao chú nỡ xát muối trái tim con hoài? Trong mắt chú, một trận cầu phải thắng còn quan trọng hơn cảm giác thư giãn của con sau một ngày làm việc sao? Trong mắt của chú, con lẵng lơ đến như thế hay sao? Tại sao chú lại nói con như vậy? Con đã từng cố nén lòng mình để đối diện với cô chú dù biết rằng sự đối diện đó nhắc cho con một "nỗi mất mát" nhưng con luôn cố gắng. Con vẫn quý mến cô chú như những ngày đầu con chưa biết đến anh Nhẹ hay Nhân. Nhưng chú đã đặt một viên đá vào ly nước của con khiến nó tràn ra không thể kiểm soát được. Con bỏ cuộc rồi. Con đầu hàng rồi. Con không ở lại nữa đâu. Con phải đi nơi khác. Nơi nào không có ai biết con và N đã từng bên nhau. Nơi không ai gièm pha nỗi bất hạnh của con về một cuộc sống cô độc. Con phải đi rồi. Con không làm phiền cô chú nữa đâu. Chú hãy ở lại làm nhà vô địch tàn độc nhất đi. Vì đó là tất cả đối với chú. Con cần tình người. Con cần được yêu thương hoặc chí ít là sự thanh thản khi chơi thể thao để rèn luyện sức khỏe.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 594776
 03/30/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Ngộ độc thực phẩm. Đau. Nhà không còn thuốc. Thuốc đã vét hết cho anh em đội K93 rồi. Trong cơn đau hoảng loạn, vớ chai rượu trong bếp ọc. Hy vọng nó sẽ làm ấm tỳ, giảm đau. Không ngờ, hậu quả thật là thê thảm. Từng cơn đau quặn lên rồi hạ xuống. Cứ mỗi 10 phút lại toát mồ hôi một lần.Lẽ nào mình bị đau ruột thừa? Đi bệnh viện, đi bệnh viện thôi. Mà đi với ai? đi taxi? uh,đứng thẳng để thay đồ còn hỏng nổi sao mà đi? Trời thì còn khuya. Lỡ vô đó không có người thân thì bị bác sĩ, y tá mắng cho. Ráng chịu chờ trời sáng nhờ cậu Tâm vậy. 1h, 2h, 3h cố niệm Phật mong cho trời mau sáng. Ôi, sao chỉ mới có 3h30. Hic... Rồi tất cả mọi thứ cũng qua. Sau khi tiêm chích và truyền nước không còn cảm giác đau sút mồ hôi hột nữa. Thế mới biết mình không hề có người đó trong lòng. Chấp chới với tử thần chứ trong lòng không hề nghĩ tới là sẽ gọi người đó. Có lẽ gọi người ta không nghe đâu. Mà có nghe cũng không có tới để đưa mình đi cấp cứu đâu.Kệ, cái cách của người ta là vậy mà. Mạnh ai nấy sống, mạnh ai nấy lo. Hôm nay chị T đến thăm, mang theo cho mình 2 cái đĩa anh Nhẹ chép cho nghe. Chị kể hôm rồi vô tình nghe anh nào đó nói với anh Nhẹ dạo này người ta cặp kè với cô Chi tình tứ lắm. Cũng mừng. Thì ra là có người khác à? Cũng mong là thương người ta thật chứ không phải vì muốn lôi kéo nhân lực mà lợi dụng tình cảm của người ta. Dẫu vẫn còn sốc vì được làm bạn gái nhưng không được người ta yêu thương, đối xử tốt. Dẫu vẫn còn buồn vì bị bỏ rơi nhưng lòng cảm thấy thanh thản nhẹ nhàng. Bây giờ chỉ còn một ước mơ, một hy vọng là trúng thầu các công trình khách sạn thôi. Sửa nhà cho ba mẹ, có một cái nhà riêng nho nhỏ như cái mình đang ở cũng được rồi. Thu nhập ổn định. Vậy là an phận rồi. Ngày ngày đi làm, đi học, đi đánh cầu. Tối tối đi cà phê với bạn. Ủng hộ anh Nhẹ niệm phật cầu hòa bình. Đi thăm dì 3, đi chùa với mấy chị. Cũng đủ niềm vui rồi. Không vô sân nữa cũng nhớ chú lắm. Nói gì thì nói vẫn thấy chú hiền lương, tốt bụng và cũng có thương mình.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 595576
 04/07/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Nửa mún học lớp CEO nửa mún ko. Có 3 lý do: sợ tốn tiền, sợ đụng mặt người mà mình kg mún gặp tim mình thốn lên đau đớn, làm chưa hết cái mình có thể học nữa làm gì? Mà đi học thì cũng được nhiều thứ: kiến thức, kinh nghiệm, thầy cô, bạn bè,... bây giừ học thì có thời gian. Nhỡ mai mốt bận sao học được. Mà đang làm hỏng ra tiền nên chán kg muốn chi. hic hic...

