nguoidanbadien
member
ID 38620
03/19/2008
|
nothing here
Tháng 3 Malaysia ... sáng nắng chiều mưa
Mùa mưa bắt đầu từ những cơn giông.....
Khi gió đong đầy qua những lối phố thì mưa thừa thãi buông qua chốn này, có những buổi chiều kí túc xá dài thênh thang theo tiếng mưa vỡ,cuộn mình trong chăn mà nghe lòng bềnh bồng trôi trong thoáng chốc hư không, cảm giác trống nhưng không thấy thiếu...
Bụi mưa trắng xóa một màu bàn bạc khuất lấp, hư ảo tựa khói bay lên trời cảnh vật như bức tranh vô thực, thấy đời mình nhẹ tênh, trên vai dường như rũ gánh, nợ của người sống kiếp đa mang, gánh đầy niềm tin và lòng kì vọng mà không một lần dám ngã, vì tâm nguyện của một người ray rứt mãi bên đời.. nhớ những mùa mưa chất đầy kĩ niệm của ngày em thoát ly. ..xa mãi tình yêu quá lớn đến khắc nghiệt của cha, ngày đó tiếng mưa trôi theo sự dằn xé khôn nguôi..
Từ ấy cuộc sống cứ cuốn trôi mãi, xa rồi thời vụn dại, rồi mùa mưa hôm nay em đã đủ ráo hoảnh với những chia ly, nhận ra mình vẫn nói cười vui vẽ mà nghe có tiếng vỡ từ nơi sâu thẫm, thấy mình nhò bé với thế giới nhưng không với người..
Mưa vẫn rơi giữa trời mênh mông khoảng lặng và yên bình cứ tìm hoài không thôi giữa miền kí ức mãi không thành mùa hoa cũ.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 322993
03/28/2008
|
con nằm mà cứ suy nghĩ hoài mom ah, con ko thể nào ngủ được, mom bệnh mà con ko có đứa nào bên cạnh lúc này, con tự trách mình nhiều lắm, con muốn bay về nhà ngay lập tức, chiều nay nghe giọng mom thều thào con thiệt hốt hoảng, rồi bỗng dưng him cầm máy nói chuyện, con ko biết chuyện gì đang xảy ra,từ khi dad mất con luôn lo sợ, con thiệt muốn khóc mỗi lần nghe giọng mom yếu đuối, nhỏ bé, con biết là mom cần tình yêu của những dứa con, khi mom đã dành cả đời cho con, mà lúc này con chỉ ngồi đây viết được là con yêu mom.
Mom luôn yêu con ngay cả khi con từ chối mom, rồi con chỉ trở về khi mệt lã, khi con hiểu rằng trên đời này chỉ có mom là người yêu con vô điều kiện.
Khi dad mất tất cả tài sản cũng mất, con khủng hoãng, cuộc sống người đưa kẻ đón sụp đổ, mọi người rơi không trọng lực, con cũng bỏ rơi, bỏ quên luôn hình ảnh mom mỗi lúc một già, con ko có lời nào để sỉ vả mình.
Con ko biết phải làm sao mom àh, anh ta trở về lúc này, anh ta tỉnh bơ, anh ta hỏi con cần gì bên đây, con tự hỏi sao anh ta trơ trẽn vậy, anh ta nợ con một lời xin lỗi và cảm ơn, con chưa bao giờ nói với một ai những gì anh ta làm, con biết vì sao anh ta đến chăm sóc mom lúc này, mom ko hiểu luôn trách con bạc tình.
Con chỉ biết thương hại cho một người sinh ra không phải để sống mà để diễn.
Con đã nhận được học bỗng rồi mom àh, ko phải là hoàn toàn, con chưa kịp nói để mom mừng thì bệnh ùi, con đã thôi ko còn nghĩ sẽ đòi lại tất cả bằng mọi giá, nhưng con sẽ làm nên tất cả bằng mọi giá, con tin là có số phận nhưng thế giới sẽ thay đổi bằng nghị lực của một người.
Có quá nhiều cái để con phải nghĩ và làm , đôi khi con muốn chạy đua với thời gian, nhưng mom àh, mom là người duy nhất quan trọng hơn tất cả của con lúc này.
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 323820
03/30/2008
|
ùi lại sắp mưa nữa rùi, gió lớn quá hà,:( tự dưng muốn buông sách đi đâu đó thôi, nhưng mình đang ngập trong assignment muh, hix, thứ hai lại phải thi nữa, mệt mỏi crazy school, want to burn you, limkokwing, hix today study, tomorrow it come uot , moi~ lần cầm bài test là thấy chóng mặt, mình chỉ hồi phục trí nhớ sau nửa tiếng và đặc biệt sáng suốt lúc còn 15ph cuối,although i study hardly but when i see the paper i lose all, hix teacher that's why i have to coppy.
hix mình sẽ chít mât thôi, thứ sáu thi history,mình đang quên hết trơn, mà nhỏ china cứ hỏi hoài, giám thị cứ nhìn mình, đến 6 người canh, muốn help you cũng hông được, time và tài liệu cứ nhảy lung tung ben trong đầu, nó lại wang giấy cho mình, nhìn mặt nó thảm quá, wang lại, giám thị thấy ùi làm lơ đi luôn thiệt hú hồn, gần hết giờ có nhiều câu thiệt là xa đề, có hoặc ko hoạc ko có biết chọn cái nào nhỉ, mình tick với tâm trạng hên xui hoy, rồi mình di ra, mình ko quên xé giấy, ghi ghi lại, ngang qua bàn nó mình thả rơi dưới chân nó, giám thị giữ lại, cancel bài mình và nó mỗi đứa còn nữa điểm, mình đúng là luckily girl, ra về gặp nó còn bảo mình lần sau ko wang giấy nửa, 1 ngón tay là a, 2 ngón là b, ngọng luôn, i'm so lucky to see you nice girl.
Dù sao thì cũng phải ráng lết qua hết tuần sau nữa, hôm qua đã định ở nhà làm cho xong, muh cũng bị lôi đi đến đêm, hôm nay thì chẳng có một ý tưởng nào, đầu óc mình đang bay đi đâu ấy nhỉ? thôi phải trở về và đáp xuống thôi, god bless me tomorrow.
