Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT

Sponsored links


Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Y khoa, đời sống >> 'Thần y' rời núi cứu người và bài thuốc 'thách thức tử thần'(ST)

 Bấm vào đây để góp ý kiến

1

 sontunghn
 member

 ID 79561
 01/12/2015



'Thần y' rời núi cứu người và bài thuốc 'thách thức tử thần'(ST)
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien

'Thần y' rời núi cứu người và bài thuốc 'thách thức tử thần'

- PV đã tìm lên vùng biên giới xa xôi, diện kiến vị lương y bí ẩn này, những mong giải mã để bạn đọc có thông tin.

Kỳ 1: Đi khắp thế giới, rồi về Cao Bằng

Thời gian gần đây, nhiều gia đình có người thân bị tai biến xôn xao bởi thông tin về một vị lương y người Mông ở tận vùng biên giới thuộc tỉnh Cao Bằng, có biệt tài chữa tai biến mạch máu não, giúp người liệt giường chiếu đi lại được.

Nhiều gia đình đã tìm lên lấy thuốc, thậm chí đưa cả người thân vào cáng rồi chở lên non xanh, hòng gặp được “thần y”, những mong cứu mạng người thân. PV đã tìm lên vùng biên giới xa xôi, diện kiến vị lương y bí ẩn này, những mong giải mã để bạn đọc có thông tin.


Chủ nhật, chợ phiên Bảo Lạc người kín như nêm. Đồng bào Mông, Dao, Lô Lô, với váy áo rực rỡ, từ khắp núi cao rừng thẳm tụ họp về trung tâm huyện.

Hỏi han ở trung tâm huyện, đủ biết tiếng tăm của lương y Sùng A Tú thật vang xa. Gần như người dân ở thị trấn Bảo Lạc đều biết đến ông, với những câu chuyện mang màu sắc huyễn hoặc. Ông như một vị thần cứu thế, như thể từ trời cao cử xuống.

Bà chủ quán phở gà bảo: “Trước ông lang này ở núi cao lắm, tít biên giới, đi bộ cả buổi mới tới nhà cơ. Nhưng giờ bệnh nhân nhiều quá, nên ông ấy chuyển xuống chân núi rồi, trên đường đi đồn biên phòng ấy. Chú cứ đi độ vài km, thấy cái biển ghi Sùng A Tú thì đến. Dọc đường chẳng có nhà cửa nào đâu, có mỗi nhà Sùng A Tú thôi”.

Con đường ra biên cương dốc ngược như đường lên trời. Bản Nà Tao (Cô Ban, Bảo Lạc, Cao Bằng) nằm bên sông Gâm, dựa lưng vào những dãy núi sừng sững. Ngay bên đường, có tấm biển ghi: “Thầy thuốc Sùng A Tú”, cùng mũi tên trỏ vào vách núi.

Quả thực, có khu nhà hiện ra giữa rừng xanh bát ngát. Ngoài ngôi nhà chính, thì bao quanh là dãy nhà lúp xúp. Người ra, người vào lố nhố.

Tôi đến từ 7 giờ sáng, nhưng đã có mấy chục người ngồi ngoài sân uống nước. Những đống cây thuốc tươi nguyên chất ngất mới được gùi về.

Mọi người bảo, thầy thuốc Sùng A Tú đã đi chợ huyện từ 5 giờ sáng. Ở vùng núi cao biên cương này, chợ chỉ họp mỗi tuần một lần, nên già trẻ, gái trai đều bỏ hết việc để chơi chợ, trừ khi có sự kiện cháy nhà, chết người thì họ mới ở nhà. Thầy thuốc Sùng A Tú cũng vậy, cứ chợ phiên là phải đi chơi, gặp gỡ bạn bè. Cả nhà thầy thuốc đều đi chơi chợ.

Tôi vòng ra phía chái nhà. Đó là một “bệnh viện dã chiến”, được dựng bằng gỗ, lợp phibrôximăng. Có tới cả chục chiếc giường, mỗi người nằm một giường, không phải chung chạ như những bệnh viện dưới Hà Nội.