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 597221
 04/21/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Đôi lúc cảm thấy rất buồn và thất vọng về bản thân mình. Tại sao mình không thể làm như ý mình muốn. Tại sao mình lại không thể kiềm chế được cảm xúc và những ảnh hưởng xấu của nó đối với mình như vậy. Đã là con người sống không chỉ có cảm xúc hay cảm giác mà tất cả đã hình thành một tình cảm trong mình. Mình down & up với cái tình cảm đó. Không thể kể hết những tác động của tình cảm lên ý chí của mình. Mình đã trở nên rất tốt với tình cảm tốt đẹp với sự động viên và khích lệ của người khác. Rồi khi tình cảm đó không còn nữa mình lại sụp đổ. Mới hôm qua thôi, mình chứng kiến sự "sụp" của mình khi chơi thể thao sau khi nhìn thấy người đó xuất hiện. Mình chơi trận nào cũng thua trên 1 chục trái. Hic... Mình đã giả vờ như không quan tâm tới. Mình làm như sự hiện diện của người đó không có liên quan gì đến mình. Nhưng thật sự tim mình đau nhói. Mình không thoát khỏi được cái mặt cảm bị bỏ rơi. Mình không thoát khỏi được sự thiếu trân trọng của người đó đối với mình. Mình không nhìn người đó, không nói chuyện với người đó, liệu người đó có buồn không? Ừ có buồn cũng mặc kệ. Bởi vì mình đã từng trò chuyện với người đó nhưng họ đã kg trả lời mình. Ít ra mình cũng nên để cho họ nếm trải cảm giác bị bỏ rơi nó như thế nào chứ. Người ta nói khi yêu nhau, mình không nhất thiết phải ở bên người mình yêu, mà chỉ cần làm cho người mình yêu sống hạnh phúc. Mình có còn yêu người đó không? Mình vẫn nhớ đau đáu cái người mặc chiếc áo khoác da nhìn mình say đắm và cầm điếu thuốc hút với ánh mắt trầm tư. Mình vẫn nhớ người đàn ông đã đeo mặt nạ cho mình và vuốt tóc mình. Mình nhớ người đàn ông đã dẫn mình đến bữa tiệc và chăm sóc cho mình. Nhưng mình lại hận người đàn ông đã lạnh nhạt với mình, đã bỏ rơi mình. Buồn thay đó chỉ là hình ảnh của 1 người. Mình không thể tách ra để yêu và ghét. Người đàn ông mà mình yêu đã không còn, chỉ còn lại người làm cho mình ghét và hận. Vì sao vậy? vì mình kg còn là mình như họ tưởng? hay vì 1 nguyên nhân nào khác? mình cũng kg biết. Nick Vujicic không có tay nhưng anh ấy dường như đã vỗ vai và nắm tay hàng triệu người. Người đó có tay, có thể nói chuyện nhưng không nắm lấy tay mình, bàn tay mình trở nên thừa thải. Người đó kg trả lời tin nhắn điện thoại của mình. Chiếc điện thoại của mình trở nên vô dụng. Người đó không trò chuyện , giao tiếp với mình, các giác quan của mình có hơn chi người tàn phế?!!! bởi vì sao? mình đã làm gì sai ???????????????????????????????????????
Không còn người đó trong trái tim, mình sống cứ như kẻ mất hồn. Như một cành cây khô thiếu nước sống. Trái tim chỉ đập những nhịp buồn tênh không còn xao xuyến nữa. Mình ước gì nó đừng đập nữa để đời mình vơi bớt khổ đau.


 

