raine0211
member
ID 74330
12/13/2012
|
Memories of rain ...
03:24 23 tháng 3
Yêu bắt đầu từ chữ duyên nhưng hai người cần yêu nhau trọn vẹn còn phải có chữ phận. Với ai tình yêu bắt đầu có duyên cớ và chia tay với đầy đủ lý do biện minh. Còn tình yêu đến với em không ngờ và rồi cũng lặng lẽ bước đi không nói trước. Cũng giống như cách em bắt đầu và kết thúc tình mình chỉ bằng một câu hát xa đưa, “Khi giấc mơ về” …
Em mộng mơ nhủ mình sẽ yêu dài lâu lắm. Còn anh lơi lả nghĩ rằng tình chỉ là bóng chim câu. Nên cách ta đến với nhau tựa như một giấc mơ đến giờ vẫn còn nguyên những tiếng thở sâu, những câu nói mớ thổn thức và cả những hạt long lanh buồn lẩn trong khoé mắt. Thật đấy! Hay có giả đi chăng nữa đấy, em vẫn tin rằng, có ngày sẽ gặp lại giấc chiêm bao ngọt ngào ấy. Bởi tình trong em vẫn còn đong đếm từng ngày buồn bã mà đâu biết liệu trong anh niềm yêu có bao nhiêu đấy hay đã cạn hết!
Người ta cứ ví von cuộc đời là một con đường, gặp nhau là chuyện ngẫu nhiên và đi ngang qua nhau là điều bình thường. Còn em khi sinh ra trong đời và tới tuổi vừa yêu chỉ biết đứng nơi chặng cuối một con đường để chờ đợi và trao đi yêu thương. Điều ấy làm nên em, một giản dị, một yêu, một xót đắng! Cho đến lúc tình yêu mình thuộc về nhau,Anh chợt hiểu ra em đâu phải chỉ chân thật đến lạ kỳ mà sự hiếm có những nỗi hi sinh trong em xứng đáng nhận về nhiều tình hơn là để yêu. Đó chính là lúc, anh dứt áo ra đi, ..
Anh đối diện với sự thật rằng em là thứ bùa thuần khiết làm sự chân thật trong anh tự cúi mình hiện hữu. Tựa như lúc trước khi anh bước đến bên em một cách lãng tử . Ấy thế nhưng em đã yêu đến độ làm sáng mát tâm hồn anh và thả vào đó cơn gió lành thứ tha. Vào chính lúc ấy, trong khi một bên là những cân đo về hạnh phúc của mình, một bên là những nghĩ suy cho em, anh đã chọn cho mình lối đi em không hề mong muốn.. Xa em để em có người yêu thương xứng đáng hơn anh!
Câu chuyện tình rồi sẽ khép lại cọt kẹt như cánh cửa trì hoãn những cái nhìn sau cuối. Em vội vàng kiếm một góc khuất úp mặt vào đó thổn thức và uất hận. Anh âm thầm sải bước lựa cho thân mình bớt run và kiêu hãnh ngẩng đầu. Đâu là câu trả lời thỏa đáng cho em và đâu là lời bào chữa hợp lý cho anh. Mình tự nhiên đứng giữa một cánh đồng trống trải những lời thì thầm than khóc, trên đầu tan tác bóng mây ảm đạm, gió thúc từng hồi đau đớn còn bước chân đi bết dính xót xa... Vì sao giữa ngã ba đường người chọn cho cả hai hai ngả gập ghềnh. Chẳng phải khi xa nhau mỗi người sẽ lại một mình ôm hết thảy nhớ thương dồn lại câm nín, đơn phương mang nặng bóng hình rạn vỡ rồi biết tới khi nào những đoạn đường đan xen vào đời nhau lần nữa đây?
Lần cuối cùng bên nhau, em đã muốn trách hờn anh mà không thể thốt lên lời. Lần cuối ấy nhìn anh vẫn chỉ giữ kín những lời giải đáp tại sao trong em. Để rồi mối tình tan vỡ, nước mắt em không thể níu bước cái quay lưng vội vã của anh. - Anh! Yêu là thế sao!? Cả hạnh phúc và bất hạnh rơi xuống: ban đầu tan dần vị ngọt để cho nhựa đắng sau cùng ứa ra.
Đếm trong đời được mấy niềm vui hạnh phúc, mà sao nhớ thật nhiều những nỗi buồn bất hạnh? Em cứ mãi tự hào về mình chuyên chính, tri kỷ mà quên đi, đôi khi không hoàn hảo mới cần bù đắp cho nhau. Anh lại vô tình cho rằng mình hi sinh tình yêu là cách cho em tương lai tốt đẹp mà không hiểu, có khi yêu là trọn vẹn cả đời. Để giờ đây, trong anh là xót xa còn em lại đầy nhức nhối.
Em sẽ vẫn mơ về một nơi tựa thiên đường có thực, giản đơn là nơi đó có anh bên cạnh. Còn anh, nếu nghe đâu đó câu hát cuối cùng trong bài "Khi giấc mơ về", có nghĩ, yêu bắt đầu từ chữ duyên nhưng hai người cần yêu nhau trọn vẹn…
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
raine0211
member
REF: 645703
12/13/2012
|
03:36 24 tháng 3
Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đời
nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?
Chúng ta đã từng có quyền chọn lựa những niềm vui
trong quãng đời quá nhiều mưa gió
nhưng chúng ta không phải là cỏ hoa để sống một cuộc đời như thể
chỉ một lần nhìn thấy mặt trời kia
Ngày chúng ta gặp nhau thuộc về những ngày xưa
có một cái tựa vai nhau rất khẽ
có giọt nước mắt của người này níu tiếng cười người kia để không còn rơi nữa
có những tin nhắn luôn bắt đầu bằng một từ – Nhớ…
có lời hứa nhìn thấy nhau mỗi ngày…
Ta ước về điều giản đơn như nắm tay nhau trong một ngày mưa bay
ngồi nơi vỉa hè trong một đêm nhiều gió
khi cuộc đời không thể sưởi ấm hết tất cả những gì thuộc về đau khổ
thì hãy tự sưởi ấm cho nhau!
Người không dám hình dung con đường sẽ dẫn chúng ta đi về đâu
nên chỉ cần xiết chặt tim để cùng một nhịp đập
nên chỉ cần giây phút hiện tại này ta đã cùng nhau sống
nên chỉ cần người nói bất chấp những phần trăm nhỏ nhoi hi vọng
để có một tình yêu lẻ loi giữa triệu người…
nhưng không phải tiếng cười nào cũng là biểu tượng của niềm vui
khi ta biết trong lòng người đau đớn
có những lằn ranh mà người không được phép vượt
mặc ta hứa ngàn lần sẽ đứng đợi phía bên kia!
Ta đã giang tay, đã quì gối, đã thét gào với nắng mưa…
người đã chắp tay, đã nằm xuống, đã khóc cạn khô với nước mắt…
dù biết trước những phút giây đóng dấu bởi số phận
mà không ai trong chúng ta muốn lặng im…
Người đã sống quãng đời ấy như một cánh chim
còn ta sống quãng đời ấy như một cơn gió
không có giới hạn nào trong bầu trời chúng ta cùng nhau thở
sao lại có giới hạn cho một lần tìm thấy hạnh phúc mỉm cười…
Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đời
nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?
|
|
raine0211
member
REF: 645704
12/13/2012
|
13:03 24 tháng 3
Những khi một mình, trong một khoảng khắc nào đó, em lại nghĩ mình phải làm thế nào cho anh được hạnh phúc, bởi vì em là người đến sau.
Những khi bên anh, trong một khoảng khắc nào đó, em lại nghĩ mình phải làm thế nào để anh luôn cười thật tươi với em, bởi vì em là người đến sau.
Những khi xa anh, trong một khoảng khắc nào đó, em lại nghĩ mình phải làm thế nào để được nhìn thấy anh dù anh mới gặp em hôm trước, bởi vì em là người đến sau.
Những khi nhớ anh, trong một khoảng khắc nào đó, em lại nghĩ mình làm thế nào để được nghe thấy tiếng anh hoặc mong nhận được 1 tin nhắn từ anh, bởi vì em là người đến sau.
Và những khi ôm anh trong lòng, trong một khoảng khắc nào đó, em lại nghĩ mình phải làm thế nào để giữ anh lại được bên em mãi mãi....bởi vì em là người đến sau.
Em chỉ biết yêu anh .Em chỉ biết cố gắng
Nhưng càng yêu anh nhiều bao nhiêu, cố gắng nhiều bao nhiêu thì trong một lúc nào đó em lại sợ em xa anh bấy nhiêu.... cũng tại bởi em là người đến sau.
Đôi khi em muốn bỏ cuộc vì làm người đến sau.
Một đoạn đường chỉ có anh và em mà sao như chúng ta đi giữa dòng người tấp nập, một cái nắm tay thật nhẹ nhàng,một sự quan tâm thật nhẹ nhàng cũng chỉ làm anh cười với em trong chốc lát....tất cả tình cảm em dành cho anh mà sao thấy thật trống rỗng..trống rỗng vì anh chưa cảm nhận được nó, trống rỗng vì có lẽ anh đang "lạnh nhạt" khi phải gặp lại những gì anh đã có trong quá khứ..
Anh à, em cũng như bao người con gái khác, em chỉ biết yêu và làm hết sức trong khả năng của mình để mang đến hạnh phúc cho 2 ta.
Nhưng em ước gì, mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc và anh chưa thuộc về ai..." như thế có phải tốt hơn không?
Nhưng anh à, cái gì là quá khứ thì hãy cho nó ngủ yên, vì ai cũng có một bí mật cho riêng mình, và anh hãy giữ lấy nó. Hãy chôn tất cả trong tim của mình..vì một lúc nào đó anh sẽ hiểu tình yêu của "người đến sau ".
Thế đấy, làm người đến sau thật khó phải không anh ?
Cái khó đấy đã làm em phải cố gắng nhiều hơn, và làm em yêu anh nhiều hơn.
Nhưng chính cái lúc yêu anh nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn thì anh lại làm em buồn nhiều hơn bởi những suy nghĩ của anh.
Vì cái lí do là " người đến sau " đó mà đôi khi anh không biết rằng em đang bước đến gần anh và cho anh cơ hội.
Con đường mà anh cảm thấy ồn ào đó là lúc em đang có được sự bình yên trong em, cái nắm tay mà anh cảm thấy hờ hững đó là vì em muốn anh nắm chặt tay em hơn nữa, và sự quan tâm nhẹ nhàng của em đó là vì em muốn anh ôm em thật chặt trong lúc đó...
Tất cả, tất cả, anh đã không cảm nhận được tình yêu em đang dành cho anh.
…………..
Và chính lúc này đây, anh đã cho em hiểu được rằng: "Người đến sau lại đang chính là người đau khổ nhất".
Đôi lúc em thật ganh tỵ với cô gái kia…Người đã tồn tại trong tim anh suốt 10 năm dài.Còn em…chỉ như 1 cơn gió thoảng qua thật nhẹ nhàng.để khi yêu em anh chẳng còn lòng tin tưởng vào 2 chữ “mãi mãi” trong tình yêu nữa.Anh bỏ lại em cùng 1 khoàng không im lặng và đầy đau khổ…Chỉ vì em vẫn mãi là người đến sau phải không anh.
|
|
raine0211
member
REF: 645705
12/13/2012
|
10:29 26 tháng 3
Lâu lắm rồi mới có thói quen viết blog.
Cũng thật khó khăn nhỉ?Đã 1 thời gian dài ta quên mất rằng trước đây ta từng làm bạn với blog cùng chia sẻ những vui buổn "chỉ riêng ta với ta".Bẵng đi 1 thời gian chìm trong những suy tính về công việc,gia đình và những người ta yêu mến...Thế là ta quên đi blog...Ta có phải là nhỏ ích kỉ không hả blog?Ta xin lỗi mi nhé!!!Ta còn nhớ lần đầu tìm đến mi,trong ta lúc đó thật hồn nhiên...Khi đó ta thật cố gắng viết sao cho thật hay thật ấn tượng, rồi ngồi cả giờ đồng hồ mà chỉ viết ra đúng 1 câu"hôm nay trời thật đẹp!"...Ta thật sự muốn quay trở về cái thời vụng dại ấy, ta khi ấy sẽ ít khóc vô tư và nhiệt tình hơn nhiều...Nhưng làm sao có thể ngăn bước tiến của thời gian?????Ta lại tìm về với mi với dáng vẻ người mang nặng những ký ức buồn đau và những vết thương dầy đặc trong tim mình.