“Bệnh viện dã chiến” chia làm 3 phòng, gồm một phòng bệnh nhân, một phòng tắm thuốc và một phòng bếp dùng để đun thuốc, nấu nướng thức ăn

Thực ra, đây là khu vực nội trú cho những bệnh nhân ở xa, đến tận nhà ông lang Sùng A Tú để được tắm thuốc, đắp thuốc, uống thuốc trị bệnh. Nhìn cảnh bệnh nhân nằm, ngồi la liệt, còng queo thật thảm thương. Những bệnh nhân tìm lên đây đều bị tai nạn thảm khốc, hoặc tai biến một sống mười chết.

Trong vai người nhà bệnh nhân đi lấy thuốc, tôi lân la trò chuyện với bệnh nhân và người thân, để thu thập thông tin khách quan về ông lang Sùng A Tú.

Ngồi trên chiếc giường ngay lối ra vào là người đàn ông dáng thấp đậm, đầu trọc, khuôn mặt lầm lì, ít nói. Ông ngồi bám thành giường, thi thoảng phóng ánh mắt nhìn về phía những dãy núi xa xăm.

Chăm sóc ông là một người đàn ông, dáng vẻ cán bộ, và một người phụ nữ ăn mặc sang trọng.

Người đàn ông xắn tay áo chăm sóc người bệnh giới thiệu là em trai của bệnh nhân. Anh bảo rằng, người anh trai là phó tổng giám đốc của một công ty lớn của nhà nước ở Việt Trì. Việc ông anh bị tai biến, chỉ một số người ở công ty biết. Do vậy, dù bị tai biến, nằm liệt một năm nay, song ông vẫn… đương chức. Vì thế, tác giả xin được giấu tên vị bệnh nhân này.

Hồi năm ngoái, vừa từ nhà tắm ra, anh Nguyễn Quang T. đột nhiên bủn rủn tay chân, rồi ngã quỵ. Gia đình lập tức đưa ra Bệnh viện đa khoa Phú Thọ cấp cứu. Bệnh viện tỉnh chuyển về Bệnh viện Việt Pháp. Từ đây, anh T. được chuyển đến tất cả các chuyên khoa hàng đầu ở Bệnh viện Bạch Mai, 108, 103, Nhiệt đới, Việt Đức…

Gia đình cũng đã đưa sang cả Singapore, Mỹ, nhưng các bác sĩ với máy móc hiện đại cũng bó tay. Sau gần 1 năm điều trị, anh T. vẫn không tỉnh, sống hoàn toàn thực vật.

Canh bạc cuối cùng, gia đình đã đưa sang Trung Quốc, sử dụng phương pháp làm sạch máu tụ trong não. Đây là phương án mạo hiểm, một sống 9 chết. Các chuyên gia hàng đầu Trung Quốc đã vào cuộc và gia đình tốn kém thêm 3 tỷ đồng.


Thế nhưng, kết quả chỉ là não bộ sạch máu tụ, chứ không hoạt động trở lại bình thường. Không còn cách nào khác, gia đình đưa về Việt Nam, chấp nhận để anh T. sống đời thực vật.

Gia đình có điều kiện, không tiếc tiền của, nhưng phương pháp điều trị hiện đại nhất thế giới đều đã sử dụng, mà không ăn thua gì, đành phải tìm niềm tin ở những ông lang quê nhà.

Qua giới thiệu, gia đình biết đến một ông lang người Mông, chuyên chữa tai biến ở Cao Bằng. Dù không tin lắm, song gia đình cũng cử người lên tận nơi dò hỏi, rồi mua thuốc về dùng thử.

Mang bao tải thuốc to tướng về, toàn là những cây rừng băm chặt thô sơ, những người thân không tin lắm, nhưng không còn phương cách nào nữa, đành phải dùng thử.

Theo hướng dẫn của ông lang Sùng A Tú, hàng ngày, người thân đun nồi nước to tướng, đổ vào bồn tắm, rồi khênh anh T. đặt vào, ngâm cả tiếng đồng hồ trong nước thuốc. Ngoài ra, còn bóp rượu ngâm thuốc, uống thuốc sắc và một chén rượu ngâm thuốc mỗi ngày.