 dongsongluoi
 member

 REF: 600629
 05/20/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Mình đã cố gắng quên mọi chuyện buồn. Mình muốn nó trôi qua thật mau. Mình đã thoát ra khỏi những ngày khủng khiếp. Cứ ngỡ mọi thứ đã ngủ yên, thế nhưng Ý đã khơi nó dậy. Mình cảm giác bị up set trong 1 thời gian. Tại sao lại như thế? Với mình có lẽ tình cảm kg đủ nhiều để mình phải đau khổ khi mất đi. Mà cái làm mình đau lòng là cảm giác không được tôn trọng. Không hiểu sao mỗi khi nhắc tới những người trong gia đình đó, hoặc làm một việc gì đó cho họ mình lại ngán ngẫm. Cái thái độ của họ khi tiếp nhận thành ý của mình nó làm mình bị tổn thương. Thời gian gần đây thấy cô đã bớt, nhưng lại đến cậu 3. Mình quan tâm tới nó mới sms cho nó nhưng nó chẳng thèm trả lời. Anh em họ có cách ứng xử "khác người" quá. Nếu kg nói 1 câu nặng hơn. Mà cũng tại mình. Ai mà cần mình quan tâm đâu, không không lại đi quan tâm làm gì. Mình cảm nhận người ta có tư tưởng phản động cũng đúng chứ kg sai. Vô tình mình đọc được topic của N viết trên diễn đàn hồi còn đi học mình mới thấy mình đã quá khá biệt với họ về hoàn cảnh đến nhận thức. Trong diễn đàn N hết mắng mỏ thầy cô trường TNH rồi đến xuyên tạc các vị lãnh đạo tỉnh. Còn ai trong mắt của N nữa đâu! huống chi là mình. Mà mình nghĩ cũng ngộ. Không hiểu sao anh em họ lại có ác cảm với mình cứ như là mình là người thích thể hiện quyền lực. Mình có quyền lực gì đâu mà thể hiện chứ?!! Bên chỗ chú 7 đang cần 1 đứa nhiệt huyết với công việc và có lý tưởng cách mạng. Nhưng mình sẽ kg giới thiệu nó đâu. Bởi mình kg hiểu nó là 1, nó cũng kg tôn trọng mình là 2. Nó cũng kg cần mình giúp đỡ. Mấy hôm trước gặp nó ở Thụy Châu. Nó ở trong toillet đang nói chuyện với ai đó về một anh hứa giới thiệu cho nó nhưng chưa làm. Mình thấy ồn ào nên nhìn kg ngờ là nó. Thôi thì kệ nó. Mình đừng có quan tâm đến nữa. Mỗi lần nghĩ tới anh em họ và làm một điều gì đó cho họ là mình lại cảm thấy xui xẻo. 134 công trình trước mắt chưa biết mình được làm bao nhiêu. Nhưng chắc chắn 1 điều là kg bao giờ mình giới thiệu cho Habala. Trong khi anh Minh, anh Thành, anh Văn,... đã thân với mình mà còn tranh thủ còn họ thì sao? hết thằng lớn tới thằng nhỏ nhắn tin chửi mình. Mình cám ơn họ vì họ đã dạy cho mình 1 kinh nghiệm. Sẽ chẳng bao giờ mình chủ động giúp những kẻ khùng khùng dỡ hơi, tính tình nhỏ nhặt, kỳ quái như thế nữa đâu. Hôm qua đi hát với chú 8 mình thật là vui, uống cũng hơn 10 lon. Chú thương mình quá! cả anh Phương nữa. Ai cũng nói vô cho mình. Chú 8 nói thiếm 8 bả cũng thích con lắm. Bả khen con "thùy mị". Nghe đến đây anh Cường và anh Tình cười như vỡ trận. Hết dùng tình cảm lại dùng vật chất. Chú nói cho mình 1 căn nhà ở CM. Thu nhập từ đất vườn dư cho 2 đứa sống,. bla bla... Mình thấy vui vì chú đã làm cho mình cảm nhận được giá trị của mình. Nhưng chỉ là như vậy thôi. Mình kg có anh H ở trong lòng. Mình cảm thấy buồn và đau lòng. Vì thật sự mình cũng kg biết mình nên nghĩ tới ai?! Chỉ cảm thấy tủi thân. Mình sang công ty của chú thì vào thẳng phòng giám đốc. Chú ngồi tiếp mình như hai người bạn. Chú còn lựa những bài viết hay trong các tập chí để bổ sung cho nghiệp vụ của mình về tài nguyên nước. Mình tặng chú 1 tập nhạc thì chú đã chơi tất cả các bài trong tập đó và rủ mình đi nhậu để đàn và hát cho mình nghe. Dù mình lúc nào cũng anh ách cái bụng vì đi đâu cũng uống nước, nhưng lúc nào chú cũng kêu mấy chị làm nước cho mình. Mình là cái gì mà chú bỏ các cuộc hẹn khác để dẫn mình đi nhậu? Chú không gọi trực tiếp cho mình mà thông qua phụ trách đội để mời mình. Chú đi với