Ta đã khóc rất nhiều vì nó, những giọt nước mắt mà ta tự nhủ rằng ta chỉ khóc trong ngày hạnh phúc nhất đời ta thôi.Ngày mà ta được thỏa ước mong về 1 ngôi nhà và những đứa trẻ thật xinh xắn...Ta không trách cho những gì người đã làm tổn thương ta.Vì ta biết rằng trong đời người ai cũng phải có sai lầm,dù là nhỏ hay lớn.Nhưng ta khóc và xót thương cho bản thân ta đã quá yếu đuối.Ừh thì ta đã khóc,khóc bằng tiếng cười gượng gạo và những phút im lặng,khóc bằng tiếng hát vut cao cùng hơi thở dứt quãng...Ta cũng chẳng biết lý do tại sao ta lại trở nên đáng thương như vậy?Và ta của hôm nay lại là người đi tìm sự bình yên trong blog.Bạn thân của ta ơi!!Ta lại chào mi!!!!Hãy đón nhận ta bằng những lời chia sẻ " chỉ riêng ta với ta" nhé!
|
|
raine0211
member
REF: 645706
12/13/2012
|
02:40 27 tháng 3
...Biển sẽ ra sao???Nếu ta không tồn tại????
Ngồi trầm ngâm với tách capuchino! Bất chợt vang lên đâu đó giai điệu của Biển Cạn....
Bình yên ơi,mi biết không?Ta yêu biển lắm!!! Yêu cái sự trầm tư đến mênh mông của biển.Yêu cái vẻ dịu dàng và sâu lắng của ta khi đứng trước biển...Nhớ có lần ai đó bảo ta, hãy đi tự tình với biển.Ừh thì bây giờ ta cũng đang tự tình với biển đấy thôi..Tình yêu ta dành cho biển chưa bao giờ phai nhạt dẫu cho tới lúc ta chết đi!! Khi ta đồi diện với biển,ta trở về sống thật với ta.Không ẩn mình sau những câu chuyện vui và nụ cười buồn và ta cũng thoát khỏi cái vẻ trẻ con thường ngày để lớn lên cùng với biển....Ta đã từng muốn lấy biển làm chồng, xây nhà trên bờ cát và nô đùa cùng sóng..Nhưng đến 1 ngày ta nhận ra...Ta không thể đem biển về bên cạnh ta dù cho ta có đi đên biển bao nhiêu lần cũng thế. Ta có thể tan trong biển và chết cùng biển...Thế còn biển???Biển sẽ ra sao nếu ta không tồn tại????
"Biển vẫn xanh màu xanh ngọc bích
Ánh nắng vàng ánh nắng thơ ngây
Làm biển đẹp lung linh màu sắc
Nhưng có bao giờ biển giữ nắng lại không????"
Ta như 1 tia nắng nhỏ,tia nắng đã nhìn ngắm biển từ xa, theo lời mời nên buông mình xuống để tự tình cùng biển.Tia nắng trải dài trên mặt biển,xuyên thấu cả đại dương mênh mông...Nhưng sẽ chẳng bao giờ được đại dương giữ lại cả.....
Có người từ lâu nhớ thương biển
Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng
Lời tôi nhỏ bé tiếng gió thét cao biển tràn nỗi đau
Tình em quá lớn sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất
Giấc mơ không còn biển xưa đã cạn
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lòng với tôi
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn.
Có người hẹn tôi tới phương trời
Biển xưa lắng nghe trắng xóa nỗi niềm biển không lên tiếng
Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau
Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái
Sóng reo não nề hải âu không về
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn.
|
|
raine0211
member
REF: 645707
12/13/2012
|
10:03 27 tháng 3
Mình cảm ơn cậu!! Vì cậu đã quay trở lại với mình...
Bình yên của ta ơi...!Hôm nay ta đã nhận 1 cuộc điện thoại.Thật bất ngờ làm sao.Cái người mà ta tưởng đã mất đi bổng dưng hôm nay trở lại với ta.Cũng cái giọng nói ngang tàng và cộc lốc mà ta đã từng ghét cay ghét đắng...nhưng sao hôm nay lại thấy vui thế nhỉ???Ta cũng không hiểu nổi ta nữa.Ta đã từ chối cậu ấy biết bao nhiêu lần rồi ấy nhỉ???Ta đã bao giờ nhìn lại cậu ấy 1 lần chưa nhỉ???Ừh... nhiều câu hỏi thật???Nhưng chỉ 1 lời thôi trong giây phút ta đang sống thật với lòng ta.Mình cảm ơn cậu!! Vì cậu đã quay trở lại với mình...
13:58 28 tháng 3
Ngạc nhiên thật!!!Hôm nay mình đã thử nói chuyện 1 cách ngang tàng cộc lốc giống y như cậu .Ấn tượng thật nhỉ?Cậu nè, không cần gọi cho mình vào mỗi buổi tối đâu!!!Mình ước gì có thể nói được câu này với cậu nhỉ?Vì mình cũng là 1 đứa ích kỷ như cậu vẫn hay nói với mình..Mình sợ cái cảm giác phải mất mát thêm nữa.Mình sợ mỗi tối khi phải 1 mình trong căn phòng vắng và khóc 1 mình không ai hay.Mình sợ sẽ không được cãi nhau với cậu dù rất bực bội nhưng vẫn cảm thấy rất ấm áp...và hơn bao giờ hết là nổi sợ cậu lại rời bỏ mình, cậu không biết sự xuất hiện của cậu có ý nghĩa như thế nào đối với mình đâu...nhất là trong thời điểm này...Cái gọi là yêu thương trong mình đã mất chỉ còn đó những tổn thương níu giữ nó lại mà thôi...Cậu àh, mình biết cái cách mà cậu cố ý kiếm cớ để cãi nhau với mình....mình biết chứ.Mình không ngốc mà!!!Nhưng mình vẫn giả vờ tranh cãi với cậu thôi...Chỉ có như thế mình mới có thể thở nổi..Mình thật tệ!!!!Cậu hãy tha thứ cho 1 đứa tệ như mình nhé!!!
"Xòe tay ra cho tôi mượn 1 cái
Lâu lắm rồi không nắm chặt tay ai
Nếu có thể cho tôi mượn bờ vai
Tôi buồn thật...Hôm nay tôi muốn khóc..."
Khi tôi chung thủy với 1 người..Tôi sẽ làm tổn thương 1 người
Tôi từ chối 1 người chỉ để yêu 1 người
Tôi làm đau 1 người chỉ để đau vì 1 người........
Mình sẽ cố gắng....hãy chờ mình nhé!
|
|
raine0211
member
REF: 645708
12/13/2012
|
02:39 29 tháng 3
Rất nhiều lúc trong cuộc sống này, tôi nghĩ về Cái Chết.Những con sóng cứ liếm dần, liếm dần vào bờ bãi. Những thân thương từ thuở ấu thơ đến thời thiếu nữ cứ bám gót nhau tan biến dần. Những khuôn mặt ngày càng cũ đi… lòng khòng như thân gỗ mục rỗng dần.Tôi hoảng sợ thực sự. Trở về, bước đi, càng ngày nỗi hoảng sợ đó càng lớn, càng lớn trong tôi…
Tưởng tượng khi một sớm mai tỉnh giấc, không còn có thể nhìn thấy khuôn mặt của một người thân thương, không thể nào nghe được dù chỉ là một giọng cười nhỏ xíu dù ta có gọi khản giọng. Không còn cơ hội nào nữa để nói lời xin lỗi, lời yêu thương mà ta còn ngại ngùng giấu giếm. Không còn, không còn có thể làm gì nữa. Khi đó, tất cả đều đã là muộn màng, vô nghĩa. Ta chỉ còn có thể nói chuyện với riêng ta, ngồi một mình và nhìn vào khoảng không trước mặt mà tưởng tượng ra thân thương đó. Tự độc thoại, tự mỉm cười và rơi nước mắt… thật kinh khủng phải không?
Tôi sợ phải mất mát và buông tay ra thêm những gì đang sống, gắn kết quanh tôi để làm nên rất nhiều phần tôi tồn tại ở cuộc sống này.
Một cuộc đời, với ai đó có thể là dài, với ai đó có thể là ngắn. Với người này là nhẹ nhõm, với người kia là triền miên nhọc nhằn vây quanh. Dù thế nào vẫn được gọi là một đời người. Dù thế nào vẫn đã từng sống trong ta, để lại những dấu ấn không dễ nào buông rơi, phai nhạt. Không ai trong chúng ta muốn rời bỏ thương yêu của mình, mái ấm của mình, những rạng ngời bình dị của mình để đơn độc mình ở một miền xa lơ lắc.
Còn với tôi, có thể là do ảo vọng và lãng mạn quá nhiều nên luôn nghĩ rằng chết chỉ là sự ngưng lại trên chuyến tàu cuộc đời và chuyển sang một sân ga mới mà rồi ai cũng sẽ phải trải qua dù sau hay trước. Nên vì thế, chỉ là hết trong hiện hữu của xác thịt, của sờ thấy, nghe thấy, nhìn thấy thực sự. Còn vẫn là hiện hữu trong tâm tưởng, vẫn cảm thấy, vẫn hình dung ra, vẫn còn tin tưởng. Chết đi, mất đi, không phải là không còn có thể bên ta được nữa, không phải là không còn quan tâm và yêu thương ta được nữa. Mà chỉ là, yêu thương ta, gắn kết với ta theo một cách khác- khác những cách bình thường.
Đó là lúc khi cảm thấy mỏi mệt nhất, thất vọng nhất, đơn độc nhất. Một yêu thương nào đó lại hiện hữu trong tôi, có khi là rất nhiều yêu thương cùng trở về một lúc. Bên tôi. Lặng im bên tôi. Lắng nghe tôi trò chuyện mà không nói một câu nào, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, chứa chan tình… rồi tôi nhẹ nhõm.
Đó là lúc tôi nghe tim mình thổn thức, vỡ vụn trong những thương tổn tưởng chừng không bao giờ có thể lành được của mối tình đầu, rồi chật vật vo tròn kỷ niệm để bước đến mối tình thứ hai. Lại yêu thương trở về cạnh tôi. Lau nước mắt giúp tôi, nói tôi đừng buồn và nhất định phải vững vàng bước tiếp… rồi tôi bình lặng.
Khi mỗi ngày một lớn thêm là lúc những thơ ngây, vô tư rời bỏ. Tôi nhận thấy trách nhiệm ngày một lấp đầy bờ vai thiếu nữ. Đôi lúc dại khờ. Đôi lúc kiệt sức và có cả sự lùi bước. Tôi lại nhận thấy mình tựa lưng gục đầu vào những yêu thương vô hình đó. Để mà khóc òa lên như ngày nhỏ dại, để khóc dấm dứt như quãng đôi mươi… để bình tâm hơn rất nhiều biết rằng mình không hề đơn độc. Và tiếp tục miệt mài vì mình còn có cả một gia đình yêu lắm đang tồn tại thực sự…
Nỗi buồn, đặc biệt là nỗi buồn về sự mất mát, dù có thế nào, thời gian hay những bề bộn thì cũng chưa bao giờ tan biến. Chỉ ẩn nấp ở đâu đó, lẩn khuất ở một góc nào đó mà thực ra là lặn vào sâu hơn trong ta. Để rồi âm ỉ đau dai dẳng. Nhiều lúc đến quặn thắt. Nhưng vì thế mà luôn tồn tại trong ta, trong niềm tin bao bọc, chở che ta. Một thứ niềm tin tâm linh vững chắc giúp ta vượt lên biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời mình. Bởì một ánh mắt đó, một bàn tay đó và câu nói trước đó. Nhắm mắt vào là sẽ thấy…
Ôi! Những yêu thương đó. Tôi đã gọi biết bao nhiều lần khi nhớ và bấu víu tìm cứu cánh. Thời gian vùn vụt, tôi biết mình đã mất đi rất nhiều thứ trong cuộc đời này mà chẳng bao giờ tôi chạm vào được nữa. Nỗi đau cứ mãi ở đó dù có những niềm vui khác lấp đầy.
Thời gian… tôi cũng biết những yêu thương đó chưa bao giờ rời bỏ tôi, chưa bao giờ hóa thành hư vô, xưa cũ. Mà đã lặn vào hóa thành phần máu thịt trong tôi, sức mạnh của tôi. Giúp tôi yêu và trân trọng hơn cuộc đời với những gì đang có trong tay. Xót xa thêm những vết chân chim thời gian quanh mắt mẹ. Một sợi tóc bạc lại khoáy sâu vào tiếng cười tôi thảng thốt. Trở về ngay nhà ngủ vùi vào lòng mẹ mỗi khi có thể. Và chẳng dám rong chơi với yêu thương nồng say nữa. Biết đâu đấy, làm sao bắt nắm?