Điều kỳ lạ đã xảy ra: Từ một người sống hoàn toàn thực vật, không biết gì ngoài há miệng ăn, anh Nguyễn Quang T. đã có chuyển biến tích cực. Cái lưỡi cứng đờ đã mềm ra và nói được mấy từ; đang nằm liệt bất động thì đã trở được mình dậy, bám vào thành giường lần đi nhẹ nhàng.

Thấy chuyển biến, tin vào phương thuốc thần kỳ của ông lang người Mông, gia đình đã đưa anh T. lên tận vùng biên giới để được ông lang Sùng A Tú điều trị trực tiếp.

Ở đây, ngoài việc được ngâm thuốc, uống thuốc, anh T. còn được ông lang Sùng A Tú trực tiếp bóp thuốc cho hàng ngày, thổi hương thuốc vào các huyệt đạo ở lưng. Chính vì thế, bệnh tình anh T. tiếp tục chuyển biến tốt hơn hẳn. Anh đã nói được, nhúc nhắc đi lại được. Đại gia đình đang tràn trề hi vọng anh T. hồi phục sau 1 năm sống cuộc đời thực vật. Họ coi ông lang Sùng A Tú như vị cứu tinh.

Còn tiếp…





Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 sontunghn
 member

 REF: 691371
 01/14/2015

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Chuyện 'thần chết' chào thua ở ‘bệnh viện’ trong rừng

– Bệnh nhân tai nạn, bị cưa mất mảnh hộp sọ, đầu móp như ‘dị nhân’, bị bệnh viện trả về, nhưng hiện đang chuyển biến tốt.

Kỳ 2: “Thần chết” chào thua

Khu nhà của ông lang người Mông Sùng A Tú ở bản Nà Tao (Cô Ban, Bảo Lạc, Cao Bằng) chẳng khác gì bệnh viện trong rừng, với người ra người vào, bệnh nhân nằm la liệt.

Phía góc “bệnh viện dã chiến” là nơi người đàn ông gầy còm nằm còng queo, với cái đầu… kinh dị. Nhiều người yếu tim, nhìn khuôn mặt với cái đầu móp méo ấy thực sự hãi hùng.

Bệnh nhân đặc biệt, trông như “dị nhân” đó là anh Đàm Thanh Hiếu, sinh năm 1975, quê ở Mỏ Thiếc (Nguyên Bình, Cao Bằng). Anh Hiếu đã bị cưa và gỡ mất ¼ sọ đầu.

Người ngày đêm sát cánh chăm sóc là bà Hà Thị Dùng, mẹ đẻ anh Hiếu. Bà Dùng mang khuôn mặt khắc khổ. Con trai như thế, khiến lòng dạ bà tan nát.

Hồi đầu năm, anh Hiếu trèo tầng 2 sửa điện, không may trượt chân ngã xuống đất, vỡ đầu, dập phổi, gãy chân.

Bị thương quá nặng, Bệnh viện Cao Bằng đã phải chuyển gấp xuống Bệnh viện Việt Đức. Các bác sĩ phải mở hộp sọ, lấy ra ¼ hộp sọ vỡ, rồi mở thông họng.

Nằm viện 25 ngày không tỉnh, bác sĩ đã rút ống thở, khuyên gia đình cho anh về quê lo hậu sự, vì không thể cứu được. Gia đình đành phải đưa anh về.

Thế nhưng, anh Hiếu cứ sống thực vật, không tỉnh, nhưng không chết. Các vết thương mưng mủ rất thảm hại. Xót ruột quá, gia đình lại đưa xuống Hà Nội. Nhưng một lần nữa, bác sĩ Bệnh viện Việt Đức lại giải quyết cho về, vì không còn hi vọng gì.


Đang lúc không biết bấu víu vào đâu, thì nghe thông tin từ một bác sĩ đông y ở Cao Bằng, vợ anh Hiếu đã lên Bảo Lạc gặp ông lang Sùng A Tú. Ông lang Tú cấp cho mấy bọc thuốc dặn cứ thử dùng cho chồng theo hướng dẫn của ông, xem biến chuyển thế nào, chứ không đưa chồng lên vội, vì đường sá xa xôi, khó khăn dốc dác, rất vất vả, tốn kém.