phó giám đốc của chú còn bên mình chỉ có 3 anh em. Chú gấp thức ăn cho mình như con chú. Tết trong nhà chỉ đãi có 1 mâm ra mắt mùng 3 vậy mà cũng có phần mình. Tại sao ba mẹ N chẳng bao giờ đối xử với mình được 1 phần trọng thị như họ?! Mình đến nhà chỉ đứng xớ rớ ở đó, hên lắm mới có cái ghế ngồi nói xong chuyện chừng 5p lại đi vì hết chuyện. Đôi khi bị sốc vì cô hỏi "Ủa đi đâu ạ?". Vì cô chú ghét mình, vì mình là "đít đỏ"? không biết, không muốn nghĩ tới nữa. Chú từ vị trí trưởng phòng bỏ sang làm cán bộ ban làm sao tránh khỏi sự bất mãn. Chẳng phải chú đã từng xuyên tạc việt cộng trước mặt mình hay sao? mình nên quên đi. Đừng bao giờ nghĩ đến và đâm đầu vào nơi sẽ làm cho mình bị tổn thương. Mình cũng mong đừng ai khơi lại chuyện mình và N. Nó chỉ làm cho mình tệ hơn mà thôi. Mình sẽ sống khác. Mình sẽ sống như cái kiểu để cho người ta nhớ đến mình chứ kg nhớ đến ai nữa như anh Tuyên đã dạy.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 601046
 05/24/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chui vô gầm cầu thang để lấy phụ liệu. Tự dưng lại sợ khi quay ra có 1 bóng đen nào đó đang đứng sau lưng. Rồi lại thèm cái cảm giác đột ngột xuất hiện của người đó như hồi trước. Bật cười rồi lại khóc. Trong lòng cảm thấy hụt hẫng làm sao. Làm sao có thể trở lại như ngày xưa? Chắc ngày xưa kg về với mình nữa đâu.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 606900
 07/19/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Sẵn sàng tinh thần để làm xét nghiệm. Chắc cũng không có gì bất ngờ vì ngoài những triệu chứng đó mình cũng đã từng có 2 mục bướu ở đùi và một nhú sùi ở rốn. Cảm thấy thời gian sống của mình ngắn lại. Nhiều việc phải làm. Nửa muốn đến với những người mình yêu thương nữa lại muốn để cho họ bình yên trong cái cảm giác giận hờn. Nhớ Nhân quá. Không biết dạo này Nhân ra sao. Mà chắc Nh chẳng sao đâu. Có gì Nh cũng tự vượt qua mà. Tính của Nh vốn kín đáo và mạnh mẽ như thế. Sưu tầm được một câu chuyện hay định gửi cho Nhân nhưng lại thôi. Tự ái cũng có, mặc cảm cũng có, không gửi vì thương nhân cũng có. Lâu lắm rồi. Hình như là từ Tết đến giờ không gặp lại Nhân. Đêm qua ngủ quên trên bài thi, tay ôm chiếc gối nằm to đùng mà ngỡ như mình đang ấp mình vào vai của Nhân mà ngủ. Giấc ngủ ngắn ngủi nhưng sâu và cảm giác hạnh phúc vẫn còn đâu đây. Cả hai đứa cũng vô duyên với nhau lắm. Ở gần bên nhau nhưng hiếm khi nhìn thấy nhau. Tại sao một người khách hàng mình kg thân mà khi cần mình vẫn có thể bỏ qua những bức xúc để gặp họ. Còn Nh thì không? mình là kẻ Nh thù nhiều kiếp lắm hay sao ấy. Mỗi khi mình gọi Nh kg còn nghe nữa. Mình nhắn tin Nh cũng kg trả lời. Mình mong gì một ngày nào đó tự dưng Nh chạy tới nhà mình. Hai đứa có thể "yêu nhau lân nữa". Nhưng chuyện đó chỉ là ước mong thôi. Chắc vậy! vì bây giờ Nh kg còn thời gian cho chuyện tình cảm vớ vẫn. Công việc, công việc mà thôi. Bây giờ nghĩ lại mới thấy thương anh Nhẹ nhiều hơn. Chắc lúc phát hiện bệnh tâm trạng của anh ấy thê thảm hơn mình bây giờ nhiều. Vì bệnh của anh nặng hơn, tình cảm của anh và mình lúc đó cũng sâu đậm hơn mình bây giờ. Mình đã bị bỏ rơi lâu rồi. Hì nhưng bây giờ lại thấy mừng vì chuyện đó. Nhẹ nhàng, thanh thản. Điều còn lại là phải thúc đẩy bán hàng sao cho vòng vốn xoay nhanh thật nhanh, bán ra đều tay hơn để khi cần thiết có thể gom vốn lại trong vòng 1,2 tháng mà trả nợ ngân hàng lấy cái sổ đỏ trả lại cho ba mẹ.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 607876