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 323840
03/30/2008
|
Úi ùi ui, mưa rồi, mưa rồi, mưa hoài hà, cái ngọn đồi phía trước bi chừ đã phì nhiêu lắm ùi, gió thốc bần bật bay cả xấp giấy của mình, lành lạnh, giống trời đà lạt những ngày chưa bị tàn phá, tự dưng mỗi lần mưa đổ là thấy lòng buân khuân, nhìn con đường phía dưới ngập trong mưa, mình nhớ hồi phổ thông di học quá hà, hồi đó ngày nào mình cũng đi bộ, khoái nhất là những buổi chiều mưa to, ngập nước đến chân, con đường trở thành dòng sông mình với nhỏ thả thuyền theo sông, mình thích những mùa mưa to, con hẽm của mình sẽ ngập đầy nước ba mẹ mình thì rất lo mình thì rất mừng vì ngày mai sẽ đi vớt cá bảy màu :), nhớ hồi đó hai đứa lúc nào cũng ăn chung tắm chung ngủ chung, tự dưng miss nhỏ quá hà, nhớ hồi hai đứa mua bong bóng thả điều ước bay lên trời..từ hồi nhà mình chuyển đi, hai đứa xa dần, hồi năm ngoái mình về, nghe mom nói nhỏ đã có chồng ùi, nhỏ lớn lên thiệt xinh đẹp pha chút gì yếu đuối phụ nữ, trông thiệt mỏng manh. Có lần mình gặp nhỏ trên phố, định chào, mà lại thôi, hình như có quá nhiều sự đổi khác, nhỏ bước qua mình mọt cách lơ đãng, có mọt cái gì đó hụt hẫng và mình cũng bước ngang qua nhỏ tựa như những người ko quen. Chiều nay bỗng dưng nhớ câu thơ hồi đó nhỏ lụm ở đâu đọc cho mình nghe, chép trong lưu bút của hai đứa.
Không gian là chiếc quan tài
Thời gian là chiếc áo dài màu đen
Quá khứ là kỉ niệm buồn
Tương lai là những con đường ta đi
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 323976
03/30/2008
|
Truyện kể rằng, ngày đó trên một con đường làng, người ta bắt gặp một chiếc vòng bằng đá đang lăn đi một cách chậm rãi và mệt nhọc bởi chiếc vòng bị mẻ mất một miếng nhỏ. Nó bị bỏ quên nên quyết định đi tìm mãnh vỡ của mình để ghép nên hoàn thiện. Thế là nó lăn đi chậm rãi, được gặp cỏ cây, hoa lá, nghe những câu chuyện của con bọ cánh cứng, và nó được tất cả yêu quí.
Rồi một hôm nó đi tìm được mãnh vỡ của mình,"thật là vừa vặn", nó thầm nghĩ. Và từ ngày đó nó trở nên hoàn thiện, nó lăn đi rất nhanh, qua những con đuờng thân quen nhưng nó lăn nhanh đến nỗi nó không kịp nhìn thấy thứ gì. không còn nghe được những câu chuyện quen thuộc và nó cảm thấy thật chán và buồn. Nó dừng lại, quyết định bỏ mãnh vỡ vừa tìm thấy, nó lại trở nên không hoàn thiện....!
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 323980
03/30/2008
|
Cà rốt, trứng và cafe
Cô con gái hay than thở với cha sao bất hạnh này cứ vừa đi qua thì bất hạnh khác đã vội ập đến với mình, và cô không biết phải sống thế nào. Có những lúc quá mệt mỏi vì vật lộn với cuộc sống, cô đã muốn chối bỏ cuộc đời đầy trắc trở này.
Cha cô vốn là một đầu bếp. Một lần, nghe con gái than thở, ông dẫn cô xuống bếp. Ông bắc ba nồi nước lên lò và để lửa thật to. Khi ba nồi nước sôi, ông lần lượt cho cà rốt, trứng và hạt cà phê vào từng nồi riêng ra và đun lại để chúng tiếp tục sôi, không nói một lời.
Người con gái sốt ruột không biết cha cô đang định làm gì. Lòng cô đầy phiền muộn mà ông lại thản nhiên nấu. Nửa giờ sau người cha tắt bếp, lần lượt múc cà rốt, trứng và cà phê vào từng tô khác nhau.
Ông bảo con gái dùng thử cà rốt. "Mềm lắm cha ạ", cô gái đáp. Sau đó, ông lại bảo cô bóc trứng và nhấp thử cà phê. Cô gái cau mày vì cà phê đậm và đắng.
-Điều này nghĩa là gì vậy cha - cô gái hỏi.
- Ba loại thức uống này đều gặp phải một nghịch cảnh như nhau, đó là nước sôi 100 độ. Tuy nhiên mỗi thứ lại phản ứng thật khác.
Cà rốt khi chưa chế biến thì cứng và trông rắn chắc, nhưng sau khi luộc sôi, chúng trở nên rất mềm.
Còn trứng lúc chưa luộc rất dễ vỡ, chỉ có một lớp vỏ mỏng bên ngoài bảo vệ chất lỏng bên trong. Sau khi qua nước sôi, chất lỏng bên trong trở nên đặc và chắc hơn.
Hạt cà phê thì thật kỳ lạ. Sau khi sôi, nước của chúng trở nên rất đậm đà.
Người cha quay sang hỏi cô gái: Còn con? Con sẽ phản ứng như loại nào khi gặp phải nghịch cảnh.
Con sẽ như cà rốt, bề ngoài tưởng rất cứng cáp nhưng chỉ với một chút đau đớn, bất hạnh đã trở nên yếu đuối chẳng còn chút nghị lực?
Con sẽ là quả trứng, khởi đầu với trái tim mỏng manh và tinh thần dễ đổi thay. Nhưng sau một lần tan vỡ, ly hôn hay mất việc sẽ chín chắn và cứng cáp hơn.
Hay con sẽ giống hạt cà phê? Loại hạt này không thể có hương vị thơm ngon nhất nếu không sôi ở 100 độ. Khi nước nóng nhất thì cà phê mới ngon.