Có những ngày u ám tôi đã đi qua…
|
|
raine0211
member
REF: 645709
12/13/2012
|
00:59 2 tháng 4
Anh à!!!!
* - Có bao giờ 1 trái tim tồn tại 2 con người không anh ?.
Thế mà em có đấy. Từ những lần hờ hợt của anh, từ những lần thiếu đi anh, em tồn tại 1 con người nữa, trong tim em.
* Một con người bình thường, thua anh về tất cả. Người ta đến, là lúc anh dần đi xa em, sự quan tâm của anh với em giống một người bạn hơn là một người yêu.
* Và người ta luôn bên em, lúc em đau đớn và tuyệt vọng nhất.
- Ngay giữa lúc em tìm đến cái chết, để giải quyết tất cả, thì bên em ..không là anh. Em mong, em đợi. em chờ tin nhắn anh, nhưng không thấy ....♥. Em gục đầu trên bàn phím, bấm những dòng chữ cay xè, mặn chát. Anh dần xa rồi.
- Từ lúc em quen anh, thương anh và yêu anh . em luôn nghĩ mình sẽ đến một tương lai đẹp.
Vì anh quá tốt với em, yêu thương em, em hạnh phúc lắm .Nhưng dường như, càng ngày hạnh phúc ấy dần dần tan biến - Em vẫn yêu anh, vẫn quan tâm anh, vẫn đợi hàng giờ chỉ để được nhìn thấy tin nhắn của anh. Em yêu anh, mãi mãi em yêu anh. Nhưng sự thât thì, có lẽ do em quá yêu anh, quá cần anh. Nên ngược lại, anh luôn nghĩ rằng em cần anh hơn anh cần em, đúng chứ???
- Ngay cả khi 2 đứa vừa nói chuyện xong, em đã nói anh hãy quan tâm em hơn,hãy nhắn tin cho em thêm nữa…chỉ 1 tin nhắn vào buổi sáng đánh thức em dậy và 1 tin nhắn chúc ngủ ngon vào buổi tối thôi…chỉ như thế thôi em đã sẵn sàng đánh đổi tất cả để yêu anh vô điều kiện và chờ đợi anh mãi mãi…Chính lúc đó, em nghĩ rằng, vì em quá yêu anh, nên suy ra em cần anh hơn. ♥
- Em cảm ơn anh, suốt thời gian qua . anh đã luôn bên em, dù là lúc buồn hay vui thì người đầu tiên em nghĩ đến là anh, người mà em mong chờ tin nhắn là anh, người đầu tiên em lo chính là anh. Thế mà, anh đâu biết.
Có lẽ, do anh sai ? hoặc do em sai ? Hay do 2 đứa không thuộc về nhau
- Hết rồi, em trả lại cho anh tự do, anh đi nhé. Bình yên của anh, em vẫn chúc anh hạnh phúc. Hãy nhớ rằng, những điều em nói với anh, tất cả là thật. Và yêu anh, đó cũng là thật.
- Chỉ vì, em và anh không thuộc 1 thế giới. Anh với em, xa vời. Không còn những ngày hạnh phúc trước kia nữa rồi. Thì thôi, buông tay nhau ra, cho cả 2 một lối đi.
Bình yên anh nhé!!!!
|
|
raine0211
member
REF: 645711
12/13/2012
|
01:21 3 tháng 4
Phần lớn trong chúng ta trên cuộc đời này cô đơn sống trong đám đông suốt từ ngày này qua ngày khác.Không phải bởi xung quanh chúng ta không có ai mà đơn giản chỉ là khi yêu một người dù là xuôi hay ngược điều duy nhất chúng ta nhìn được đó là tình cảm người đó dành cho mình.
Nếu yêu thương được đền đáp cảm giác đơn độc sẽ không còn.Nếu yêu thương theo năm tháng chỉ là gầy guộc héo hon, thì tâm trí cũng sẽ hao mòn đi trong đơn độc
Không phải là hạnh phúc không chọn chúng ta mà chúng ta vô tình chọn cách rời xa đi hạnh phúc…
|
|
raine0211
member
REF: 645712
12/13/2012
|
13:48 4 tháng 4
Khi ta mỉm cười và nói – không sao
là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít
Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt
ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con...
Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời...
Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời
tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
biết đến bao giờ mới mở ra?
Khi ta mỉm cười và nói- có gì đâu phải xót xa?
là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát
Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt
ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!
Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau
trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi
trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi
trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối
ta có thật lòng yêu?
Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu
thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng
ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến
lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt
ta kiệt sức vì lo toan…
Khi ta mỉm cười và nói- cảm ơn
là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế
Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ
sao ta không chọn lựa để quên?
Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm
chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?
Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút
chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?
Khi ta mỉm cười và nói- thật sự rất đau
là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…
|
|
raine0211
member
REF: 645713
12/13/2012
|
15:33 15 tháng 4
Mình đoán nhé!Hiện giờ cậu đang ngồi và suy nghĩ về cuộc hẹn hò đầu tiên của 2 đứa mình phải không?Ừh mình cũng đang suy nghĩ....nếu ngày mai.....mình đột nhiên bệnh nặng và không đi được thì sao ấy nhỉ?Cậu sẽ buồn lắm đúng không? Mình và cậu là những đứa ngốc nhất thế gian này!Có lẽ đó là điểm chung duy nhất của 2 đứa phải không?
"Chờ đợi không có gì đáng sợ cái đáng sợ là không biết chờ đợi ai,chờ đợi cái gì và chờ cho đến bao giờ?Nhưng nếu có ai đó bảo tôi rằng hãy chờ họ,tôi nhất định sẽ chờ dù cho đến bao lâu đi chăng nữa..." Cậu đã chờ đợi mình bao lâu thế? Cậu đã luôn yêu mình suốt khoảng thời gian đó sao???Trong khi mình mãi mê yêu đương với người làm mình đau khổ,còn cậu thì chờ đợi mình vô điều kiện thế sao???Cậu còn ngốc hơn cả mình nữa....Mình chưa từng nói cậu chờ mình mà...Mỗi ngày trôi qua là cảm giác hối hận và thấy mình thật tệ...Mình phải làm sao cho đúng đây!!!
|
|
raine0211
member
REF: 645714
12/13/2012
|
00:07 16 tháng 4
Gió đang nổi...Rít lên từng hồi...Lạnh và buốt....Đêm. Yên tĩnh. Không có tiếng nói cười, không có tiếng chim hót líu lo, không có tiếng xe cộ ngoài đường. Chì còn tiếng gió thét gào và tiếng lòng ta gào thét…..Đêm. Là khoảng thời gian ta đối diện với chính bản thân mình.Tự hỏi, ta đã làm những gì???Cho những ngày đã qua. Cho thời gian hiện tại. Và cho những ngày sắp tới....Đêm. là thời điểm ta trút bỏ lớp mặt nạ vẫn thường đeo, một gương mặt rắn rỏi hay tươi cười, một gương mặt đau buồn hay hạnh phúc. Tất cả, đều không thể THẬT bằng gương mặt ta lúc đêm về.Và đêm...Cũng là thời khắc ta nhớ về và tiếc nuối.Cho những yêu thương, chỉ còn là quá khứ.Ta đã từng cảm thấy hạnh phúc bởi những lời yêu, đã từng cảm thấy ấm áp bởi những cái ôm thật chặt, đã từng cảm thấy ngại ngùng với những nụ hôn thật vội.Và giờ đây, ta nhói đau. Bởi tất cả những gì gọi là Kỉ Niệm.Kỉ niệm vui có, buồn có. Nhưng tất cả đều làm con tim nhỏ bé này đớn đau, như từng đợt sóng dâng trào. Ấp đến, rồi chợt đi, chỉ để lại trên bờ cát vệt sóng lan dài.Và Người cũng thế. Đến rồi đi. Chỉ để lại nơi đây những kỉ niệm, những đớn đau vô tận và nỗi tiếc nuối kéo dài.Là do ta không nắm chặt tay hay bởi Người đã quá vô tình?Đã có lúc, ta cố tìm hoài một hình bóng, một chút kỉ niệm. Gom góp lại để sưởi ấm con tim.Đã có lúc, ta cứ chờ hoài, chờ hoài trong vô vọng. Cứ quẩn quanh với những suy nghĩ Người sẽ về, chỉ cần ta biết đợi.. Và rồi, từng ngày, từng ngay, trong đớn đau. Ta biết, Người sẽ không về, dù cho ta có đợi. Và rồi, trong nước mắt, ta gói gém những kỉ niệm, cất thận kĩ ở một góc nào đó trong tim.Và rồi, trong hi vọng, ta cố quên đi Người. Lại bắt đầu với những ngày mới, thật mới, những ngày mà ta sẽ phải tự bước trên con đường - của riêng mình.Và rồi, trong tin yêu, ta trở lại với chính ta.Với những yêu thương chưa bao giờ trọn vẹn….
Chờ một người quen đã trở thành xa lạ.
Tìm một người lạ mà ta đã từng quen…
|
|
raine0211
member
REF: 645715
12/13/2012
|
13:10 17 tháng 4
Hạnh phúc luôn mỉm cười cho những ai tin vào tình yêu đúng không anh?
Những ngày qua cuộc sống đối với em thật khó khăn. Nếu biết trước mọi thứ tồi tệ như thế này em sẽ không để một chút trẻ con của mình đẩy anh ra xa em như vậy.
Anh à, những lời anh nói tàn nhẫn lắm, đau lắm nhưng không hiểu sao em lại không thể trách anh được cũng không thể quên anh được. Mới đây thôi khi em đang hạnh phúc bởi câu nói của anh: "Anh yêu em nhiều lắm", vậy mà giờ anh lại nói "Quên anh đi,hãy xem như là 1 giấc mộng". Có giấc mộng nào lại đau đớn như thế này không hả anh?
Đã có lúc em thường đọc những bài báo nói về chuyện tự tử hay làm bản thân đau khổ, những lúc đó em nói họ ngốc nhỉ. Bởi cuộc sống phải biết quý trọng khi nghĩ tới người đã sinh ra mình vậy mà khi anh ra đi rồi em lại tự hành hạ bản thân mình nhiều như thế. Dù cho em cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước anh nhưng với những người hiện tại đang sống với em, với những người quan tâm em ai cũng nhận ra em đang hành hạ bản thân mình nhiều như vậy. Chia tay anh rồi em lang thang những nơi anh và em đã từng đến để tìm thấy một chút bóng dáng quen thuộc của anh. Em đi góp nhặt tất cả mọi thứ liên quan tới anh.Dù em cố gắng tự nhủ với lòng không được hành hạ bản thân mình nhưng một tuần qua em bỏ ăn, em cứ như người trầm cảm vậy.
Anh lạnh lùng tới mức dù cho em nhớ anh tới quay quắt, có nghĩ tới anh ngày 24h thì anh vẫn tàn nhẫn với trái tim em như vậy. Em đã cố nói với chính mình đó không phải là anh, là anh đang cố làm em tổn thương để em quên anh thôi.
"Anh à, chia tay em anh có thấy nhớ em không, có thấy mệt mỏi nữa không, có suy nghĩ về em không?"
“Chia tay em rồi…Anh có cảm thấy hạnh phúc không anh?Anh có hài lòng với những gì anh đang làm không?”
"Anh nghĩ chia tay là quyết định tốt nhất cho em và anh. Quên anh đi, anh không xứng đáng để em yêu như vậy đâu"
"Tình yêu của em khiến anh mệt mỏi vậy sao?"
“Thời gian em quên được anh là bao lâu hả anh?1 ngày, 1 tháng, 1 năm hay là cả đời này?Có bằng thời gian anh quên được em không?” Chắc không bằng anh nhỉ?Vì…Em yêu anh nhiều hơn anh yêu em mà”
Và cứ thế em suy nghĩ thật nhiều, nhiều tới nỗi đầu em muốn nổ tung, làm mọi thứ trong cuộc sống ngừng lai nhưng rồi cuối cùng em cũng ngã quỵ.
Anh à, em tin tình yêu em dành cho anh là không nhầm chỗ…Dù rằng em chưa từng nói em yêu anh nhiều hơn cả cuộc sống của em vì thế anh buông tay vì sợ em khổ thì anh đã sai rồi vì xa anh đối với em như vậy còn khổ hơn anh à.