 08/03/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm nay chát với con bầu. Mình khoe với nó mình có 2 tin, một vui một buồn. Nó bẩu "tin vui trước đi". Mình nói "chú mới cho tâu cây vợt". "Chú nào? Ủa sao tự dưng ổng cho mày vợt?". "Ừ! thì đó. Tin buồn là tao mới mất cây vợt. Chú là ba của Nh". Con bầu nó nói tào lao hết sức. Xời! tin vui vậy mà bảo tào lao. Căn bản là vì tao không có kiến thức về mấy cây vợt. Ừ! vì tao biết mày có đồ chơi lạ nên hỏng cần mấy cái đồ chơi phổ thông và bình dân này. Nó chửi. he he...
Lâu lắm rồi mới có cảm giác đùa giỡn như vậy. Nhớ lại chú mà thấy thương. Ổng không phải thương một mình mình mà hầu như đứa nào trong sân chú cũng quan tâm. Nhưng có lẽ mình được quan tâm hơi nhiều hơn một chút. Thấy mình buồn chú đưa cây vợt, bảo mình lấy chơi đi. Rồi sợ mình ngại ông lại nói vợt của chú dư nhiều lắm. Khi nào mua được vợt mới trả lại cũng được. Nghĩ cũng thật là hổ thẹn. Cô chú chơi cầu thì rất là tiết kiệm. Không phải cô chú nghèo nhưng tính của họ giản dị. Cứ xem quần áo, giày dép, xe cộ của họ thì biết cô chú không phải là người thích xí xọn. Mình thì tâm hơ tâm hất. Chơi cây vợt mắc tiền mà kg biết giữ. Thấy chẳng xứng đáng để nhận cây vợt của chú. Nhưng kg lấy lại sợ chú buồn. Mà công nhận mình cầm cây vợt ấy mình đánh có cảm giác thật là tốt nha. Cầu nó kêu bóc bóc. Không biết có phải vì mình lâu không vào sân hay vì bực thằng cha Thuyết mà đánh mạnh thế kg biết. Lâu lâu nhìn lại thấy đúng là thời gian làm thay đổi nhiều thứ thật. Lúc mới vô sân sợ chú và không dám lại gần cô. Thằng Bo đánh cầu mà la lớn cũng không được. Bây giờ thì khác rồi. Cô, chú đã dễ hơn rất nhiều. Đánh với mình chú cũng thấy vui. Mình la hét trong sân kg có bị chú la nữa. Hôm bữa đánh bồ với cô đấu với chú Tùng và ai đó thấy cô tiếc cầu nhảy lên giống mình nhìn mà thấy mắc cười. Sống thật với mình một chút như thế có thoải mái hơn không? Cả ngày mệt mỏi rồi đi vô sân chơi mà gò ép nữa thì mệt lắm. Chẳng biết xúc động vì chú cho cây vợt hay sao mà tối đó lại nằm mơ. Trong giấc mơ lại thấy mình đến nhà cô chú chơi. Ngôi nhà này là ngôi nhà lá rộng. Tuy là nhà lá nhưng nó lại thuộc loại có hạng trong cái bối cảnh xưa trong giấc mơ. À, mà sao mình lại hay thấy chú trong cái bối cảnh xã hội xưa xưa cỡ cách đây mấy mươi năm nhỉ. Lần này cô chú đang dọn dẹp nhà vì nhà vừa sửa lại. Mình dọn tiếp cô. Một hồi lâu thì căn bếp lộn xộn đã sạch sẽ, ngăn nắp. Mình thấy mình nấu một nồi nước thật là to và một nồi cơm. Nhưng mình lại quên đút lá và củi vào bếp cho nó cháy. hì hì... Nhân thì ngồi đằng trước vẻ mặt vẫn lạnh như băng và không có vẻ gì thân thiện với mình. Mình buồn lắm. Nhưng trong bụng lại bảo "Kệ, mình làm vì cô chú chứ không phải làm vì Nhân". Hơ, ngộ. Trong mơ mà cũng không quên cái cảm giác ngăn cách xa lạ. Có lẽ thái độ lạnh nhạt của Nhân đã ăn sâu vào trong tiềm thức của mình rồi. Mình thật là dỡ vì mình không biết giữ gìn hạnh phúc. Không biết tìm hạnh phúc, khi nó đến rồi cũng không biết giữ lấy. Khi nó tắt rồi cũng hoay hoay không biết phải làm sao nên đành chấp nhận sự cô đơn. Hi. Kệ. Mình thấy mình cũng có cố gắng cũng không giống mình lắm. Khi mình bày tỏ tình cảm của mình trước thì cũng từ đó mình mất hết cảm giác. Ước chi mình tìm được một người đàn ông đích thực. Người có thể đủ mạnh để sắp xếp mọi thứ và cuốn mình theo sự sắp đặt của anh ta. Nhưng mà để làm gì nhỉ? mình có tham lam quá không. Khi mình có một người để yêu thực sự thì mình sẽ lại khổ vì mình không thể đi hết quãng đời còn lại với người ta.
Haiz hôm nay đi đám cưới Yên, vài bữa nữa là đám cưới Tuyến. Hồi đó giờ kg biết cảm giác buồn khi đi dự tiệc. Nhưng hôm nay lại thấy man mác trong lòng.