Dùng thuốc được một tuần, thì anh Hiếu dễ thở hẳn, đi chiếu chụp ở Bệnh viện Cao Bằng thấy hết viêm phổi, dù trước đó, phổi anh lúc nào cũng viêm nặng, rất nhiều đờm, thở khò khè. Dùng thêm tuần nữa thì anh tỉnh táo, tự nhấc đầu dậy, mở mắt nhìn ngó, nhận biết được xung quanh, nói được vài từ.

Thấy thuốc của ông lang Sùng A Tú có thể cứu được con mình khỏi bàn tay tử thần, bà Hà Thị Dùng đã nhất quyết đưa con trai lên đây. Bà và con dâu mang theo nồi niêu xoong chậu, chăn chiếu mùng màn, xác định thay nhau ở nhà thầy lang Sùng A Tu lâu dài để giành giật mạng sống anh Hiếu từ bàn tay tử thần.

Mới điều trị được chục ngày, song anh Đàm Thanh Hiếu đã có chuyển biến rất tích cực. Anh đã ngồi dậy được, ăn được cơm. Bà Đàm đang tràn trề hi vọng sức khỏe con trai sẽ tốt đẹp lên. Khi con bà khỏe mạnh, bà sẽ đưa xuống Hà Nội, để bác sĩ đưa mảnh sọ vào đầu, nhìn con bà đỡ thảm hơn.

Cạnh giường anh Hiếu, là vị cán bộ điều tra của Công an tỉnh Cao Bằng, bị tai biến mạch máu não. Sau khi lê la ở đủ các bệnh viện, cuối cùng cũng phải tìm lên tận vùng biên ải nhờ đến ông lang người Mông bí ẩn này. Từ một người sống thực vật, anh đã tự ngồi dậy, tự bóp tay chân cho mình.

Rồi mấy giường đằng kia, là những thanh niên trai trẻ, trông chẳng còn ra hồn người. Toàn bị tai nạn giao thông, chấn thương sọ não. Họ đang trông chờ vào sự thần diệu của những cây thuốc bí ẩn.

Giữa buổi, khi chợ phiên Bảo Lạc (Cao Bằng) còn đông, thì thầy lang Sùng A Tú cùng con trai đi xe máy về bản Nà Tao (xã Cô Ban). Bệnh nhân ngồi chờ ở sân xúm xít ra đón ông.

Thầy lang Sùng A Tú dáng người thấp đậm, dễ gần, nhưng ít nói. Ông hỏi han từng người mới đến, xem bệnh tật ra sao, ghi chép vào cuốn sổ để ở mặt bàn.

Tôi khá ngạc nhiên khi ông lang Sùng A Tú, một người Mông chính cống, sống cả đời trên núi cao, chưa từng học qua trường lớp chuyên ngành nào lại có thể bắt mạch cho bệnh nhân rất chuẩn xác.

Chị Hoàng Thị Thanh, người Tày, lặn lội từ mãi Hà Giang sang đây, đặt ngửa cổ tay nổi gân xanh lên mặt bàn. Ông lang Sùng A Tú bắt mặt chỉ vài giây và phán luôn: “Chị bị hở van tim rồi. Thở yếu lắm”.

Chị Thanh hết sức ngạc nhiên, khi ông lang Tú chỉ bấm vào cổ tay phán luôn ra bệnh, trong khi, chị phải khám chữa ở Hà Giang mãi không ra, phải xuống Hà Nội bác sĩ mới phát hiện ra bệnh ấy.

Chị dùng thuốc kê đơn của bệnh viện, nhưng được vài tháng, sức khỏe lại suy giảm rõ rệt, biểu hiện khó thở.

Theo chị Thanh, sở dĩ chị biết đến ông lang Tú, vì có anh hàng xóm, cạnh nhà chị, bị suy tim, bệnh viện trả về chờ chết, vậy mà dùng thuốc của ông lang Sùng A Tú vẫn sống được đến nay.