Chờ đợi không có gì đáng sợ.Cái đáng sợ là không biết chờ đợi ai chờ đợi cài gì và chờ cho đến bao giờ.Nhưng nếu có ai đó nói với tôi rằng hãy chờ họ thì tôi nhất định sẽ chờ dù thời gian có là bao lâu đi chăng nữa…”
Em chờ anh được không?Chờ một lúc nào đó anh bình tĩnh nhìn nhận lại mọi thứ để nhận ra tình yêu của anh có dành cho em không? Nếu anh yêu em thì hãy nhìn lại anh nhé vì nơi cuối con đường em vẫn đúng đó đợi anh…. Nếu anh quyết định ra đi vì anh đả hết yêu em thì em sẽ không làm phiền cuộc sống của anh nữa.Hãy để trái tim em được chết một lần và mãi mãi anh nhé.Em đã rất muốn nói với anh điều này…Nhưng em biết rằng anh sẽ không quay đầu lại…Em hy vọng anh quyết định mà không phải hối hận vì điều gì.Hạnh phúc luôn mỉm cười cho những ai tin vào tình yêu đúng không anh?Chia tay em rồi,anh có cảm thấy hạnh phúc không anh?
|
|
raine0211
member
REF: 645717
12/13/2012
|
15:01 26 tháng 4
Một ngày thật mệt!!!Phải sắp xếp và chọn lọc rất nhiều thứ - chuẩn bị cho 1 chuyến đi xa ...Mẹ nói chỉ cần đem vài bộ quần áo thôi còn những vất dụng khác để từ từ gởi qua cũng được...Mẹ biết không?Con rất muốn ở bên cạnh mẹ mãi mãi.Con biết quyết định của con sẽ làm mọi người rất buồn lòng.Con biết rằng con là đứa rất ích kỷ,Nhưng con vẫn sẽ làm thế mẹ àh!!Con không muốn mình mãi là 1 đứa trẻ sống trong vòng tay của gia đình nữa.Con còn rất nhiều định và ước mơ của riêng con...Tuy đã có lúc con xếp nó lại và chấp nhận và không suy nghĩ về nó nữa. Đã từ bao lâu rồi nhỉ?Hai mẹ con mình chưa hề ngồi lại nói chuyện cùng nhau...Con mãi mê với cuộc tìm kiếm 1 người chia sẻ và yêu thương con mà quên mất đi cũng có 1 nguồn năng lượng yêu thương rất lớn đang ở bên con.Con quên mất việc gối đầu vào vai mẹ mà thủ thỉ kể lể,con quên mất rằng mẹ cũng cảm thấy rất cô đơn khi con trưởng thành và lớn lên từng ngày....Mẹ ơi,con gái mẹ vừa trải qua 1 khoảng thời gian rất mệt mỏi, con đã xây dựng 1 lâu đài mộng mị,con trao đi trái tim và tình yêu con cho 1 người xa lạ .Để bây giờ con mệt nhoài với những kí ức và tổn thương.Con mất đi lòng tin về tất cả - những lời hứa chỉ là trót lưỡi đầu môi.Có người nói với con rằng: Khi lòng tin sụp đổ thì hạt giống của lòng khinh bỉ sẽ nảy mầm". Con không muốn trở thành 1 người như thế.Con chẳng muốn trách cứ ai vì con biết Yêu và Tan vỡ là 1 quy luật của cuộc sống.Nhưng lòng con vẫn cứ cảm thấy rất nặng nề và đau đớn...Thế nên con lại tìm về với mẹ và con chọn cách "Tẩy não để bắt đầu lại cuộc sống mới" .Con xin nợ mẹ 1 lời hứa và nợ mẹ về nghĩa vụ 1 đứa con.Nhưng sẽ có 1 ngày con sẽ quay lại và thực hiện nó...Mẹ ơi!!!Con yêu mẹ nhiều lắm!!!
|
|
raine0211
member
REF: 645718
12/13/2012
|
Tối qua ngồi trò chuyện cả buổi với bé Còi..Ta quen bé Còi trong 1 lần lang thang trên mạng.Hai chị em có cùng điểm chung đều lấy tên rain và có cùng ngày tháng sinh.Rain của cơn mưa lớn gặp Raine của cơn mưa nhỏ.Sự sắp đặt tình cờ của thượng đế chăng? ....Ta đã nói chuyện khá lâu với Còi không hiểu vì lâu ngày gặp lại hay vì 2 chị em đang trong trạng thái so sad nên đồng cảm chăng? Còi hỏi ta rốt cục chị đang chờ đợi điều gì thế?Ừh nhỉ!!!Ta đang chờ đợi điều gì? Ta đang đợi anh àh?Không,điều ta đang chờ đợi không phải là anh...Ta đang chờ 1 người từng yêu ta và luôn lo sợ mất ta. 1 người chỉ muốn gặp ta và không bao giờ là đủ, người ngồi cả giờ để soạn những tin nhắn mà theo mọi người gọi sến ơi là sến ( không quan tâm chỉ cần ta thích là được) và 1 người luôn lo lắng cho ta khi biết tin ta bệnh.Ta đang chờ người đó.Không phải là người của hiện tại....Ta cũng thích cá tính của Còi.Đối với 1 người đã 25 tuổi như ta thì "vô tư" là 1 điều rất khó khăn.Có quá nhiều điều để nghĩ và quá nhiều việc phải làm mặc dù bản thân mình cũng chẳng hề muốn.Cuộc sống mà!!Nó không có 1 hình thể xác định.Khi thì hình tròn khi thì hình vuông...nhưng dù thế nào đi nữa mình vẫn phải sống cùng với nó.Nó tồn tại vì ta và ta tồn tại vì nó!Ta đã ngủ say trong 1 khoảng thời gian rất lâu mà không nhận ra rằng ngày nắng lên rất đẹp, ta chìm đắm trong cảm giác bất hạnh mà không nhớ rằng mình đang rất hạnh phúc...Chỉ mới đây thôi nghe tin ta đổ bệnh thì không chỉ người thân và bạn bè điều rất lo lắng cho mình.Mẹ thì cố gắng nấu thật nhiều món ăn ngon, ba thì chạy đi mua thuốc, bà ngoại thì mua ngay 4 lốc sữa bắt ta phải uống mỗi ngày , rồi nhận được điện thoại hỏi thăm từ bạn bè...Đó chẳng phải là hạnh phúc sao?Ta còn mong mỏi và tìm kiếm nơi đâu nữa....Khi ta đánh mất 1 thứ vốn dĩ không thuộc về ta, chỉ là do sự ảo tưởng mộng mơ của ta và ta tự phong nó vào vị trí quan trọng để rồi ta sống buồn bã và đầy bi quan.Mà không nhận ra rằng sự đánh mất ấy đã được bù đắp bằng rất nhiều thứ khác...Ta sống đâu chỉ có mình ta.
"Giá ở đâu đó có người đợi tôi. . .Chẳng cần người ấy mỉm cười..Chỉ cần đợi tôi là đủ"
• Giá cuộc sống đừng thay đổi...
• Giá những mối quan hệ giữ nguyên vẹn, như khi người ta chưa phạm sai lầm...
• Giá có thể đoán biết kết quả không tốt đẹp thì đã không cần cố gắng như đã từng...
• Giá...
Giá đừng phải nghĩ suy : Có hay không nên buông tay người?
Có gì đổi thay khi ta mất người ? Có gì khác lạ khi người mất ta ?
Trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc, bầu trời vẫn xanh....và những cơn mưa vẫn rơi khi những đám mây không còn đủ chỗ cho chúng.
Ta...vẫn xoay theo trục của chính ta, vẫn sống theo cách ta luôn tồn tại, vẫn ăn nhiên sau những ngày tháng xô bồn.
Ta sẽ quên người. Quên thật đấy.
Sẽ thôi không còn những tháng ngày mong chờ, sẽ thôi không còn những đêm dài nước mắt phải rơi.
Ta sẽ quên người. Tẩy sạch kí ức về người và thổi bay chúng đi.
Mất hút.
Cười có lẽ ta không cần phải tập ...
Còn khóc phải tự ép mình quên đi ...
Bởi vì ...
" không nhất định là phải vui mới cười."
Rồi 1 ngày hiểu ra Người...sẽ đau nhiều khi không còn ta.
Nhưng người ạh, "người dù có còn yêu ta không , thì thời gian rồi cũng sẽ cuốn trôi hết những dại khờ".
Sau đau khổ là đau khổ, nhưng sau tận cùng của đau khổ là lãng quên.
Người sẽ mau chóng quên ta khi người cho rằng đã đau vì ta đủ.
Đến một nấc thang nào đó trên chặng đường xa tít, người nhìn lại và phì cười trên chính kí ức của mình.
Người đã chối bỏ yêu thương...
Rồi sẽ có ngày như thế.
Yêu thương trong ta cạn kiệt, hối tiếc thì vẫn đong đầy.
ngày trôi...trôi...
Ta sửa soạn trước gương, vận y phục chu đáo, chuẩn bị nói lời tạm biệt với những giấc mơ vô vọng của mình. Giấc mơ chưa trọng vẹn, nhưng với ta đã là quá đủ rồi. Ta đã mơ đủ cho một cuộc tình đẹp. Rất đẹp. Để rồi lúc tỉnh giấc, hiện thực trắng nhoà tâm can...Đủ rồi.
Hãy cứ lặng im rồi bốc khói khỏi cuộc đời nhau thôi, người nhé.
Chưa có nên sao có thể gọi là mất.
Chưa đi cùng nhau chung 1 con đường thì sao lại nói lời chia tay.
Người hãy nghĩ cuộc chia ly của chúng ta giản đơn như thể một đứa trẻ vừa đánh rơi viên kẹo.
Ngoan, đừng khóc nhé tôi ơi đừng khóc nhé!
Ta tiếc cho những con người yêu thương nhau nhưng không đến được với nhau.
Âu cũng là lựa chọn của chính họ.
Sao có thể gọi là cao thượng khi dám yêu thương mà không dám đối mặt.
Sao có thể hối tiếc khi chính họ chọn cách kết thúc thay vì bắt đầu.
Sao có thể trách than cuộc đời bất công khi chính họ chưa một lần công bằng với người họ thương yêu.
Sao có thể phê phán không có gì mãi mãi khi chính họ đã bóp chết hy vọng của mình.
Đau đớn và hối tiếc….Thậm chí họ không thể cảm nhận được điều ấy.
Thu dọn đống đổ nát trong tâm hồn.
Chào người !
“ Em đứng dậy, đi về nơi có nắng.