 

 dongsongluoi
 member

 REF: 608500
 08/08/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hôm nay đi đám cưới Tuyến. L nó diện cho chị nó đẹp cứ như ai á. Người thì bảo giống Tây, người thì bảo giống người mẫu,... nói chung những người nhận ra thì cho rằng mình đẹp. Trừ những người chê mình quá đẹp vì đố kỵ. Còn lại thì nhận không ra. Má ba của T ngồi chung mà chẳng thấy nói chuyện với mình. Đến khi con trai của má ba nói đó là chị P thì má ba mới bật ngửa cười. "Nãy giờ dì đâu biết con. Nhìn không ra. Thấy con nói chuyện với thằng Bin thì cứ tưởng con làm trong bệnh viện". Ặc! ặc. Hôm nay mình cũng thấy mình đẹp thật. Chỉ có điều mình rất buồn và mặc cảm vì cảm giác bỏ rơi. Nếu mình không bị bỏ rơi chắc mình không đẹp thế. Mọi người khen làm mình cũng vui lây. Kệ! biết mình có sống được bao lâu. Tỏa sáng được lúc nào hay lúc ấy. Vui được bao nhiêu thì hãy cứ vui. Lo nghĩ nhiều rồi cũng về với đất. Mình chọn cái bạn lạ hoắc để hòa mình vào. Ừ, mình không muốn ngồi chung với đám bạn của Tuyến nữa. Mình sợ cái cảm giác tổn thương khi cố làm bạn của họ. Không phải ai cũng thế. Nhưng chỉ có 2 người là cái mặt cứ căm căm. Họ gặp mình như gặp người lạ. Mình ngồi chung với họ thế nào cũng được giới thiệu là "cao thủ". Biết đâu lại còn được quan tâm đặc biệt để mà soi lỗi. "Cái tính nó thế!" có đứa giải thích. Ừ biết là cái tính nó thế. Dẫu không biết nó có cố ý hay không nhưng mình cũng có cảm giác và không thể chịu được cảm giác khó chịu đó. Thà mình ngồi với người lạ còn hơn. Hôm trước ngồi với những chị lạ hoắc. Lại được một khách hàng tiềm năng hi hi. Buồn cười nhất là lúc ra cổng đi về. Như Ý lo tiễn ba về nên cu Tuyến xách mình ra 2 đứa pose hình. Chị cầm máy ảnh ngỡ ngàng nhìn sang tìm cô dâu. Chắc chị ấy sợ cô dâu ghen hay sao ấy. Tuyến bảo chụp đi chị mới chịu chụp. Pô thứ hai 3 đứa chụp chung nên đành mượn một diễn viên quần chúng đứng thế vào. Mình cảm thấy cay cay sống mũi. Xinh thế này mà chẳng có ai ở bên. Đi đến, đi về đều do "thằng Linh" chở. Hôm đám nói T, mình nằm mơ thấy chuẩn bị đi dã ngoại ở đâu đó. Nh phát cho mỗi người một chai nước suối. Trong lòng phập phồng không muốn nhìn thấy Nh. Không biết Nh nhìn thấy mình sẽ phản ứng ra sao? Có lẽ hắn lại lạnh lùng làm ngơ mình sẽ buồn lắm. Mình đứng xoay lưng lại giả đò cắm cuối ăn bánh mì vờ như không thấy Nh. Nh cũng ác lắm. Hắn phát cho từng người phía bên trái, tới mình, mình nín thở. Hắn bỏ qua luôn, rồi bỏ mình sang phát cho người bên phải mình. Mình cúi xuống. Lặng lẽ. Lát sau Nh quay lại hai tay bất ngờ choàng ngang vai mình siết chặt. Một tay cầm chai nước chồm cái đầu ra trước nhìn mình cười nham nhở. Mình bật khóc. Những giọt nước mắt trào ra trong mơ. Sao mình lại nặng nề chuyện đó đến như vậy. Biết bao giờ mình mới thôi hết mặc cảm vì cảm giác bị Nh bỏ rơi. Biết bao giờ Nh và T có thể thay đổi cái kiểu lạnh lùng phớt đời để khi gặp họ mình có thể tự nhiên cười nói như xưa. Nếu có anh Nh ở bên chắc mình không "ngã" nhiều như thế. Sao mình cảm thấy mình yếu đuối quá. Những phút giây bốc đồng do say đã không còn vì mình không uống nữa. Nhưng mình biết mình vẫn còn yếu đuối lắm. Mình phải làm cho họ thật là ghét mình mới được. Như thế họ sẽ kg tốt với mình nhiều hơn và mình sẽ ít còn nghĩ đến họ nữa.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 608638
 08/09/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Anh ơi, anh biết không? Hôm nay em đọc lại câu chuyện tìm về bên nhau. Em chợt nhận ra mình cũng muốn nói với anh rất nhiều lần xin lỗi như nhân vật chính. Thậm chí nó còn nhiều hơn trong truyện nữa. Anh có biết em muốn nói gì không? Ngay lúc này đây em ước gì có anh đứng trước mặt. Em sẽ lấy hết can đảm để nói với anh rằng:
Em xin lỗi vì đã gặp anh
Em xin lỗi vì đã nhận ra anh
Em xin lỗi vì em đã yêu anh
Em xin lỗi vì em rất cần anh bên cạnh
Em xin lỗi vì em không thể làm cho anh yêu em như em đã yêu anh
Em xin lỗi vì đã đến bên anh
Em xin lỗi vì đã làm phiền anh
Em xin lỗi vì đã dỗi hờn anh
Em xin lỗi vì đã làm tổn thương anh và tổn thương chính mình
Em xin lỗi vì em đã rời xa anh
Em xin lỗi vì không thể xem anh là một người bạn như trước
Em xin lỗi vì đã tỏ ra như chưa từng quen biết anh
Em xin lỗi vì không dám nhìn vào mắt anh
Em xin lỗi vì không thể cười với anh dù là nụ cười chào xã giao miễn cưỡng nhất
Em xin lỗi vì đã không thể nói với anh rằng em nhớ anh nhiều lắm
… và điều sau cùng:
Em xin lỗi vì em không thể quên anh!


 