Cuộc đời này cũng vậy con ạ. Khi sự việc tưởng như tồi tệ nhất thì chính lúc ấy lại giúp con mạnh mẽ hơn cả. Con sẽ đối mặt với những thử thách của cuộc đời như thế nào? Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 323993
03/30/2008
|
:) Do You Know What Engels Do? They Take Care Of Nice people! "When I Asked Them To Take Care Of You, They Refused & Said: "Angels never take care of angels" :)) Have a blessed wk :)
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 324018
03/30/2008
|
12h37hôm nay mình sao ấy nhỉ, mình toàn bay, not study at all, too lazzzy, hix biết vậy mình đã đi shopping với bạn, không thể nào mà đáp xuống được, ý tưởng thì cứ như người tình lúc cần thì ko thấy đâu lúc ko cần thì lại xuất hiện ồ at, hix hôm nay chẳng vẽ nổi 2 trang, thôi lỡ ồi mình sẽ đi ngũ, sáng nay sẽ dậy sớm làm tiếp, i promise...sleep, àh uh tối nay mình đi ăn tối với bạn, nó dẫn theo một anh bạn, he call mình engel, hehe buồn cười :), sleep .
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 325405
04/02/2008
|
|
|
johochuot
member
REF: 325430
04/02/2008
|
chào em gái,,,,
lâu quá ko thấy em vào chơi...chị muốn hùn hạp với em post hình người mẽo
như bị thất bại hiiii,,,nên làm ăn ko dc suông sẽ,,hôm nào đẹp trời hai chị em mình làm ăn hộp tác xã nha,,,chị ngồi ăn,,,em cứ viếc tác mí tấm người mẽo đi..chị chiêm ngưỡng,,,,chúc em dzui nha..
cám ơn nhiều,,về như bài em viết ,,buồn buồn vào xem cũng dzui dzui,,,,
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 326088
04/03/2008
|
:) thanks chi. ghé vào đây, hi`hi` chuyện nớ lâu wa' rồi thoi ke., hông buồn bận tâm nữa :) ....thôi chờ chị post hình em nhảy vô ké cho chắc ăn :))...bibi..chúc chị trẽ, phẽ :)
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 326404
04/04/2008
|
:) Good Ideas
......
:) heyza :) mình phải follow them thôi :)
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 326525
04/05/2008
|
Vào một buổi sáng đẹp trời, chú lợn con chạy đến bên mẹ và hỏi: - Mẹ ơi, hạnh phúc ở đâu? Mẹ lợn mỉm cười đáp: - Hạnh phúc nằm ở chiếc đuôi xinh xắn của con đó! Lợn con thích lắm, ngày nào chú cũng ngắm nghía chiếc đuôi của mình, vừa nhảy vừa vẫy vẫy chiếc đuôi! Nhưng rồi bỗng một hôm, chú lợn con buồn bã chạy đến bên mẹ: - Mẹ ơi, tại sao con chẳng bao giờ nắm giữ được hạnh phúc vậy? Mẹ khẽ vuốt ve lợn con và đáp: - Chỉ cần con tự tin bước về phía trước, hạnh phúc sẽ tự đi theo con thôi
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 326530
04/05/2008
|
Mình trở về thì trời lại đổ mưa, mưa như trút, mưa như dùi vập xuống cái thành phố này, hành lang kí túc xá dài hun hút theo ánh đèn vàng, không gian tĩnh mịch chìm trong tiếng mưa, mình cảm thấy thật mệt, có nhiều suy nghĩ nhảy múa lúc này, có những điều đặc biệt trong 3 ngày qua.
Thật ra đến lúc này mình vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng của kì thi, không hiểu sao lần này mình thật sự lo lắng, vì môn history đã bị cancel nên lần này phải lấy trọn điểm, trước ngày thi mình ko thể nào ngủ được, nếu ko phải là điểm A thì B cũng chẳng cần, hôm bước vào phòng thi mình thật sự nhức đầu và si` trét, lần này thì có 100 câu hỏi trong 1h15ph,...mình hông buồn nhìn giám thị có ngầu hay hông, cố gắng ngấu nghiến, lúc này kiến thức như mớ hỗn độn, còn 30ph có đứa ra trước ôi mình hâm mộ quá, mình chưa xong được 2/3 bài, mình bắt đầu lo time over, rồi lại thêm vài đứa hiên ngang bước ra có cả nhỏ china. Ha? girl ko ngờ hôm nay you thiệt giỏi..Rồi mình lao vào làm điên cuồng, mình hông nghe bất cứ thứ gì xung quanh nữa, lúc này mới hate english khủng khiếp có những từ ngày nào mình cũng đọc mà hôm nay tưởng như chưa bao giờ quen, mình làm trước câu dễ, xong trở lại câu khó thấy thông minh hơn, rồi ..Hết Giờ.. còn 2 câu teacher thu bài trên đường đến bàn mình cũng ráng hết 2 câu cuối, giám thị thật quá đáng ko cho mình 5ph check lại bài, ok nhớ đi, được rồi up to you, don't care, already finished.
Mình bước ra khỏi phòng thi mà lòng nặng trĩu, mình hông tự tin cho lần này chút nào, đầu học kì mình toàn A, dù cancel cũng ko thể fail được nhưng mình ko muốn chỉ pass đâu.
Một vài đứa bạn chờ bên ngoài, mình ask nhỏ china về bài thi, her bảo bỏ gần phân nửa hông biết làm áh,omg.. her bảo quên nó đi rồi kéo mình đi.
Xuống coffee trường có một số đứa chờ sẵn,...sắp có party, rồi một lớp khác join vào,..ko khí nóng lên, mình ko cảm thấy vui, nhưng hôm nay mình drink a lot of beer, mặc dù là buổi trưa.
Rồi một đứa đề nghị đi ra đảo, số đông hưởng ứng, mình từ chối, nhưng nhỏ china ko cho về mình cũng thấy tâm trạng ko tốt và cũng chẳng muốn ở một mình chút nào vây là ok.