Cổ tích chỉ là dối lừa
Và anh mãi mãi không là hoàng tử của em"
|
|
raine0211
member
REF: 645719
12/13/2012
|
10:26 20 tháng 4 2012
Đôi lúc trên đường đời vội vã, ta vô tình dừng lại, đơn giản là chỉ để ngắm nhìn…một chiếc lá vàng rơi, một vạt nắng lướt qua hiên nhà, một con đường mà ta đã từng đi qua, hay đơn giản chỉ là một dáng hình thân thuộc lướt qua ta trong tâm trí…Một thoáng mơ hồ để rồi ngậm ngùi nhận ra rằng ta đã đánh rơi quá nhiều thứ mà ta hằng trân trọng. Ta lục lọi lại khối ký ức tưởng chừng đã quá tải của mình, ghép lại những mảnh tâm hồn vụn vỡ. Và rồi chính ta vỡ òa trong nỗi nhớ – nỗi nhớ về ta của một ngày hôm qua như thế…Ta nhớ về tuổi thơ. Những lỗi lầm của một thời nông nổi, bồng bột, không ít lần ta làm mẹ buồn và lo lắng cho ta. Và rồi đứa trẻ nào cũng lớn, như chim non đủ lông, đủ cánh rồi thì cũng sẽ bay, bay mãi, bay mãi, ngao du cho thỏa chí tang bồng. Khi bắt đầu đối diện với những thử thách, mới thấy nhớ vô cùng khoảng thời gian không lo không nghĩ trước đây. Cuộc sống đôi khi quá chật chội và ngột ngạt. Chính những lúc ấy ta lại muốn được về – về nơi ta không còn những âu lo như thế. Ta gọi nơi ấy là nhà, là gia đình, là tất cả những gì ấm áp nhất mà cuộc sống ban tặng cho ta. Dù cho ta có đi đâu, làm gì và ta có trở thành ai đi chăng nữa ta luôn vững tin vì ta biết ta luôn còn đó một gia đình.Đưa mắt nhìn những hạt mưa trút xuống vòm cây xanh – màu xanh ta yêu thích – ta không khỏi nghĩ suy về cuộc đời. Mẹ ta chịu khổ cả đời vì con, vì cả gia đình không chút thở than. Ta cảm ơn không chỉ vì đức hy sinh của một người phụ nữ mà nhờ mẹ, ta trở thành ta của hiện tại .Ta gói gém tất cả vào sâu thẳm trái tim ta như những gì thiêng liêng và cao quý nhất để nhắc nhở ta rằng ta không bao giờ đơn độc.Rồi khi ta lớn, nỗi nhớ trong ta theo đó cũng lớn dần lên. Là con người, ta không khỏi hối tiếc cho những chuyện đã qua, những vỡ tan không đáng có để rồi giờ đây ta lặng yên trước những ánh nhìn thân thuộc, những tiếng cười vỡ òa trong những lời trách than. Ta hằng cám ơn cuộc sống đã cho ta có được những người bạn như thế nhưng cũng trớ trêu thay khi đã đưa chúng ta đến quá gần nhau để rồi dễ dàng đánh mất nhau như thế. Đâu dễ để được gặp nhau, đâu dễ để được chân thành gọi nhau là bạn, những giây phút ấy vẫn mãi nơi đây, những tiếng cười ấy vẫn vẹn nguyên trong tâm trí, vậy mà giờ ta và bạn chẳng khác chi người xa lạ, thoáng qua nhau như những kẻ vô tình. Còn đâu những kỉ niệm, còn đâu những con đường ngập lá vàng rơi? Ta đã từng chọn lựa quên đi tất cả, nhưng có được đâu khi nó vẫn xâm chiếm tâm trí ta mỗi khi đêm về. Đôi khi cố quên đi sẽ khiến lòng nhớ, thật nhiều…Nỗi nhớ về một tình bạn, một tình bạn đã xa làm ta sợ. Ta sợ cho những vỡ tan như thế lại tái diễn vì đơn giản cuộc sống vẫn còn đó muôn vàn điều mà ta không thể nào lường trước được. Nên ta luôn dặn lòng mình phải nhớ, phải ghi nhớ tất cả để suy nghĩ và tha thứ cho nhau, để chia sẻ với nhau những nỗi buồn, để sống là cho nhau thêm những ngày hạnh phúc…Và ta biết ta vẫn còn đó vẹn nguyên nỗi nhớ về người. Dù rằng người chỉ đi ngang qua cuộc đời ta và gieo vào đấy không ít những buồn đau. Nỗi nhớ ấy mang ta đến một vùng trời của những ngày bình yên, những con đường thân quen, những khoảng không gian tĩnh lặng, những xúc cảm một khoảng thời gian từng làm trái tim ta tan nát.Ta đã từng không đủ can đảm để bước đi khi người bỏ lại ta. Ta đã từng hận, từng oán trách. Nỗi nhớ đã đeo bám ta suốt bao ngày, về người, về tất cả những gì mà ta và người đã từng trải. Nhưng giờ tất cả với ta chỉ còn lại những khoảng trắng xóa và những bài học mà cuộc sống đã nhờ người dạy cho ta. Ta trân trọng và thầm cám ơn vì sự xuất hiện của người trong cuộc đời ta, dù chỉ là thoáng qua. Người đã cho ta biết thế nào là cuộc sống, là yêu thương và được yêu thương, là cho đi và không cần nhận lại, là con người thì phải biết chấp nhận và hy sinh… Để biết rằng, có đi qua những nỗi đau, ta mới yêu thêm những gì của hiện tại. Có ước mơ thì mới có những kì tích. Có yêu thương thì mới được yêu thương. Có chân thành thì sẽ nhận lại chân thành…Mãi mãi còn đó những cơn mưa mang người đi và không bao giờ trở lại, nhưng ta đã không còn buồn vì ta đã không còn đứng một mình trong mưa nữa. Cám ơn người đã cho ta một lần biết yêu thương và chờ đợi, trong ta dần dần hình thành 1 con người mới và những mối quan hệ mới mà ta vô tình bỏ qua nó 1 khoảng thời gian dài.Nỗi nhớ, có khi thoảng qua phút chốc, nhưng có khi lại quay quắt cồn cào, có khi trào dâng nước mắt. Nỗi nhớ, có khi nhẹ nhàng, mông lung, không nắm bắt, có khi lại thổn thức như xoáy vào bên trong bao kỉ niệm. Khi ta bắt đầu chìm trong những nỗi nhớ triền miên là lúc ta thấy mình cô đơn nhất, lẻ loi nhất, quýnh quáng kiếm tìm chút kỉ niệm để nhắc rằng mình vẫn còn tồn tại.Nỗi nhớ cũng làm con người mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Nhưng tuổi trẻ nhiệt huyết và đam mê, đâu chỉ là những khoảng đêm dài nhung nhớ. Hiện tại là đây, cuộc sống là đây, là những gì ta đang nắm giữ, ngay lúc này. Hãy học cách yêu thương tất cả và sống trọn vẹn tất cả, để những điều của hôm nay, sẽ trở thành hoài niệm đẹp trong nỗi nhớ của ngày mai. Như một nhà thơ đã từng nói: “Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương.” Tình yêu sẽ chỉ cho chúng ta con đường đi đến hạnh phúc. Và nỗi nhớ sẽ là quyển nhật kí về những chặng đường đã qua để ta mỉm cười mỗi khi nhớ về.
|
|
raine0211
member
REF: 645720
12/13/2012
|
14:51 21 tháng 4
Còi gửi cho mình 1 bài viết " Cỏ ba lá và bồ công anh".... thật sự mình chẳng còn muốn đọc nữa....Đâu phải lúc nào cũng phải gồng mình mà chịu đựng tất cả những nổi đau và giọt mắt mắt không thành tiếng..."Đau quá tự khắc buông".Cứ làm theo những gì trái tim nói " hãy cứ gục ngã đi, hãy cứ khóc đi rồi đôi chân sẽ tự nâng ta đứng dậy".Can đảm mà bước tiếp thôi Còi àh,Trái tim đã thôi không còn đau và phải suy nghĩ về những gì đã qua nữa, không chờ không đợi nữa.Ừh thì có thể gọi là đã quên cũng được...Ta đã trân trọng và bao bọc biết bao những tình cảm của trái tim ta, để rồi ta nhận được gì?Dành rằng yêu là cho đi không hề muốn nhận lại nhưng liệu điều đó có đúng không? "Nếu người cho tôi vay 1 đồng yêu thương,tôi sẽ trả lại cả ngân hàng mang tên hạnh phúc"..Ta đã làm tất cả để níu kéo người, ta đã đem những gì ta yêu quý gửi trả lại với hy vọng đổi lại 1 cơ hội sống cho hạt giống tình yêu mà ta đã vun trồng...để rồi ta nhận được gì? Một đống đổ nát, 1 lời oán trách, 1 lời chúc phúc và 1 kết thúc. Đau nhất không phải là phải từ bỏ mà là phải từ bỏ khi còn rất yêu thương.Ta không được phép lựa chọn hay thay đổi điều đó. Bàn tay dù có to đến thế nào đi nữa cũng chẳng thể giữ nổi 1 bàn tay.Vòng tay có rộng bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng thể ôm mãi 1 người.Ta nhận ra rằng...Quên cũng là 1 lẽ sống....
Nếu không muốn đi hết con đường…
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác,
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến.
Làm ơn đi mà!
Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
Cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả.
Hãy thử cắn chặt môi…
Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người.
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác.
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng.
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước đi khỏi cuộc đời của mình…
Nếu không muốn đi hết con đường…thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin.
Đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng như một hạt mưa giữa trời nắng gắt…).
Vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta, chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc nghiệt ngã đến tận cùng…
Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương...
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát...
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?…
Sẽ vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!!!!
|
|
raine0211
member
REF: 645721
12/13/2012
|
12:32 22 tháng 4
Đôi lúc ngỡ rằng mình đủ vô tình để quên nhưng thật ra là rất nhớ...
Đôi lúc ngỡ rằng mình đủ hững hờ để không quan tâm nữa nhưng thật ra là vẫn luôn dõi theo...
Đôi lúc ngỡ rằng mình đủ lạnh lùng để không đau nữa nhưng thật ra là tổn thương quá nhiều...
Nếu sự chờ đợi mang người trở về
...Tôi sẽ chờ. . .
Nếu sự yêu thương được đáp trả
...Tôi sẽ yêu . . .
Nếu sự quan tâm có thể làm người hạnh phúc
...Tôi sẽ luôn bên người. . .
Nhưg. . .
Nếu người hạnh phúc với cuộc sống mới không có tôi
...Tôi sẽ buông
Nếu sự quan tâm được đáp trả bằg sự lạnh nhạt
Tôi sẽ ngừng--nhớ !!
* Khóc !
Không có nghĩa là yếu đuối, mà là đủ mạnh mẽ để sống thật với cảm xúc của mình.
* Cười !
Ko có nghĩa là hạnh phúc, mà là không muốn ai đó muộn phiền với nỗi đau của mình.
Buông tay !
không có nghĩa là bỏ cuộc, mà là quá mệt mỏi để níu kéo những thứ không thuộc về mình!*
Cả thế giới quay lưg với người ...trừ tôi.!..
Cả thế giới quay lưng với tôi...có cả người .!!..*
Nếu 1 ngày người vào thế giới của tôi...
.......người sẽ khóc!
.......vì nơj đó chỉ có...người....và nếu 1 ngày tôi vào thế giới của người....tôi sẽ khóc...
.......vì nơi đó có tất cả.....trừ tôi!!
|
|
raine0211
member
REF: 645722
12/13/2012
|
" Nhắc lời thề ước giữa đôi bên
Năm xưa trùng thất trường sinh điện
Vắng vẻ đêm khuya thủ thỉ truyền
Trên trời nguyện hóa chim liền cánh
Dưới đất nguyện làm cây liền cành
Trời đât lâu bền rồi sẽ tận
Hận này muôn thủa vẫn miên miên............."
Chữ hận vốn đã nặng nề nhưng chữ yêu lại càng nặng nề hơn
Khi hận ta không mong có được sự đền đáp nào
Nhưng khi yêu một người thì ta thổ lộ, dâng hiến, hy sinh...Ta có thể đau khổ nhưng trong sự đau khổ ta lại chờ đợi một niềm vui và hạnh phúc
Chỉ có điều....cái cuối cùng ta nhận được có thể chỉ là càng đau khổ hơn mà thôi....
|
|
raine0211
member
REF: 645723
12/13/2012
|
03:50 10 tháng 5
*** “Mình dừng lại”!!!
Cảm giác đắng ngắt, mặn chát, đau đớn lắm, anh hết yêu em vì anh thích 1 thứ gì khác không phải em? Anh hết yêu em vì mệt mỏi với em, anh hết yêu em đơn giản vì anh chán em rồi.
Và…anh ra đi!
Anh ra đi với nỗi đau còn lại chỉ một mình em, Anh không hay biết, vì anh đang vui, vì anh hạnh phúc mỉm cười với niềm vui mới…
Chỉ còn em, lặng lẽ đứng nhìn…
Lặng lẽ khóc…
*** “Chúc em sớm tìm được hạnh phúc”
Em tự bảo vệ mình, lại bằng những “Nếu – Thì”
Nhưng em khóc…vì em tổn thương quá!
Biết, yêu là cho người khác quyền năng làm cho mình đau, nhưng…hình như anh thấy chưa đủ, chưa thoả mãn, nên anh không muốn dừng việc làm cho em tổn thương anh nhỉ?
Hay giờ anh nghĩ em không là gì cả nên như thế nào cũng được? Có lẽ thế…
Em sẽ đau thêm bao nhiều lần nữa?
Anh!
Dù sao em chịu đựng rất giỏi, em làm rất tốt, và em không hối hận. Em đang tự làm cho bản thân mình bị tổn thương, nhưng em lại muốn em tổn thương vì anh, để em thoát khỏi cái bóng của anh, để anh không ám ảnh em nữa.
Em tin bản thân mình, làm sao em có thể gục ngã được chứ?
Em đủ tự tin để yêu anh, thì em cũng đủ mạnh mẽ để chấp nhận đau khổ và rời xa anh.
Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt cũng là tình yêu anh nhỉ?
Có những lúc chán nản, chỉ muốn chết đi, chết đi một lúc rồi sống lại để xem liệu có bao nhiêu người khóc mình, để xem liệu có bao nhiêu khoảng trống được tạo ra từ sự ra đi của mình.
Nhưng, nghĩ thế thôi, vì cái chết là ngu ngốc nhất!