 dongsongluoi
 member

 REF: 608854
 08/12/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Một lần đọc trên blog của anh Phan, anh nói về sự hưởng thụ của mọi người. Và so sánh với hình ảnh của một người ăn mày. Anh nói với kẻ ăn mày ấy, mọi sự buồn vui bây giờ bỗng trở nên xa xỉ. Bởi ông chỉ quan tâm đến những mẫu bánh mì vụn được người ta ăn dở bỏ đâu đó. Hình ảnh sinh động nhất khi anh ta tả về người ăn mày ấy là ánh mắt anh ta chợt sáng lên khi nhìn thấy ổ bánh mì ai đó ăn dở nằm trong thùng rác. Tôi bỗng dưng nhớ về người ấy mà nước mắt chực trào tuôn. Anh ấy có phải là người lạnh lùng không? chắc là không! Anh ấy có phải là người khô khan không? công bằng mà nói chắc cũng không. Nếu tâm hồn anh ta chỉ là những tảng băng làm sao anh ấy có thể vẽ nên những bức tranh đẹp. Vậy thì tại sao? tại sao?... Tất cả những dấu chấm hỏi ấy quay quắt lòng tôi. Bởi trong một hoàn cảnh khác, anh ta cũng như người ăn mày. Anh ta bận bịu với miếng cơm, manh áo. Dĩ nhiên, không phải cho riêng anh. "Để lo cho ba, cho mẹ, cho mấy đứa em và tổ ấm của mình nữa chứ". Thật là đáng thương. Vậy mà mình thì ích kỷ lắm. Mình dẫu cũng biết sự vất vả ấy. Dẫu có cảm thông đó nhưng mỗi khi cơn sóng mặc cảm dâng lên thì mình lại muốn đạp đổ tất cả. Mình muốn người đó phải chọn lựa giữa mình và "mẫu bánh mì". Mình ích kỷ lắm. Bây giờ ngẫm lại chỉ muốn bù đắp cho người đó thật nhiều. Nhưng liệu sẽ chịu đựng được bao lâu rồi cái tính trẻ con lại trỗi lên. Người ta chẳng lãng mạn được như anh Nh đâu. Chẳng có tối trời đi lang thang đến những tịnh xá để nhặt lá bồ đề cho mình đâu. Người ta không rảnh mà chơi những trò chơi bất ngờ với mình đâu. Người ta là lãnh đạo cơ mà. Người ta không rảnh để quan tâm đến mình đâu. Bên này một mình mình với một trò chơi trốn tìm không ai hưởng ứng. Và bên kia, "gã ăn mày" đang cố làm cho tròn vai người thành đạt của mình. Không thể tin được ánh mắt chứa chan tình cảm ấy lại có thể là cửa sổ của một tâm hồn lạnh lùng. Mình đã rất đúng khi không nhìn thẳng vào đó nữa.Giờ này, chắc đã say hoặc đã ngủ say. Chẳng còn nhớ đến mình đâu.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 609579
 08/20/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Tự bao giờ, cũng chẳng biết tự bao giờ em nghĩ nhiều hơn về anh. Khi những giấc mơ đã ám ảnh em với nụ cười hiền từ và niềm vui của ba anh dành cho em. Em vẫn nghĩ đó là cảm giác của mình. Và tự mình suy nghĩ nhiều nên mình đã thấy những giấc mơ đó. Cho đến một ngày em ngồi trong nhà cửa để mở và say sưa viết quên thời gian. Không gian vắng lặng bỗng nghe tiếng rà thắng xe xuống mặt đường. Em giật mình nhìn lên, thì thấy bóng dáng hiền từ đó đã chạy xe đi. Có lẽ ông nhìn thấy nhà vắng teo,trễ rồi mà không ai đóng cửa, cũng không thấy người. Ông không nhìn thấy em ngồi khuất sau những tấm niệm. Đã hơn 10h20 rồi. Mới hôm qua, em thấy ông dạo quanh công viên và hướng mắt nhìn sang ngôi nhà anh Nh. Có lẽ đối với ông, sự che chở quan tâm mà ông dành cho những người mình yêu quý là nghĩa vụ lớn nhất và cũng là niềm vui của ông. " Có thể nói ông là người tốt nhất trên đời này". Anh đã từng nói về ông như thế. Nhưng với sự hà khắc của ông anh đã từng muốn giết ông. Em cũng có thời gian ngại ông lắm. Nhưng bây giờ thì không còn nữa. Nhìn ông chạy ngoài đường với nét mặt khắc khổ xệ xuống, không thể hình dung đây là người đàn ông chỉ ngoài 50 tuổi. Khi vô sân cầu rồi có khác. Em thấy ông hay cười đùa khi đánh cầu với em. Ông quan tâm em đã đánh được bao nhiêu trận, ông dành nhiều nhiều nữa sự quan tâm cho em. Sự hiện diện của ông và cô đã trở nên một hình ảnh thân quen trong lòng em. Mỗi khi em cần một người lớn để gửi gắm tình thương thì em lại nghĩ tới họ. Nhưng rồi lại nhận ra mình thật là vô duyên. Em đã quá trẻ con nên không thể giữ cho mình một hạnh phúc. Sự tự cao và thói kiêu căng đã mang anh ra xa khỏi đời em. Có lúc em nghĩ về anh như một người đàn ông mà em ngưỡng mộ nhất. Có lẽ anh cũng lãng mạn như em nghĩ, anh cũng khó tính như em nghĩ, anh cũng từng có cảm xúc với em khi em choàng tay siết anh vào lòng trong cái khí trời se lạnh nào đó. Nhưng rồi anh và cả em khó mà tìm lại được cái cảm xúc như thế đó chỉ vì sự thiếu tế nhị của cả hai. Đôi lúc em lại nhói lòng khi nghĩ đến sự kết thúc hết sức tào lao giữa hai đứa. Em có thể làm gì để mình được như xưa? Thật lòng, em kg tự tin để làm điều đó. Bởi, em không hiểu gì về anh. Anh có ít thời gian, quá nhiều thứ để làm và không quan tâm đến em nữa. Có thể đối với em hạnh phúc gia đình mới là điều quan trọng nhất và em dành nhiều thời gian để suy nghĩ về nó về mối quan hệ giữa anh và em. Cái hạnh phúc là hiện tại là sự bình yên mà em đang có. Tự nhủ lòng mình thời gian sẽ trôi và mọi thứ sẽ qua. Anh rồi sẽ thành đạt và sẽ tìm cho mình người phụ nữ trẻ hơn, xinh đẹp hơn và giỏi chịu đựng hơn. Em thật là mâu thuẫn phải không? Em vẫn mong mình tìm được ở anh đúng là người đàn ông mà em tìm kiếm nhưng cảm giác đó thật là mong manh so với những suy nghĩ tiêu cực và lệch lạc về anh. Dù sao thái độ hiện tại của anh cũng đã khoét một ranh giới khá lớn để em không thể đến gần hơn. Em vẫn rất khát khao được tìm thấy người đàn ông mình yêu ở nơi anh nhưng em sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh và tận hưởng niềm vui được yêu thương của ba mẹ anh trong tiếc nuối.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 644946
 12/05/2012