Đến đảo là đã 9h, khung cảnh ở đây làm mình nhẹ nhõm hơn, có những người trong nhóm này mình chỉ chào xã giao ở trường, có môt vài sự vồn vã đến mẹt mỏi,anh chàng korea bên cạnh cứ nói huyên thuyên mãi, mình trả lời qua loa cho qua chuyện. Lúc chia ra 2 nhóm về khách sạn anh ta dến bên cạnh và đưa cho mình mẫu giấy mà ngó qua ngó lại như sợ ai thấy, omg chuyện gì đây?
Trời ở đảo về đêm lạnh tê tái.....,mình chỉ muốn nằm ở hotel nhưng cũng ko thể nào ngủ được, cho dù 3 hôm nay ko ngủ, nhưng chỉ được 15ph là lại đi ăn tối, sau đó thì go to bar, lúc này mình lại tiếp tục drink beer, mình thích cảm giác say và quên, một sự bức bối đến ngột ngạt, có cảm giác sắp bùng nổ với stress. Anh chang korea mời dance, mình từ chối, Một người nắm tay mình lôi ra, àh indo girl, cô gái này luôn làm nóng ko khí, mình cảm thấy hứng thú với her, dèn, nhạc, và những tiếng blash...., blash....., xóa đi cái nặng nề của não.
Trở về hotel khi 3h, anh chàng korea đưa mình về phòng lúc quay đi nhìn mình rất lạ àh nhớ rồi quên xem you viết cái gì cho mình nữa, thật ra ở nơi đây toàn là sinh viên quốc tế, ko ai biết mình là ai, dễ dàng sống như mình muốn, dễ dàng yêu, dễ dàng quên, đôi khi sex chỉ là relaxation, thoát khỏi cái xã hội ràng buộc của mình con người dễ dàng sống bản năng hơn. Có khi chào nhau ở thang máy 2 lần, lần thứ 3 đã nói yêu nhau được rồi..... Đôi khi mình cảm thấy mình đã quá già, lạc loài ra cái vòng xoáy mụ mẫm tình cảm của thời sinh viên.
........ 5h sáng, gió biển thổi đến rét, trời lạnh lại càng ko ngủ được, lang thang ra biển.. lạnh run...nhưng lại thích cảm giác một mình giữa bao la, thấy mình trở nên mạnh mẽ, thế giới cũng nhỏ bé thôi nếu con người có nghị lực đủ lớn.......
Đi một vòng mình gặp indo girl, her đang chụp hình, omg, giờ này mà take pic, rõ hông bình thường muh, mò mẫm đến bắt chuyện her thật sự lôi cuốn mình,friendly girl, , her hỏi rằng có phải her trông giống party girl, stupid girl,...don't ask me like that girl, you biết you là ai muh,... don't u know,.... ur eyes are so special ,.....đây là lần thứ 2, mình chú ý đến ánh mắt một người, ko phải vì nó đẹp, nó long lanh mà nó luôn phản bội her...her nói về nhiều diều và về cuộc đời her những điều đến hôm nay vẫn ám ảnh mình...trước khi ra về her lại hỏi mình :"khi môt người đến và đi bên cuộcđời you thì you sẽ làm gì..?..........!....!! Có một thế giới xấu và một thế giới tốt, có môt thế giới thư' 3 , điểm giữa của ko nơi đâu,thế giới sống vùi, nơi you luôn vật vã giữa xấu và tốt, quên và nhớ, you đang ở đâu?....?!!?".....
...Trở về hotel đó là một ngày ngủ miệt mài, cho đến tận đêm hôm sau, wake up là một cực hình với mình, nhưng dù sao cũng tốt, khi quá mệt mỏi thì sẽ dừng suy nghĩ....đó là một đêm khi ngày mai mình phải lên trường nhận kết quả.....môt vài boy and girl ko đồng tình quay về, cuối cùng thì 4 người trở về và 6 người ở lại mình ko wan tâm lắm đến họ, có một vài sự thân mật chưa dứt ra được, anh bạn korean bảo đưa mình về. mình từ chối vì her indo sẽ đi cùng, trước khi đi him bảo rằng can i ask u something....ok... u can....may i come ur heart......sorry. i already had bf,. và chỉ kịp say godbye him
She indo hỏi mình tại sao..... mình sẽ ko love nữa àh. mình thì too young, mình bảo với her đó là mình vẫn love chứ phải love thôi tình yêu vẫn đẹp mà, nhưng sẽ chờ tình yêu thật sự đến girl àh, và tình yêu thật thì ko dễ dàng đễ nói....khi cuộc sống ở đây thì quá dễ buông mình trôi.....she cười ....you can wait until you die .....you are a dreamer....àh uh, yes, am i.....:) i will wait if i can meet him before i die., it doesn't matter....
Hôm lên trường có nhiều đứa chen chúc ở office kết quả còn lâu lắm nhưng bảng điểm đã công bố, student tự cộng điểm, có một vài gương mặt đau khổ, ...nghe nói 20 người failed, điểm số của mình 68 percent, chỉ là đủ pass....
Mình lang thang ra quãng trường một mìh. she bảo đi cùng her đến một nơi, mình từ chối bảo sẽ call her sau......, she nhắn tin nhiều lần nhưng mình ko để ý, đến 3h mở máy,she bảo mình trở về kí túc xá, she is going to the airport đó là ngày cuối cùng của her ở đây.....lúc mình quay về kí túc xá her đã đi chừng 5ph, security đưa cho mình môt hộp, đó là cake và glass... có một mẫu giấy........ pls...be friend forever....let us know.....that ...the distance isn't reason to break up our friendship....
......Chiều lại mưa, hiu hắt gió... lùa trong khoảng trống vô tận của kí túc xá....
ngày 3 tháng 4 rainy way.
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 328471
04/09/2008
|
Bóng trường xuân - YunJae
Title: Bóng trường xuân
Author: JeJung shi ( Lishrayder )
Parings: YunJae
Disclaimer: DBSG is not belong to us
Rating: R
Category: Au , sad
Status: finished
Summary: Chỉ có những thứ không tồn tại mới là vĩnh cửu …
Nơi đây ngày tháng không quan trọng , thời gian chỉ là khái niệm và ký ức hoàn toàn trừu tượng . Tất cả chỉ là những giấc mơ , một cái gì đó xa xôi lắm của quá khứ .