Người ta bảo: “Ngày đầu tiên chia tay, người kia trở thành tất cả. Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và giảm dần theo cấp số nhân cho đến mãi mãi...Nhưng theo quy luật của Toán học thì dẫu có chia đến vô cùng lần vẫn không bao giờ bằng 0 được nên không bao giờ là không gì cả...
Anh!
Khi xa mặt cách lòng, ta trở lại với nhau ư...?
Thế nào là kết thúc? Khi rời tay ra, hay khi không còn yêu nữa?
Em còn yêu thế là tức là chưa hết… nhưng anh đẩy em ra xa nhau hơn. Anh chọn một con đường không đi về phía em, vậy thì em phải bước về phía anh thôi. Cảm ơn anh vì đã ở bên em trong suốt thời gian qua, yêu em, cho em cảm giác được yêu, được quan tâm, được lo lắng cho ai đó bằng tất cả trái tim mình, cảm ơn bàn tay đã nắm thật chặt, cáu hôn khẽ ngọt ngào, vòng tay ấm áp…và còn nhiều hơn thế nữa…
Có những sai lầm sẽ vẫn là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó ta biết: Điều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim ta thực sự cảm nhận…Và vì thế, em không phủ nhận nỗi nhớ về anh, tình cảm dành cho anh thì không thể vì lòng kiêu hãnh mà xẹp xuống, em muốn quan tâm và lo lắng cho anh như thế, vẫn muốn biết anh sống như thế nào…
Cuộc sống làm người ta thay đổi, đôi khi không thể sống đúng với chính mình, nhưng với người mình yêu thương ta nên sống thật! Giống như trái tim, khi hết yêu một ai đó thì mới biết để yêu một ai đó khác. Khi yêu một người cũng phải học cách để người đó ra đi, dù vậy, em vẫn không hết hi vọng vào những điều sắp tới, nên như thế đúng không anh? Vì em tin, cứ gõ, cửa sẽ mở, sau mỗi thất vọng, không thể giết chết được sự hi vọng. Tình yêu như một trò chơi, không quan trọng ai là người thắng cuộc, hay ai là kẻ thua cuộc, nếu cứ tranh nhau phần thắng thì người thua cuôc không phải anh, cũng không phải em, mà là tình yêu này - đến lúc chúng ta xa nhau em mới nhận ra điều này anh à!
Em không đợi anh, vì em nghĩ, ra đi rồi đến lúc sẽ trở về, dù là trở về để bên nhau như những người bạn, thì điều đó vẫn tốt đúng không anh? Còn bây giờ, em không níu kéo điều gì cả, những kỉ niệm đẹp hay tất cả những lưu nhớ về anh, chúng ta buông tay nhau để sống cho riêng mình, sống cuộc sống không có nhau.
Lần cuối cùng, chắc chắn đấy, vì em sẽ thay đổi, em sẽ làm tất cả điều đó với hi vọng của riêng em. Cho những khoảnh khắc cuối cùng, em không hối hận, vì với tình yêu, em cố gắng hết khả năng, đã cho em – anh và tình yêu những cơ hội.
Anh!
Đã lâu lắm rồi, Em không có được cảm giác khi anh ôm thật chặt em vào lòng và nói: Anh yêu em…Dù chỉ là, nói dối, sau khi chúng ta chia tay và gặp lại, hay là lúc còn yêu nhau.
Thật sự, em cảm thấy khó khăn khi phải quên anh. Và có lẽ em cũng sẽ rất cô đơn nữa, nhưng sẽ làm được thôi đúng không anh, em cũng phải cố gắng như thế nào đó để được giống như anh chứ, để được bằng anh, hay là hơn anh nhỉ?
Em đã không thể giữ nổi những gì em từng có, vì thế, em sẽ tập quên…Đôi khi người ta không là gì của nhau, người ta xa nhau là tất yếu…Nhưng cuối cùng, em vẫn muốn hỏi anh, rằng: Anh có tin vào định mệnh?
“Và nếu thuộc về nhau ta sẽ trở lại…”
Và nếu gặp nhau ở định mệnh, lúc đó, chúng ta sẽ mỉm cười nhìn nhau thật ấm áp!
Khoảng trống, đến bao giờ mới lại ấm áp như xưa? Đến bao giờ, anh nhỉ?
Một năm…hai năm…hay là hơn nữa?
Em không khóc, em cũng không buồn, em cũng không đau nhiều nữa. Vì sáng còn rất sớm, ngày chỉ mới bắt đầu…Dẫu có khó khăn đến mấy, thì mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu”
Ở nơi nào cũng hãy hạnh phúc anh nhé!!!
|
|
raine0211
member
REF: 645724
12/13/2012
|
10:08 13 tháng 5
Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình.
Vì người ta nghĩ rằng những hạnh phúc, những điều mới mẻ nhất sẽ đến trong tương lai.
Cũng có thể.
Nhưng người ta đâu biết rằng, những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời.
Người ta nói:
"Đau rồi tự khắc sẽ buông!"
- Nhưng vẫn có những người. . .
- Đau lắm rồi mà mãi chưa chịu buông đấy thôi!
- Đôi khi không phải vì họ yếu đuối!
- Mà vì họ vẫn còn muốn níu giữ một ai đó xa xôi
- Một điều gì đó mơ hồ
- Dẫu biết níu kéo không phải là hạnh phúc!
Và đó là vì. . . Còn yêu!
- Nếu người ta thật sự yêu ai đó thì trước hàng trăm lí do để từ bỏ...
- Người ta vẫn tìm ra một lí do để tiếp tục tình yêu của mình.
''Cuộc sống là chờ đợi một người đủ chân thành để yêu thương ta ...
- Dù biết sự chờ đợi ấy có thể sẽ kéo dài đến khi sự sống kết thúc'' ...
- Cuộc sống luôn bắt ta phải chờ đợi ...
- Đôi khi ngược lại, ta lại làm cho người khác phải chờ đợi ta!
...Vậy em và anh phải đợi nhau đến bao giờ?
Em đã trả lại mọi thứ về nơi bắt đầu ...
Sẽ cố gắg tập quên những nỗi đau của ngày hôm qua ...
Quá khó để em hiểu 1 người ...
Càng khó hơn khi em tìm ra đc ng hiểu em thật sự.
Suy nghĩ trong em bây giờ là...
- Không hẳn là kết thúc, chỉ là trở về lúc chưa từng tồn tại...
Em rất ghét anh, ghét lắm!!!
- Làm em cười.. để rồi em phải khóc
- Để em hạnh phúc.. rồi lại vứt em bơ vơ .
Nếu
- Không có tình cảm chân thàh
- Với ai đó
=>Làm ơn..
- Đừg có gieo cho họ những ảo tưởng
-Và coi họ như 1 thứ để dành lúc trống vắng...
|
|
raine0211
member
REF: 645890
12/15/2012
|
14:28 11 tháng 9
Đời trôi chậm
nhưng thoáng qua nhanh, như chiếc bóng bên ta rồi chợt một ngày, bóng rời xa để
ta thơ thẩn nơi thiên đàng. Tình người sâu đậm như hạt cà phê đắng lòng, nhưng
khi thêm quá nhiều vị ngọt ngào, nó sẽ dần trở về với bản chất nhạt nhẽo. Người
biết tìm đâu? Để gió cuốn đi, mưa trôi dạt, nắng thiêu đốt và màn đêm phủ lạnh
lòng người, tình ấy vẫn ấm chứ...Ảo ảnh hiện ra khi kẻ lạc lối vào sa mạc thênh
thang, tha thiết chi món tình phai giữa vô bờ ấy, sao không giữ lại vị tình
nồng người tri kỉ?
Giai điệu bài hát mỗi lần vang lên.....lại làm cho
lòng em thấy thổn thức. Ký ức về những ngày đẹp nhất của anh và em bỗng hiện lên
như chỉ vừa mới xảy ra vậy.....
Em yêu anh của ngày xưa đó, yêu những gì anh làm cho
em ngày xưa đó.....và yêu chính mình của ngày đó......Chứ ko quá yếu đuối đôi
khi đến ủy mị của mình như bây giờ.
Có thoáng chốc trái tim em chợt thổn thức......tưởng
chừng như có thể lỗi nhịp......chẳng biết vì điều gì nữa.
Nếu mọi thứ chỉ là một giấc mơ, em chỉ mong sao mình
mãi không bao giờ tỉnh giấc....Một giấc mơ đẹp, những ngày tháng ấm
áp......hạnh phúc nhất em từng có.
.....Anh của hiện tại khác ngày xưa nhiều quá, chẳng
hiểu em có thể yêu anh đến lúc nào.....Chẳng biết tình yêu của em sẽ kết thúc
lúc nào.....em không biết nữa.
Anh dang đôi tay, anh ôm lấy em
Em đang cố níu yêu thương trở về
Nhưng sao đôi tay, buông lơi quá nhanh
Em không thể giữ yêu thương ở lại....
|
|
raine0211
member
REF: 645891
12/15/2012
|
04:16 12 tháng 9
Thích thả những dòng ngẫm nghĩ mông lung và nhỏ nhỏ theo từng nhịp gió về. Bóng tối dần nhuốm một màu đen lên những mái nhà đỏ chói. Hai bên đường, đèn điện lên sáng trưng cả một vùng rộng lớn. Nhưng ở một góc nhỏ nào đó, vẫn có một thứ ánh sáng, không loè loẹt và chói lọi, vậy mà đủ để trải lòng thênh thang. Là sắc tím bằng lăng! Dừng lại và tần ngần dưới những tán hoa bằng lăng nở muộn dù cho thu đã về tự lúc nào.
Ừ thì ngay lúc này mình đang thấy cô đơn tột độ. Là vô tình hay cố ý? Hay là vì bông hoa bằng lăng nở muộn? Bỗng thấy sợ. Mình sợ điều gì? Sợ những suy nghĩ sẽ tuôn trào như một dòng suối khi mình có một khoảng lặng, mình mấp máy đôi môi và tự đối thoại với chính mình. Cũng tại vì lòng người quá mênh mông, nỗi nhớ cứ bay bay như chiếc chuông gió kẽ giật liên hồi.
Vãn cả rồi, người cũng đi rồi, chỉ còn lại đoá bằng lăng cuối cùng thôi. Có muốn nói điều gì nữa không? Liệu có còn chút thương thương nhớ nhớ dành cho nhau không? Biết rằng ai đó chẳng nhớ vì giờ đây tim họ đã đã được đong đầy bên điều mới mẻ nhưng trái tim mình vẫn cứ cố chấp để luôn trọn vẹn. Phải chấp nhận vậy, kỉ niệm sẽ được thấm đẫm màu tím bình yên, những câu hát hôm nào rồi sẽ được gió cuốn đi nhẹ nhàng như cuốn đi những cánh hoa mỏng manh kia. Tạo hoá luôn tặng cho mình những thứ khó nắm bắt, thả vào lòng những suy tư lạ thường…Bây giờ, hình như mình vẽ ra một bức tranh giả tạo cho cảm xúc. Là vì buồn, vì hụt hẫng và chới với. Sao ngang bướng thế nhỉ? Trốn chạy à? Không làm được đâu!
Còn gì nữa cho câu chuyện trong veo như bằng lăng nở? Mùa này bằng lăng nở muộn, những yêu thương trong lòng cũng trở nên muộn màng. Ngày mai mình lại bước đi lặng lẽ trên đường, cuộc đời lại cho mình lên một chuyến xe mới, chuyến xe chỉ có riêng mình và bác tài xế Mình sẽ đi đâu? Về nơi có gió? Có nắng mưa? Có vòm trời bình yên? Hay là câu chuyện .... như bằng lăng nở muộn?
|
|
raine0211
member
REF: 645892
12/15/2012
|
02:18 20 tháng 9
........
Khi mình im lặng, người khác thường nói mình không hiểu. Thật ra, mình hiểu rất rõ. Chính vì hiểu quá rõ, cho nên biết rằng, nói ra cũng chẳng để làm gì, cũng không thay đổi được điều gì.
Đôi khi nhìn thấu cùng một sự việc, hiểu rõ tâm can một người, thứ có thể làm, chỉ là im lặng.
Ta không thể cứ chạy theo mù quáng nhất thời mà quên đi những gì mình đang nắm giữ...Đời còn dài còn gặp được biết bao nhiêu người nữa...
Phải nhớ kĩ một điều : trên đời này không có chuyện chỉ vì mất đi một người không yêu mình mà khiến bản thân mình không thể sống được.
|
|
raine0211
member
REF: 645893
12/15/2012
|
02:04 24 tháng 9
Đời yêu ta ... Và người không yêu ta
Khóc khi ta cười , nhưng cười khi ta khóc.