Không chỉ thế, anh hàng xóm của chị còn khỏe mạnh hơn xưa, đã đi làm được. Ông lang Sùng A Tú trấn an chị Thanh: “Tôi chữa được nhiều bệnh, nhưng hai bệnh khó nhất với các ông lang, thì tôi lại ra tay thành công, là bệnh liên quan đến tim và tai biến. Bệnh của chị nhẹ thôi, tôi giải quyết được. Chị không phải lo lắng gì”.

Ông lang Sùng A Tú sinh ra ở bản Cô Ban, nhưng nhà ở mãi đỉnh núi cao, sát biên giới. Bố Sùng A Tú cũng là một ông lang, nhưng không hành nghề chuyên nghiệp. Trong vùng ai bị bệnh, nhờ vả, thì ông vào rừng hái thuốc điều trị giúp, chứ không lấy tiền.

Ông cụ cũng chỉ biết chữa những bệnh đơn giản và biết những cây thuốc phổ thông. Tuy nhiên, người cha đã truyền cho Sùng A Tú cảm hứng say mê với cây thuốc quý.

Phía bên kia biên giới, anh em, người thân trong họ Sùng A Tú có nhiều người sinh sống. Trong họ Sùng ở bên kia biên giới, nhiều người làm thầy lang, biết những cây thuốc độc đáo.

Người Trung Quốc giữ nghề, đặc biệt là nghề thuốc rất kín kẽ, nhưng Sùng A Tú là người nhà, nên đều được truyền dạy tỉ mỉ. Ai chỉ cây gì, Tú cũng ghi nhớ như in trong đầu và thử nghiệm chữa bệnh để khẳng định tác dụng của nó.

Người thân bên Trung Quốc dạy cho Sùng A Tú hai bài thuốc đặc biệt nhất, là bài thuốc chữa gãy xương và bệnh tim. Bài thuốc trị bệnh tim của Sùng A Tú đã đưa cả trăm người về lại dương thế, giành lại mạng sống từ bàn tay tử thần.

Sùng A Tú kể: “Làm thầy lang, nhưng đến nay tôi vẫn không giải thích được vì sao mấy cây thuốc chữa gãy xương lại kỳ diệu như vậy. Hồi học ở Trung Quốc, tôi cũng không tin lắm đâu, gãy xương thì đi bó bột, chứ ai lại đắp thuốc. Thế nhưng, tôi đã thử trên gà và chó, thấy đặc biệt hiệu nghiệm. Đắp cho người, thì xương ai cũng liền hết”.

Theo lời kể của Sùng A Tú, hồi vừa học xong bài thuốc gãy xương ở Trung Quốc, thì con gà nhà anh bị khúc gỗ đè giập nát vụn cả hai chân, xương lạo xạo, lòi cả ra ngoài.

Nghĩ đắp thuốc cho người mà lành, thì đắp cho gà chắc cũng được, nên Sùng A Tú đắp cho nó. Không ngờ, đắp thuốc xong, vài hôm sau thì con gà lững thững đi lại được. Thời gian sau những mẩu xương xuyên qua thịt cũng rụng ra ngoài.

Sùng A Tú tin rằng những cây thuốc thần kỳ này có khả năng kích thích xương mọc ra, rồi tiêu cả xương vụn trong thịt, đào thải những mẩu xương vỡ vụn ra ngoài. Sùng A Tú đã đắp thuốc gẫy xương cho nhiều người và đều thành công.

Ở ngay địa phương, Bí thư Đảng ủy xã Cô Ba Vương Quốc SLấn bị tai nạn gãy 3 xương sườn, 1 xương quai xanh, xuống bệnh viện tỉnh nhưng không đóng đinh được vì xương đã dập đành đến nhờ đến A Tú.

Dùng thuốc liên tục trong 4 tháng SLấn lại leo núi khỏe như trước, đến viện chụp lại X quang không hề có dấu vết nào của tai nạn khủng khiếp khi xưa. Theo Sùng A Tú, tất cả các trường hợp tai nạn, xương gãy vụn, không cần phải xuống bệnh viện đóng đinh, mổ xẻ, chỉ cần đắp thuốc đều lành (?!).