Giấc mơ thứ nhất :
Ngôi nhà thật lạ , xây theo kiến trúc cổ , xung quang không có bất kì loài cây nào , hoa cũng không . Nằm lọt thỏm giữa một hàng rào cao vút , chạm trổ kiểu cọ , và … bị quấn kín bởi dây trường xuân . Bao giờ cũng vậy , hoàng hôn bao trùm ngôi nhà bởi bóng tối của những dây trường xuân ảm đạm . Tôi mua ngôi nhà ấy . Ừ , đơn giản đó là một quyết định . Tôi bị cái u buồn và yên tĩnh đến lạ lùng ấy cuốn hút . Nơi này , không rõ vì sao tôi cảm nhận rằng nó nhuốm màu … ký ức .
Giấc mơ thứ hai :
Tôi là ai ?
Mười năm trước , tôi mất hết ký ức . Sau một tai nạn khủng khiếp , điều lạ lùng là tôi không bị gì cả , ngoài .. lãng quên . Trong phút chốc , tôi bỗng trở nên trống rỗng . Không yêu thương , không cảm xúc , không đau khổ hay hạnh phúc . tâm hồn tôi như một miền đất chợt bị rút hết nước và nguồn sống , trở nên khô cằn , cây cỏ chết khô và … biến thành sa mạc . Lời nói của những người xung quanh tựa như làn gió lướt qua sa mạc , làm chuyển động trong khoảnh khắc những hạt xúc cảm mong manh nhưng không ai có thể khơi lên mạch nước ngầm tận sâu trong lòng sa mạc .
- Tên cậu là Jung YunHo , năm nay 23 tuổi , là người thừa kế tập đoàn tài chính Jung . Một năm trước , cậu đi công tác Chungnam và tai nạn máy bay đã xảy ra trên đường cậu về Seoul nhận quyền điều hành công ty sau ngài chủ tịch quyết định sang Pháp điều trị bệnh . – Đó là tất cả những gì tôi biết về bản thân mình . Tôi bỏ ra một năm sau đó để thích nghi với công việc và cuộc sống đã được sắp đặt sẵn . Mọi thứ với cậu đều dễ dàng vì có vẻ như đó là những thứ rất quen thuộc từ trong tiềm thức .
Cậu là một chủ tịch xuất sắc ,một người ít nói , suy nghĩ chín chắn và một cái đầu lạnh đằng sau những nụ cười bặt thiệp , thân thiên trên thương trường . Cậu là một người con hiếu thảo , một người anh gương mẫu . Một người đàn ông lý tưởng với biết bao bóng hồng theo đuổi . Trong mắt mọi người , tất cả đều “ổn” , dù quá khứ đã được lấp đầy bởi những câu chuyện kể , hình ảnh cậu khi bé , những bằng khen cậu đạt được , đưa cậu đến những nơi cậu thích lúc xưa , những món cậu thường ăn … Những thứ ấy phần nào bù đắp được một phần trống rỗng trong cậu , nhưng dường như … không đủ . Cậu đã quên , một cái gì đó rất quan trọng và chắc chắn rằng , mọi người không hề muốn cậu biết đến nó , bằng chứng là tất cả mọi điều tra của cậu về thời gian một năm cậu sống ở Chungnam đều không thể đưa ra gì ngoài những kết quả và báo cáo chung chung về công việc . Cả chiếc nhẫn cậu đeo trên tay khi cậu bị tai nạn cũng không rõ nguồn gốc . Trong hai năm đầu , cậu đã rất quan tâm đến vấn đề này , đã thuê biết bao thám tử , tìm đến không biết bao nhiêu bác sĩ … cốt để nhớ ra điều mà cậu linh cảm rằng rất quan trọng kia .
Nhưng …
Mạch nước ngầm ấy đã ngủ yên dưới lòng sa mạc thẳm sâu .
Giấc mơ thứ ba :
- Này , Gấu ngố , đến giờ dậy rồi ! – một giọng nói mềm mại vang bên tai tôi , kéo tôi ra khỏi giấc ngủ dài .
Đã ba ngày từ ngày tôi quyết định cho mình một kì nghỉ và mua ngôi nhà này ở ChungNam , không hiểu vì sao mỗi buổi sáng tôi đều bị đánh thức bởi cùng một giấc mơ đó . Giọng nói ngọt ngào , bàn tay thơm mùi bách hợp khẽ vuốt tóc tôi , đánh thức tôi để tận hưởng mùi nắng trong lành của bình minh đẹp đẽ , điều mà rất lâu rồi tôi không còn nhận ra rằng nó vẫn tồn tại .
Lạ lùng , ngôi nhà này , mùi nắng , và nhất là giọng nói ấy thật quá quen thuộc , đã từng ở đâu đó … trong quá khứ …
- Píng … Pong … - chuông cửa reo .
Tôi chậm rãi bước ra trước màn hình camera : “Ai đó ?” – Không một tiếng trả lời , ngoài cổng cũng chẳng có ai , nhưng chuổng vẫn tiếp tục reo .
Tôi bước ra ngoài .
Một bóng dáng mảnh mai , đẹp đẽ hòa vào màu nắng . Nụ cười rạng rỡ tỏa sáng nét mong manh :
- Anh đã trở về ! – Em đứng ngoài cổng , giọng nói nghe rất mảnh và trầm lắng . Không hiểu vì sao trong thoáng chốc tôi nhận ra mình đã chờ đợi phút giây này , và nó hiển nhiên phải đến . Cứ như một niềm mong đợi , một mảnh vỡ của kí ức .
Em chạm nhẹ tay vào khóa cổng rồi bước vào , đến bên cạnh tôi . Tôi ngửi được mùi thơm trên tóc em , mùi cỏ nhẹ nhàng . Làn da trắng xanh xao , đôi môi ửng hồng đã đẫm màu phai nhạt . Ánh mắt em nhìn tôi , trong suốt , cái nhìn ấm hơn cả nụ cười kia . Đôi mắt đen láy nhưng không hiểu vì sao tôi cảm giác nó rất nhạt , có lẽ đó là sự nhạt nhòa do em đang cười chăng ? Em đẹp như một niềm ảo ảnh .