Lòng ta trong .. nhưng để hiểu lòng người thì vô cùng khó nhọc
Người có vỏ bọc - Còn ta thì không
Người nói hài lòng - Trong bụng thì hậm hực
Người ganh tị, người bực ...
Nhưng vẫn cười thế thôi...
.
Đừng đặt niềm tin quá nhiều vào tình yêu...
Họ yêu ta nhiều.. nhưng họ yêu gia đình họ, yêu bản thân họ còn nhiều hơn!
Họ nói sống vì ta nhưng nếu ta chết..
Họ sẽ sống vì ta...với kẻ khác
Lòng họ sẽ vấy đục - không trong như ta đâu ...
Đừng mong phép nhiệm màu về
Tình yêu là mãi mãi !!
Đôi khi trong cuộc sống:
Có nhiều việc ta không hề muốn chúng xảy ra..
Nhưng ta vẫn chấp nhận chúng mỗi ngày...
Có những điều ta không hề muốn biết...
Nhưng vô tình ta vẫn hiểu ra...
Và có những người với ta thật quan trọng...
Nhưng cuối cùng... ta vẫn phải để họ bước đi...
|
|
raine0211
member
REF: 645894
12/15/2012
|
01:53 25 tháng 9
Những mảnh tình mỏng.
Đã để lại gì và cướp đi thứ gì?
Vẫn còn đó hay đã bị Gió cuốn trôi mất rồi?
Có những thứ như thế.
Vẫn biết là mỏng manh, vẫn biết là thật khó giữ cho tròn hai chữ VẸN - NGUYÊN.
Nhưng vẫn mãi ném hết tin yêu và cố gắng vào.
Để rồi thứ nhận được là gì?
Có những thứ như thế.
Vẫn biết chỉ còn níu giữ nhau bởi một sợi chỉ quá mảnh,
vẫn biết chỉ rồi cũng sẽ theo thời gian mà bị cuốn trôi đi theo những phù phiếm rất đỗi dị thường của cuộc đời.
Nhưng vẫn Yêu thương, chân thành và hết lòng.
Để rồi nhận được gì?
Những mảnh tình mỏng.
Do sợi chỉ hồng níu giữ nhau quá mảnh?
Hay tại lòng người theo năm tháng rồi cũng đổi?
Có một ngày thật nhiều bộn bề lo toan, nằm xuống, nhắm mắt và im lặng.
Từng cơn Gió thổi về, thổi tung những mảnh kí ức đã sắp xếp gọn gàng.
Yêu thương xưa cũ cũng từ đó ùa về.
Và đem theo cả những đau thương trở về.
Những ngày vụng dại Yêu thương một ai đó, chân thành và hết lòng.
Nhưng nhận lấy chỉ là những lạnh lùng và vô tâm.
Những ngày xòe lòng bàn tay ra, và chạm nhẹ vào con tim mình để rồi thấy con tim nhức nhối sau những tiếng Yêu thương cuối cùng cũng trôi theo dòng thời gian mà nhạt màu.
Những ngày miết mải chạy theo hai tiếng ĐÃ - TỪNG.
Là những con người với Yêu thương ĐÃ - TỪNG.
Là những kỉ niệm những ngỡ đã theo Gió bay về phương trời xa nhưng hóa ra nó vẫn ở đây, TRONG TIM.
Là những mảnh tình mỏng, đẹp như một bức tranh nhưng chỉ một lần vô ý vẽ lệch hay tô nhầm, đã mãi mãi đi theo hai tiếng ĐÃ - TỪNG.
Những mảnh tình mỏng.
Đến bên đời ta như một cơn mơ.
Để rồi khi tỉnh giấc trong vô thức ta đau nhói.
Tình mỏng nhưng Yêu thương trong đó là CHÂN THÀNH...
|
|
raine0211
member
REF: 645895
12/15/2012
|
01:49 26 tháng 9 2012
Dù có hạnh phúc tới đâu thì tất cả đều có thể mong manh vụt mất trong 1 khoảng khắc.
Dù có bao lần cất nhắc thì cũng có lúc chúng ta phạm sai lầm.
Dù có cố gắng tĩnh tâm và thực sự cố gắng mạnh mẽ … thì cũng có lúc bật khóc …
Dù có bao lần tự trách móc …thì cũng chẳng mang tin - yêu trở về…
Anh luôn biết em đã yêu anh bằng tất cả những gì em có …
Nhưng anh có biết khi anh ra đi anh đã mang theo tất cả của em…
Thứ duy nhất mà anh để lại, lại là thứ luôn dày vò em mỗi ngày … lại luôn là thứ để cho em hay : em vẫn quá ngây thơ....
Thật buồn cười, người ta gọi nó là kỉ niệm ….
Em đã vô tình đánh rơi nụ cười trên nền thời gian..
Vỡ nát !
Em nhặt vội từng mảnh vụn.. từng mảnh rồi.... từng mảnh...
Ghép lại !
......
Nhưng có lẽ những thứ bể nát sẽ chẳng bao giờ có thể trở lại như cũ .
Nên ..
Hôm nay nụ cười em cũng chẳng còn là vẹn nguyên...
|
|
raine0211
member
REF: 645897
12/15/2012
|
06:35 27 tháng 9
Hình ảnh: <3 Lyn <3 - Đừng chê bai một cô gái không xinh bằng bạn, bởi cái bạn hơn người ta chỉ là sự may mắn.. - Đừng khinh bỉ một chàng trai nghèo khổ hơn bạn, vì nếu không nhờ vào những thứ có sẵn, liệu bạn có khác họ không? - Hơn người ở mỗi cái bề ngoài, nhưng xét về nhân cách thì bạn chắc gì đã hơn họ?
Phải hiểu rằng :
.
Một khi người mà ta yêu thương tìm mọi lý do để buông tay ta
...Thì có nghĩa là tình cảm mà họ dành cho ta đã k còn [(smile)]
Vì nếu họ còn yêu ta thì họ sẽ không bao giờ làm như vậy
- Cho dù có bao nhiêu mâu thuẫn xảy ra
- Cho dù ta là một con người k hoàn hảo
- Cho dù họ k hài lòng về ta
- Thậm chí là khi ta gạt tay họ ra khỏi cuộc sống của mình ...
Thì họ vẫn sẽ trơ lì ra nắm chặt tay ta mà không chịu buông. [(winking)]
Vì vậy mà khi người ấy đã có dấu hiệu muốn bước đi
Xin hãy nhận ra điều đó và chấp nhận để họ rời xa ta..
Đó chính là cách tốt nhất để giải thoát người ấy khỏi sự ràng buộc hiện tại và cũng là giải thoát cho chính mình nữa....
Nếu ta có cố gắng giữ họ lại bên mình,trái tim họ cũng đã không còn thuộc về ta nữa đâu
Nó chỉ khiến mọi thứ càng trở nên ngột ngạt và mệt mỏi hơn mà thôi...
♥ Có thứ hạnh phúc gọi là .....chia tay;
|
|
raine0211
member
REF: 645898
12/15/2012
|
13:54 2 tháng 10
♥ Chẳng ai chỉ cho ta cách yêu
một người là như thế nào, chỉ
đơn giản là duyên số cho ta gặp
họ và rồi ta tự biết như thế nào là
yêu thương.
♥ Cũng chẳng ai dạy cho ta biết
phải làm sao để quên một người.
♥ Đôi khi, ta trượt dài trên những
nỗi đau, tự khóc, tự vỗ về và rồi
loay hoay tìm cách đứng dậy để
bước tiếp mà thôi.
|
|
raine0211
member
REF: 645899
12/15/2012
|
03:03 3 tháng 10
Góp nhặt gió về làm cơn bão,
Góp nhặt mưa bay về làm dòng nước lũ,
Góp nhặt lá vàng rơi để bồi thêm phù sa cho mảnh đất nghèo nàn.
Rồi bão tan gió lại về là gió êm đềm,
Lũ cuốn trôi đi rồi về nơi nào mềm mại dòng chảy,
Chồi non ấy lại đơm hương mới xanh non hơn mùa trước.
Cuối con đường lại chung một nguồn cội hư vô....
Khép lại cánh cửa màu u tối
Để thấy cái hoang tàn rơi rụng khắp ngõ hoa vàng.
Màu son phai ...môi em cười,
Nếp áo nhăn giấc ngủ chưa tròn,
Bàn chân mỏi vì bước hẫng đá gập ghềnh.
Thấy lạnh tay gầy rắn rỏi,
Thấy ướt đầm mi mắt thêm cay.
Nếp gấp thời gian qua từng ánh mắt khiến cảm xúc cứ nguội dần trong mỗi lúc đi hoang.
Khép lại khoảnh khắc rộng dài khắc bút gửi lòng son.
Bay theo gió,
Trôi theo mây,
Cuốn theo thời gian
Bỏ mặc nụ cười.
Hư không ấy khép cửa ru mình.
|
|
raine0211
member
REF: 645901
12/15/2012
|
11:02 4 tháng 10
Ngày mai, một ngày nào đó, có thể là một ngày nắng, cũng có thể là một ngày mưa, rồi ta nhận ra, niềm tin, tình cảm ấy, mọi thứ, tất cả chỉ là một cơn gió vô tình lướt nhẹ qua làm dịu mát cuộc đời. Rồi ta sẽ lại bước ra khỏi góc khuất của tim mình…
Có lẽ ngay lúc này, nỗi nhớ đang giày vò tâm trí, nó hỗn độn, nó mông lung, thật khó định hình. Hình ảnh ai đó cứ mãi ùa về trong đầu nhưng bây giờ chẳng còn như ngày xưa được nữa. Bao nhiêu dòng status được đăng lên và xoá đi, bao nhiêu con chữ vô hồn được ta viết ra trong cửa sổ Word và rồi ta ném vào trong thùng rác không thương tiếc.
Người ta nói, những kẻ yêu nhau khi chia tay, ngày đầu tiên, người kia là tất cả, ngày thứ hai, nỗi nhớ vơi đi một nửa, ngày thứ ba lại chỉ còn một nửa, và cứ như thế, nhưng kết quả của phép chia hai ấy chẳng bao giờ bằng không. Cho nên, mãi mãi, những dấu yêu còn sót lại cũng chẳng bao giờ cạn khô.... Phải! Có lẽ rất lâu nữa nếu không muốn nói là không bao giờ những yêu thương trong ta mới cạn đi.
Kể từ cái ngày mà ta không còn được nắm tay ai đó sánh bước trên con đường vàng. Từng ngày trôi qua, ta sống trong nỗi nhớ nhung xen lẫn chút sợ hãi, ta vẫn online đều đặn nhưng thân xác cứ như người vô hồn. Ra ngoài, ta cố gắng hết sức để giữ vẻ bình thường, ta vẫn cười nói, ta vẫn pha trò, ta vẫn gặp mặt bạn bè chỉ đơn giản để ta là chính ta. Ta vẫn huyên thuyên đủ thứ chuyện với mọi người nhưng nào ai có biết ta lặng lẽ nuốt ngược tất cả trong lòng cơ chứ. Ta tự bảo lòng rằng phải quên đi, không được suy nghĩ và cũng không được quan tâm nữa. Nhưng quên thế nào cho được khi mà những kỉ niệm đẹp đẽ vẫn còn đọng lại trong đầu cơ chứ. Ta nhớ những phút giây bên nhau, những lần đi dạo cùng nhau, bình yên và ấm áp. Ta nhớ cảm giác được là chính mình khi bên ai đó, được tâm sự cùng ai đó mọi điều trong cuộc sống...
Ta đã từng mơ một giấc mơ hạnh phúc, có ta và ai đó cùng những điều tưởng chừng như đơn giản mà ý nghĩa. Đã từng hẹn ước rằng sẽ không rời xa nhau, có chăng là những khi bận bịu. Nhưng ta ơi! Giờ đây sao hạnh phúc mỏng manh và dễ vỡ quá cũng giống như quả cầu pha lê, rớt xuống là tan vỡ ngay. Chút niềm vui nho nhỏ được gọi là hạnh phúc của ta giờ đây đồng hành trong nỗi nhớ da diết, là khi ai đó được an nhiên và sống vui vẻ mỗi ngày.