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Lâu quá không vào thăm nhà. Đêm rồi mơ thấy anh. Cảm xúc vẫn như cũ. Về đây mọi thứ vẫn như mới hôm qua. Những gì đã xảy ra cũng đã quá nhiều nhưng sao chẳng đọng lại được gì cả.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 653166
 04/13/2013

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chị Thuỷ rủ hôm nay đi chùa. Hôm nay cúng hoàn kinh Dược sư hay gì đó. Chị bảo sư cô có mời anh nữa. Anh là người vẽ ngôi chùa đó cho cô. Mình muốn đi không phải để xem nghi thức, cúng bái. Mà mình muốn đến chùa để cho lòng nhẹ nhàng ra. Cũng là để nhìn thấy anh để yên tâm rằng anh vẫn ổn. Sáng ngồi chờ đợi. CHị hẹn 8h rồi 9h rồi xù. hic. Chẳng biết bao giờ mới gặp lại anh. Hôm qua gặp một người đồng nghiệp cũ của anh. Hắn nói hành vi cung cấp cháo từ thiện của anh là hành vi giết người vì những người buôn bán hàng rong xung quanh đó mất khách hàng hoặc họ phải đi xa hơn mới buôn bán được. Cảm giác rất tức giận với cái suy nghĩ ngu ngốc đó của hắn nhưng mà không thể cãi nhau trước mặt chủ đầu tư vì một chuyện bên lề công việc nên đành thôi. Để đó đi mai mốt sẽ có dịp nói lại cho đúng.


 

 dongsongluoi
 member

 REF: 655689
 05/25/2013

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Từ khi anh không còn ở bên, mọi thứ trở nên nhạt nhẽo. Trước kia có Thầy (sư phụ chưa bái sư) để nương tựa tinh thần. Sau khi người mất thì có sư huynh. Từ khi sư huynh lên làm trụ trì thì mình ít có được gần vì huynh quá bận. Không có anh không còn động lực để tu học. Gần đây mắc 1 đứa ngu ngốc ở trong nhà con người mình cũng trở nên nóng nảy, chằn lửa. Mình đã lạc mất chính mình như hồi xưa, như lúc còn anh bên cạnh. Trãi qua một thời gian cưỡi ngựa xem hoa mình đã nhận ra được một điều chưa ai có thể thay thế được vị trí của anh trong lòng mình. Không ai có thể khiến mình trở nên hiền hậu như mình có thể, không ai khiến mình phấn đấu như mình có thể, không ai khiến mình chăm chỉ tu học như mình đã từng làm. Những buổi sáng trì chú, những buổi tối ngồi niệm phật, ngồi thiền, ăn chay,... không còn nữa. Những người đến rồi đi chóng vánh chỉ vì mình không chấp nhận được. Nhưng anh không còn là của mình. Anh bây giờ là của Phật. Lần gần nhất mình nhắn tin cho anh thì anh nhắn lại là "... nếu trước đây có làm nên lỗi lầm gì xin thành tâm sám hối". Mình cũng không dám liên lạc nữa. Năm nay mùa mưa đến muộn. Thời tiết oi bức quá không biết anh có ổn không. Mình biết không phải anh không có tiền, mà tiền của anh để phát cháo từ thiện chứ anh kg bao giờ chịu xài cái gì cho bản thân mình nói chi đến gắn máy điều hoà. Cầu trời cho anh luôn khoẻ mạnh. Ít ra là sống đến ngày mẹ anh "trăm tuổi" như anh hằng mong.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 667576
 11/30/2013

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Lâu rồi kg vào đây. Nhà mình mốc meo hết rồi. Tự dưng hôm qua nhỏ Quỳnh nhắc lại chuyện cũ nước mắt cứ tuôn. Sao mình với anh ấy chia tay lâu rồi mà cứ như hôm qua. Các em làm chung với anh đứa nào cũng thương mình. Chắc là tại vì chúng nó thương anh nên mình được quan tâm ké. Thiệt tội nghiệp cho anh. Ai cũng nghĩ mình vì anh mà sống cô đơn đến giờ. Kỳ thực mình đã chấp nhận tình cảm của người khác. Mặc dù tình cảm đó không đi đến đâu. Nhiều lần mình giận chủ nhà cũng muốn đi nơi khác. Nhưng nhớ lại cái cảnh anh và mẹ anh đi chợ ăn sáng rồi anh cứ nhìn về phía nhà mình ở thì trong lòng mình lại cảm thấy rưng rưng. Có lẽ được nhìn thấy mình sống bình yên ở đây là một phần cuộc sống của anh rồi. Để cho anh yên vậy. Anh cố sống cho vui, cho khỏe, cho tốt nhé.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 683310
 09/07/2014

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Hoang mang.

 

 dongsongluoi
 member

 REF: 690662
 12/30/2014

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Có nhiều điều hối hận khi đã từng yêu thương một người đã lợi dụng mình để làm bình phong cho vấn đề giới tính.

 

 Page  Previous Page  1  2  3  4  5  6  7  8  9 10 Xem tat ca - Xem Tung trang  

  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2025 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network