Bản năng mách bảo , tôi choàng tay ôm chặt em vào lòng . Nhẹ , êm và dịu dàng , rất đỗi thân quen . Thì ra tôi đã chờ điều này suốt mười năm trời , thì ra đây chính là thứ mà bao năm qua tôi không ngừng tìm kiếm .
- JaeJoong ah , anh về rồi ! – lời nói bật ra trong vô thức . Mười năm trong thoáng chốc trở thành cát bụi . Thời gian chẳng có ý nghĩa gì cả , nếu tôi không có em , đúng vô nghĩa …
Em lại cười , đôi mắt đậm sắc úa tàn , Không hiểu vì sao , tôi cảm thấy em mỏng manh quá , hư ảo quá . Tôi chạm vào em mà tưởng chừng như sương khói .
Đôi môi em vẫn ngọt như ngày nào dù đã trở nên rạn nứt . Làn da mịn màng ôm ấp tâm hồn tôi . Mái tóc bạch kim tỏa sáng bồng bềnh như mây dưới bầu trời mùa thu dìu dịu . Ánh mắt , vòng tay , nụ hôn , thanh âm ngọt ngào : “ Em nhớ anh” này chính là thứ tôi đã may mắn tìm ra .
Ký ức hạnh phúc của tôi , chính là em JaeJoong ah ! Mười năm rồi , em vẫn chờ tôi , vẫn ở đúng nơi này , vẫn chiếc áo tôi mua ngày ấy , chiếc nhẫn vẫn lấp lánh trên bàn tay gầy . Em mãi mãi ở nơi đây , chờ tôi sao ?
- Anh xin lỗi ! – Tôi nhìn em , không kiềm được giọt lệ thương nhớ , em đang khóc , những hạt ngọc long lanh . Bàn tay em khẽ đặt lên môi tôi : “ Anh không được nói câu đó , hứa rồi mà , nhớ không ?”
- Anh đã về ! – Tôi mỉm cười , siết chặt em trong khoảng sân ngập nắng , dưới bóng những dây trường xuân hôm nay bổng trở nên dịu dàng . Những cành trường xuân phai úa bỗng như đang lay động , mỉm cười , từng đốm sáng nhạt màu khẽ soi trên những bụi trường xuân như những bông hoa mỏng manh màu nắng . Nhẹ nhàng …
Giấc mơ thứ tư :
- Ngon quá , em không ăn ah ? – Tôi nhìn em , đã ba ngày rồi , tôi hầu như không thấy em ăn uống gì .
- Em sẽ ăn sau , bây giờ không đói mà ! – Em nhìn tôi , mỉm cười , luôn là như vậy , nụ cười của em , tôi không nắm bắt được , rốt cục , em đang nghĩ gì ?
- Hai ngày nữa anh sẽ lên Seoul thu xếp một số việc rồi quay về đón em lên đó ngay , nhé ?
Em nhìn tôi , gương mặt vướng vất nỗi buồn .
- Hay em đi muốn đi cùng ? – Tôi mong có em bên mình , không rời giây phút nào nữa , và đôi mắt kia , sao tôi luôn có cảm giác mình sẽ mất em ? Hay có lẽ , tôi đã mất em ?
- Không , em sẽ chờ . – Lại một lần nữa , tia nhìn của em ánh lên ký ức , như những đốm nắng nhạt nhòa qua bóng trường xuân .
Em hôn tôi , nụ hôn nhẹ nhàng tựa như giọt càfe khẽ chạm vào thành cốc
Em lại cười …
Giấc mơ thứ năm :
Sáng mùa đông , trời buốt lạnh . Bóng trường xuân im lìm trên những hàng rào lạnh giá .
Sớm đông , không nắng , cái hanh hao buốt tim người .
- Anh sẽ về sớm mà ! Cầm cái này , có gì thì gọi anh ngay , biết chưa ? – Tôi ấn vào tay em chiếc điện thoại và kéo em vào lòng . Hôn lên tóc em , vẫn cái mùi cỏ nồng nồng và mùi nắng êm êm ấy . Thật lạ , dường như em luôn hiện lên , đúng như thế trong những giấc mơ âm u suốt mười năm qua .
Vòng tay qua người tôi , em kéo tôi vào gần hơn , tôi cảm nhận được nhịp thở nhẹ , rất nhẹ , tựa nhịp rơi của một chiếc lá nơi em . Chầm chậm , em đặt một nụ hôn khẽ khàng lên môi tôi . rất nhẹ , làn môi mềm lành lạnh êm trôi , như một cơn gió …
- Em sẽ chờ , đến khi hoa trường xuân nở ! Về nhé !
Em ôm tôi , không phải nồng nàn , không như níu kéo , như nắng hòa vào gió , chạm nhau và chỉ còn là một .
Nụ cười đọng trên môi em , thấp thoáng trong những dây trường xuân bỗng chốc úa màu . Những chiếc gai trường xuân phảng phất trong buối sớm mai trên gương mặt em , là sương hay là … nước mắt ?
Em vẫn chờ …
Giấc mơ thứ sáu :
- Hả ? Cậu đã nhớ ra mọi chuyện ? – giọng YooChun đầy thảng thốt .
- Uh , và tớ đã gặp người tớ cần gặp !
- Đừng nói với tớ , đó là … JaeJoong nhé ? – YooChun nhìn tôi , cái nhìn đầy hoang mang .
- Cậu hay nhỉ , giấu tớ suốt mười năm qua mà được ah ? Cho dù gia đình tớ có phản đối chuyện tớ và JaeJoong thì cậu , với tư cách là bạn thân của tớ , có thể đối xử với tớ như vậy sao ?
- Nhưng … cậu … không thể , không thể nào … Không ai biết chuyện này cả … Cậu điên rồi … không , tớ không … Chúa ơi … Cậu ấy …- YooChun hầu như bấn loạn .