Những yêu thương đã trao giờ chỉ còn trong một giấc mơ xa vời, chút nỗi niềm sâu lắng tận đáy con tim. Mỗi khi kỉ niệm tìm về, ta lại đắm chìm, ta lại hoà vào miền xa xăm ấy, buồn có, vui có, giận hờn có…Có chút gì đó lăn dài trên má. Là mưa thôi mà! Ta ngơ ngác như một con nai giữa cánh rừng già heo hút, ta chẳng biết làm gì để hết đau, để ngừng nhớ ai đó mỗi ngày…
Có lẽ nên tự bằng lòng với những gì còn sót lại của cuộc tình đã xa. Ta cố gắng bước qua nỗi đau và bình thản đối diện với với ai đó chỉ mong ai đó có thể yên vui mỗi ngày. Những yêu thương dại khờ tuổi mới lớn giờ đã trôi xa nhưng có lẽ ai đó trong ta vẫn chẳng phai mờ và tình cảm ta dành cho ai đó vẫn nguyên vẹn như ngày nào.
|
|
raine0211
member
REF: 645902
12/15/2012
|
11:53 14 tháng 10
Ngày trôi dần
Đến đại dương bao la sóng
Có loài hoa nào thương tiếc một dòng sông
Ủ rũ trên từng ngày tháng
Chờ đợi
Hy vọng
Dẫu biết chỉ là những hoài công
Hoa nghe trong gió tiếng sóng vỗ trong lòng
Mênh mông
Vô định
Khẽ oằn mình hứng chịu những cơn giông
Níu kéo trong tay những vũ khúc tình nồng
Bất lực
Buông xuôi
Mùa qua chậm rãi
Có khi nào ta sống kiếp của hoa
Héo rũ yêu thương trên chặng đường chếnh choáng
Chờ cơn mưa trong những ngày nắng hạn
Gọi mùa về
Gọi yêu thương ấm cúng
Trôi cùng cổ tích những dòng sông
Có khi nào em biết những hoài mong
Khắc khoải chơi vơi trong những ngày bão tố
Xô ngã nụ cười
Xô ngã đời nhau
Vẫn đợi chờ nơi ánh sáng hoàng hôn
Đừng vội tan nhanh bên cuộc tình khôn lớn
Sóng sẽ hát những khúc dương cầm trong đêm tĩnh lặng
Ru đời
Ru lớp tình xô
Có một mùa trong ta là bão tố...
|
|
raine0211
member
REF: 645903
12/15/2012
|
11:29 20 tháng 10
Anh ạ, hôm nay em đi dự đám cưới.
Trong đời mình ai chả một lần đi dự đám cưới. Nhưng có lẽ đây là một đám cưới lạ nhất đối với em anh ạ....Không nhạc vang vang cũng không nhiều người đến dự nhìn quanh chỉ có 6, 7 bàn mà thôi...Một đám cưới nghèo đúng nghĩa nhưng em lại thích nó đến lạ.Có lẽ một phần vì đứa bạn thật thà nhất của em chăng?Hay là vẻ mặt rạng rỡ và hạnh phúc nhất của nhỏ mà lần đầu tiên em được thấy?
Dự đám cưới đôi khi chỉ là để nhìn cô dâu, chú rể. Em muốn xem vẻ mặt hạnh phúc của họ trong ngày trọng đại nhất đời mình để cho bản thân thêm chút lòng tin rằng cuộc sống vẫn còn nhiều lắm những niềm vui, hạnh phúc, để cho bản thân thêm một lý do yêu cuộc sống này. Nhưng... (đáng ghét trên đời sao lại có chữ "nhưng") em nghiệm ra, không phải đám cưới nào cũng vui như Tết, cũng đầy tiếng cười và những lời chúc phúc hoặc những giọt nước mắt hạnh phúc. Cuộc sống bao giờ cũng có hai mặt, nên sẽ có những đám cưới đầy tiếng xì xầm phía sau mà cô dâu chú rể cố giấu, những đám cưới mà nước mắt bố mẹ lặn vào trong.
Anh ạ, em thấy một bài học lớn đằng sau đám cưới. Em là người giàu cảm xúc nên thật sự hôm nay em thấy buồn. Nỗi buồn khi nhìn thấy mặt trái của một thứ gì đó mà ta tưởng là tốt đẹp. .
Em không biết trong hoàn cảnh đó có giọt nước mắt nào rơi hay không? Vì nhìn những cảnh buồn bã ấy hay buồn bởi thêm một người bạn của em bắt đầu bước vào những ràng buộc của cuộc sống vợ chồng (mà nhiều người đều hình dung trước là đầy sóng gió).
Anh biết không, đám cưới hôm nay làm em suy nghĩ rất nhiều. Nó khiến em bắt đầu suy nghĩ về cái gọi là "giá trị của hôn nhân"...Cô dâu nhỏ xíu trong chiếc váy cưới đứng cùng chú rể bên mấy chai nước trà thay chén rượu ly bia ngày thường. Cô dâu nhỏ khóc trong đám cưới của mình, vì vui mừng,vì hạnh phúc... Chạnh lòng anh nhỉ?....". Đoá hồng tình yêu vẫn đẹp , dù gai của nó sẽ làm ta đau. Quyết định kết hôn là đánh cược với số phận, là mạo hiểm vì lấy ai, có nghĩa đã quyết định gắn bó, chia sẻ đắng cay vui buồn với một người xa lạ đến hết cuộc đời và vì vậy, em luôn hy vọng có tình yêu đằng sau những đám cưới. Để ít ra, có tình yêu người ta sẽ vượt qua những sóng gió dễ dàng hơn...
Em không hình dung ra đám cưới của mình sẽ như thế nào dù nhiều lần đã cố. Dĩ nhiên em tin mình có khả năng lo chu toàn cho đám cưới của mình. Nhưng nếu thật sự em không đủ khả năng tổ chức một đám cưới linh đình như hai họ mong muốn, em nghĩ chỉ cần cô dâu chú rể và bố mẹ hai bên có mặt, dự một buổi lễ đơn sơ là đủ. Không cần phải làm đám cưới giống như một vở bi hài kịch. Quan trọng là tình yêu của hai bên dành cho nhau chứ đong đếm gì mấy chén rượu mừng? Phải không anh?
Hôn nhân bắt nguồn từ tình yêu nhưng nó còn thiêng liêng hơn cả tình yêu bởi hôn nhân còn đi liền với ý thức và trách nhiệm. Dĩ nhiên, nếu không có tình yêu, nó chắc chắn là một sự cam chịu. Vì vậy, nếu thật sự em không tìm thấy người em cảm thấy khi ở bên sẽ không có "giá như...", một người cho em đủ lòng tin và nghị lực để vượt qua những biến cố của cuộc đời, một người có thể cùng em đi qua những ngọt ngào và cả những chán chường, nếu thật sự thế, em sẽ không cưới. Em không muốn làm khổ cuộc đời mình và cuộc đời người ấy. Làm như thế là có tội, có tội với bản thân em, có tội với người ấy và có tội với cả những đứa con của em nữa.
Ngược lại, nếu tìm thấy một nửa đích thực của đời mình, em xin người đó hãy yên tâm rằng, tuy em không thể hứa cả cuộc đời chỉ toàn mật ngọt và hoa hồng nhưng sẽ có ít mật đắng và gai nhọn nhất có thể bởi em sẽ yêu thương hết lòng và dâng hiến trọn vẹn. Em hứa!
|
|
raine0211
member
REF: 645905
12/15/2012
|
13:55 8 tháng 12
Lâu rồi em không viết cái gì đó cho anh....
Anh có biết một cô gái sau khi chia tay thì sẽ như thế nào không? Không phải một cô gái buông bỏ người mình yêu, không phải một cô gái bội bạc, không phải một cô gái tham lam… mà là Người con gái nhận được mộ
t vết thương lòng khi anh ra đi…
Một cô gái sau khi chia tay… Chắc hẳn cô ấy sẽ khóc, có thể cô gái ấy yếu mềm bật khóc trước mặt anh, nhưng cũng có thể chỉ là những giọt nước mắt lặng lẽ khi đêm về, những giọt nước mắt giấu sau nụ cười giả tạo… Nước mắt là vũ khí của người con gái, khi anh làm cô ây tổn thương tất nhiên cô ấy phải dùng vũ khí của mình để phòng vệ, nhưng giọt nước mắt ấy chỉ khóc cho tình yêu chứ chẳng phải dành cho anh…
Một cô gái sau khi chia tay… Cô ấy sẽ nhớ rất nhiều… Nhớ anh… Nhớ kỷ niệm… Nhớ từng đồ vật… Nhớ từng con đường. Cô ấy sẽ hoài niệm và sẽ tự hỏi mình…”Tại sao anh và ngày ấy khác nhiều đến vậy” Sự so sánh đến khập khiễng ấy cứ nhắc đi nhắc lại trong đầu cô. Mà ai chẳng biết con người vẫn thế chỉ có tình yêu là đổi thay…
Một cô gái sau khi chia tay sẽ tỏ ra hờ hững thờ ơ với tất cả những gì về anh, nhưng trong lòng lại muốn biết nhiều hơn thế… Muốn biết anh sống ra sao, muốn biết anh hạnh phúc như thế nào, muốn biết tất cả bằng sự lạnh lùng của mình.
Một cô gái sau khi chia tay sẽ tỏ ra cho mọi người thấy mình được theo đuổi nhiều như thế nào? Muốn cho mọi người biết mình có biết bao chàng trai vây quay, và cho cả anh biết nữa. Vì sao ư, vì cô ấy muốn cho anh và cả thế giớ biết không anh, cô ấy vẫn được yêu thương. Nhưng trong lòng lại chỉ muốn được nhận một điều duy nhất là sự ghen tuông của anh…
Một cô gái sau khi chia tay sẽ chau chuốt, điệu đà, sẽ chăm chút bản thân, bởi lúc ấy cô ấy biết yêu bản thân mình hơn, chuyển tình yêu mà anh vứt bỏ đi đó dành cho bản thân mình. Không có anh có khi cuộc sống nhiều màu hồng. Nhưng cô ấy cũng muốn anh phải ngỡ ngàng, cô đâu thua kém gì những người con gái khác, có khi lại còn xinh hơn, cô ấy muốn anh hối hận… Con gái mà…
Một cô gái sau khi chia tay, hay than vãn kể lể, trên những dòng fb, những stt yahoo có thể là những sẻ chia cho lòng nhẹ nhõm, chỉ là những tâm sự cho vơi nỗi buồn… Nhưng có khi chỉ để cho anh vô tình đọc được, muốn anh biết cô ấy buồn thế nào khi mất anh…
Một cô gái sau khi chia tay có thể khóc, sẽ nhớ anh da diết, sẽ muốn níu anh lại, muốn anh hối tiếc, muốn anh ghen tuông, hay than vãn thở than đó chỉ là sau khi anh bước chân ra khỏi cuộc đời cô ấy, chới với, chông chênh… Chỉ là khi cô ấy còn ngây thơ với suy nghĩ của mình rằng anh còn yêu…
Nhưng khi cô ấy bắt đầu im lặng, những giọt nước mắt đã biết giấu vào trong thì khi ấy cô ấy đang đẩy anh ra khỏi cuộc đơi của mình. Có thể là 1 tháng, 2 tháng, hay cả năm thì sớm hay muộn anh sẽ chẳng còn quan trọng nữa đâu.
Một cô gái sau khi chia tay biết khóc, biết đau, biết tổn thương là một cô gái đã yêu anh thật lòng, chẳng có ai tiếc nuối cho một thứ mình không yêu thương trân trọng, chẳng có ai không chênh vênh khi người quan trọng của mình ra đi. Có khóc, có đau sau này mới không hối hận… Người hối hận sẽ là người ra đi… Bởi yêu thương chân thành giờ này đâu dễ kiếm…
Rồi thời gian sẽ làm phai nhòa đi vết thương lòng trong cô, rồi thời gian sẽ hong khô tất cả. Một cô gái biết yêu thương thì sẽ gặp được chàng trai biết yêu thương… Rồi một mai nắng lên yêu thương lại quay về không còn là anh mà là một ai khác…
Một cô gái sau chia tay… sẽ hạnh phúc và trở nên mạnh mẽ hơn.
Em không muốn mình là cô gái yếu đuối, đứng trước anh lại càng không. Em vẫn cười. Anh sẽ chẳng thể thấy em đau khổ nữa...
Em sẽ im lặng, như cái cách im lặng để anh ra đi. Em chọn im lặng vì chẳng còn gì để nói. Em chọn im lặng vì anh không còn xứng đáng. Em chọn im lặng vì chính anh đã làm cách ấy với em. Em chọn im lặng vì đó là cách hận của em. Em chọn im lặng, vì từ im lặng em sẽ đứng lên.
Và một ngày, anh thấy em không im lặng nữa, thì lúc ấy anh đã là QUÁ KHỨ….
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đã đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ý kiến |
|
|
|
|