Ly càfe bốc khói , tôi mỉm cười hạnh phúc . Đã mười năm , một quãng thời gian quá dài cho một lời hứa , nhưng tôi đã tìm được mình , đã tìm được em . Ngày mai , chỉ ngày mai thôi , em sẽ ở bên tôi … mãi mãi …
- Tớ phải nói với cậu … một chuyện …
Chờ nhé em , khi hoa trường xuân nở …
- Mười năm trước , chính tôi đã nói …
Giấc mơ thứ bảy :
Đây là nơi yên nghỉ cuối cùng của Kim JaeJoong , mất ngày ….
Dây trường xuân ôm kín mộ em . Tôi không tin vào mắt mình . Sao chứ ? Đây lại là một trò đùa thôi , phải không ? Em sẽ lại nhào đến bên tôi , sẽ vẫn mùi hương đó , mái tóc mềm mại và làn da đó . Nụ cười trong như ảo ảnh … Bất giác , khóe mắt tôi tràn nước . Tôi biết , em đã không còn , như những bóng trường xuân hắt lên bức tường rêu phong ấy , em chỉ là một ký ức , một ký ức đọng lại nụ cười và chờ đợi . Một bóng hình còn chạm vào được của nỗi đau và hoài vọng .
- Mười năm trước cậu ra đi , cậu ấy đã chờ , mỏi mòn . Suốt tám năm , không hé răng kêu ca một lời , cứ luôn nói khi nào hoa trường xuân nở , cậu sẽ về . Và hai năm trước , khi nghe tin cậu đính hôn , tuy đó chỉ là tin đồn , nhưng báo chí lúc ấy làm rầm rộ đến độ , chính tớ cũng phải tin , cậu ấy đã … Tớ xin lỗi … Tớ đã đến trễ … - Giọng YooChun ngập trong những tiếng nấc . – Khi tớ đến , cậu ấy … chìm trong một biển đỏ rực … máu … rất nhiều … Cậu ấy đã cắt tay , bằng mảnh pha lê vỡ từ chiếc hộp nhẫn của hai người … Cảnh tượng ấy ám ảnh tớ suốt hai năm qua , dù tớ đã trốn tránh , đi thật xa để quên nhưng không thể . Cậu ấy , đẹp như một nỗi ám ảnh , làn da trắng nổi bật trên sắc đỏ thẫm nguyền rủa … phảng phất nụ cười …
Tôi không thể nghe gì nữa …
- Cậu ấy có để lại cái này … - YooChun đưa tôi một chiếc hộp nhỏ .
Chiếc nhẫn của em , thứ vẫn lấp lánh trên tay em khi đến gặp tôi … vài ngày trước , và … chiếc điện thoại , thứ tôi đã bỏ vào tay em trước khi ra đi . Vây là … ít ra , tôi cũng đã được gặp em … lần cuối … Một mảnh giấy nhỏ trên đó vẻn vẹn dòng chữ : “Trường xuân không có hoa , ngốc à , nhưng em sẽ vẫn đợi …”
Bóng trường xuân …
Mãi mãi …
Chờ đợi …
Dù biết rằng nó chỉ là …
Ảo tưởng …
Biết không , chỉ có những thứ không tồn tại mới là vĩnh cửu …
Em sẽ chờ anh , đến khi hoa trường xuân nở …
_____________. End .___________________
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 328478
04/09/2008
|
hix....hu sao biết là chuyện hoy nhưng mình vẫn buồn muốc hóc, hu hu, mình muốn giữ lại chuyện này nhưng hông bao giờ xem thể loại đau khổ này nửa....hix hà. ....hồi chiều mình đi với bé thảo gặp bé vân, tự dưng thấy có người đạo hồi nào muh gọi tên mình thiêt rõ, muh hum nai ko mang kiếng đi học nữa, hey thì ra là bé vân, nó thiệt làm mình hú hồn hà, heyza nó quấn khăn, cười tươi rói hà, hum...thiệt tự tin, bé ý vì anh chàng người iu from yamen muh follow muslim,...mình hơi bị choáng chút xíu, but ko sao qua đây mình quen chịu đựng òi...bé thảo shock wa nói hoài àh....chuyện ng vn iu ng đạo hồi bên này sẽ trở thành nổi tiếng lắm..nghe ng` ta bàn về chuyện bé vân thiệt mệt hà, chỉ là tín ngưỡng thôi muh.....ai bít được ng nào cũng có ng tốt ngừ xấu muh,mình nghĩ love thì ko có lí do muh, heyza ....hoy mình hông nghĩ về chuyện thời sự nữa dễ dàng cho cuộc sống dễ thở....
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 330206
04/13/2008
|
Only The Moon
When I was child I thought
The new moon was a cradle
The full moon was granny's round face
The new moon was a banana
The full moon was a big cake.
When i was a child
I never saw the moon.
I only saw what I wanted to see.
And now I see the moon
It's the moon,
Only the moon, and nothing but the moon.
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 333862
04/20/2008
|
hix chòi oi, cuối cùng cũng viết xong 4 trang báo cáo, rũ gánh nợ đời, còn một đống tài liệu, sáng mai test giờ mới xem sơ sơ là muốn bệnh, hix ráng lết cho hết cái tuần này, no food, no water here, i'm so poor, hix ngày mai test. ôi lại test, hôm qua có 2 ngày, mình đi chơi hết 2, tối nay thức đền bù, đúng khổ, mà nước chưa tới chân, học hok' vô, mai thi rớt, chắc chết, đói bụng, làm sao lết nổi xuống dưới đây, miss vn food, chỉ còn food của nhỏ malay, nghe cũng thơm, muh nó nghĩ sao muh bốc đút mình ăn dzị chòi, nhịn cho nó vệ sinh, hix, học đúng là một cực hình, môn gì cũng thích trừ môn học, hix 9h tới giờ học tiếp, kí túc xá là trại tạm giam, hix sách vở là là vũ khí, teacher là kẻ thù, that all.
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 333895
04/20/2008
|
don't tell me why? when say goodbye.... gone for good and all my best friend./.
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 334755
04/22/2008
|
dau da`u cho'ng me.c hoa m'at choa'ng va'ng, viet' xong 3 ba`i lua.n na`y di chit' cho goi`, het' su'c, met. moi? no chat' xa'm,no food, no water, empty, them cai' mo^ hi`nh chua la`m xong, want to die, toi' nay ma` xog duo.c du'ng hong phai? nguoi` muh, nhu'c da`u kinh khu?ng, di en kem cho doi` bot' kho?, i'm a poor girl.
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 335498
04/23/2008
|
4h sáng, cảm thấy mệt kinh khủng, ko còn time, mặt mũi nhem nhuốc, chỉ cần lết qua hết tuần này, mọi cái sẽ ổn, bi chừ ai xấu nhất là mình ấy, cafee ko có tác dụng lúc này chỉ muốn đi ngủ, cái đêm thức sao muh nó dài đăng đẳnng vầy nè....no time để buồn, no time để nghĩ, để quan tâm bất cứ cái gì, cuộc sống tựa như cuốn theo thời gian để chờ ngày dừng lại.
.....viết những lúc quá mệt mỏi, để nhớ rằng mệt mỏi 1 thì phải thành công 10 .
|
|
soluuhuong1
member
REF: 335507
04/23/2008
|
Mệt rồi thì bạn đi ngủ đi,
thức khuya làm chi bạn ấy ơi,
cuộc đời dẫu ngắn, đuờng còn dài
sáng mai thức dậy, đón ban mai,
hihihii, chúc bạn vui nhiều nhé, hihihii
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 336392
04/25/2008
|
thank for soluuhuong ghé ngang đây nha, :) dạo này hông có viết nổi câu thơ nào để trả lời so huynh ầu...đầu óc bềnh bồng nơi xa lắm...gởi lời chúc sức phẽ slh :D
|
|
soluuhuong1
member
REF: 336406
04/25/2008
|
nâng niu cuộc sống đầy vơi
nâng niu những tháng ngày vui ngày buồn
thủa biết yêu biết giận hờn
chữ tình chữ phận chữ duyên...TRÊU NGƯỜI
hihii, chúc bạn hạnh phúc sống vui nhé, hihihii
|
|
johochuot
member
REF: 336429
04/25/2008
|
em ơi
chị tạt thăm em nà,,,mèm ơi nhật ký gì nhiều wé àh
để chị vừa uống kà phe vừa xem nha,,,,cuối từng dzui nha em
chào Sỡ huynh
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 336442
04/25/2008
|
ah..uh, chiều nay thì gần xong hết cát thứ phải làm, mình có time để ngủ vào evening nhưng ko hiểu sao ko thể nào ngủ được, mình luôn suy nghĩ trước khi ngủ, đầu óc nặng trì, àh uh, rồi mình chìm vào mơ, mình mơ những thứ loằng ngoằng, một mớ hỗn độn, mình thấy mình lúc 8 tuổi, đang ở trong trường tiểu học hồi đó, mình tranh cãi, rồi giấc mơ nhật nhòa ra vạn màu, rồi bóng tối ụp xuống, rồi ai đó xô mình ngã trên lầu thang, mình té, lăn loằng ngoằng xuống bực thang tối, một mình, rồi ko biết mình có die ko nhưng mình tỉnh giấc, cửa sổ phòng vẫn chưa đóng, bóng chiều hắt thẳng vào mặt mình cảm thấy rã rời trên giường...mình nằm đó cảm giác như có ngàn sâu bọ nhút nhích trong não nhưng ko có một thứ nào thành hình, rời rạc đến vô nghĩa cho đến khi cái bóng đêm phủ lên một màu tối nhờ pha loãng cái ánh vàng nhạt của đèn đường, mình tỉnh, mình phải tỉnh, và phải mở đèn lên, mình ghét bóng tối, nó sẽ dìm mình vào huyễn hoặc, những thứ thuộc về quá khứ và những dự định xa thẳm ở tương lai chỉ trộn thành một màu bất dịnh ở thực tại.
Có lẽ chỉ vì mấy hôm nay ko ngủ, mình mệt mỏi vào những ngày cuối của học kì, nhưng tốt thôi mình cảm thấy đã ko phí bất kì thời gian nào mình có, sáng nay bài test là 1h30, mình hoàn thành trong 50ph ấy nhỉ, chẳng phải vì mình thông minh nhưng mình đã rất chăm chỉ, cũng ko uổng công mình ngồi học. mình học bù cho những ngày mình đã lãng phí, và mình nhận ra được hay mất thì chỉ dựa vào mình, chẳng ai có thể giúp mình, cũng chẳng có số phận nào mang đến cho mình.
|
|
nguoidanbadien
member
REF: 336444
04/25/2008
|
chàu au em lại viết nữa viết xong ùi mi' thâ'y anh chuot. và chị sokhanhhuong heheh lo.n chi. chuot và anh huong :)) chị chuot àh lớn rồi ai uống cafe, để em lấy xị đế mời hai anh chị thay trà tối nay nha :D , hehee thanks cho hai anh chị viếng thăm em nhiều :)...hâm mộ anh sở quá hà lúc nào cũng có romantic thơ... ndbd thì empty lúc này...hẹn lúc khác đáp thơ anh .
Chúc 2 anh chị trẽ phẽ như cô gái hà lan :D
|
|
johochuot
member
REF: 336448
04/25/2008
|
nhỏ ơi
mần ơn nói gì nà...anh....và ..chị nha
em chơi ,,theo kiểu...choi xong dong...dị chít chị mất
ừhm lấy đế gò đen mới dc àh...đế thường cồn cả lớp uống hỏng dc
hihihi
|
|
soluuhuong1
member
REF: 336449
04/25/2008
|
Ờ thế cả bọn ngồi nhậu nhể, hihihii,
Chuột àh, em ý nhậu giản dị mà em làm lẩu mắn, tốn kém quá,
lại còn ruợi thửa nữa chứ, ruợi thường nóng cồn ruột nên em chơi ruợi xịn,
hai em con gái uống ít thôi, để anh con trai uống nhiều nhé, hoành tráng nhể,
hihihi, chúc vui nha, anh hình như là hơi díp mắt rồi, chắc buồn ngủ, hihii
|
|
johochuot
member
REF: 336450
04/25/2008
|
huynh nà
chưa uống đã xin kíu rồi
dị mừ đòi uống...hoành tráng...chưa chi đã
choán doán mặt mủi rồi kìa....
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đã đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ý kiến |
|
|
|
|