Còn tiếp…


 

 sontunghn
 member

 REF: 691372
 01/14/2015

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai



Những cây thuốc khiến ‘quỷ thần khiếp sợ’

- Bài thuốc được người dân đồn đại, là khiến “quỷ thần phải khiếp sợ”, là bài thuốc trị chấn thương sọ não, tai biến.

Kỳ 3 (kỳ cuối): Bài thuốc khiến ‘quỷ thần khiếp sợ’

Năm 20 tuổi, Sùng A Tú (Bản Nà Tao, Cô Ban, Bảo Lạc, Cao Bằng) lấy vợ, là người Mông, quê ở huyện Bảo Lâm. Bố vợ Sùng A Tú cũng là một thầy thuốc giỏi nức tiếng trong vùng.

Bố vợ Sùng A Tú có biệt tài chữa các bệnh liên quan đến tai biến, bại liệt. Tổ tiên ông là người Trung Quốc, có nhiều đời làm thuốc. Ở Việt Nam, ông là đời thứ 3. Tuy nhiên, ông chỉ có 3 con gái, không có con trai, nên ông đã quyết định truyền hết bài thuốc quý cho con rể Sùng A Tú.

Theo quy định của dòng tộc, bài thuốc phải được truyền cho con trai, và phải là người có đạo đức tốt. Tuy nhiên, để bảo tồn bài thuốc, ông đã phá lệ, truyền cho con rể.

Để học thuốc từ cha vợ, Sùng A Tú đã tạm xa nhà, sang ở rể. Hàng ngày, Sùng A Tú theo bố vợ đi khắp núi cao rừng thẳm, lội suối trèo đèo để hái thuốc, chế biến, nhận mặt các cây thuốc quý.

Sau hai năm trời vào rừng hái thuốc cùng bố vợ, Sùng A Tú đã thuộc mặt 500 cây thuốc quý. Điều đáng tiếc là bố vợ Sùng A Tú đột ngột qua đời, vì bị nhân tình cuồng ghen đầu độc bằng rượu ngâm lá ngón.

Các cách chế biến, bài thuốc trị từ bệnh đơn giản đến phức tạp, do bố vợ dạy, được Sùng A Tú ghi chép cẩn thận vào cuốn sổ. Sau này, năm 1995, cháy nhà, cuốn sổ thành tro, nhưng các bài thuốc, cây thuốc đã được Sùng A Tú ghi vào sâu vào óc. Được học bằng thực tế, nên anh nhớ kỹ, không thể quên được.

Hồi đầu những năm 80 của thế kỷ trước, vùng biên giới Cao Bằng có dịch sốt rét, chết rất nhiều người. Khi đó, vùng đất này quá xa xôi, hiểm trở, đường đi cực kỳ khó khăn, bệnh viện chẳng có, nên việc cứu người rất khó. Hàng trăm người bị dịch, co quắp, đắp chăn, đốt lửa vẫn run cầm cập.

Có bài thuốc cứu người, Sùng A Tú liền ra tay. Không ngờ, đồng bào dùng thuốc thấy hết sốt ngay, vài hôm là hồi phục, có thể lên nương. Cả trăm bệnh nhân sốt rét ác tính được Sùng A Tú kéo về từ cõi chết.

Tiếng tăm Sùng A Tú nổi như cồn từ thời đó, nên dù sống ở núi cao, rừng thẳm, người dân trong vùng vẫn biết tiếng, cuốc bộ cả nửa buổi tìm đến nhà Sùng A Tú để được bốc thuốc, trị bệnh.

Hầu hết bệnh nhân tìm đến với ông lang Tú đều là người nghèo, không có tiền đi viện điều trị, mua thuốc, nên ông toàn bốc thuốc từ thiện, hoặc lấy với giá tượng trưng, rẻ như cơm rau mà thôi.

Mặc dù trị được nhiều bệnh, nhưng bài thuốc làm nên danh tiếng của ông lang vùng cao núi thẳm này, được người dân đồn đại, là khiến “quỷ thần phải khiếp sợ”, là bài thuốc trị chấn thương sọ não, tai biến mạch máu não.

Tôi giở đại một trang cuốn sổ ghi chép bệnh nhân, thấy ghi chi chít thông tin ngắn gọn: Nông Vĩnh Long (thị trấn Bảo Lâm) bị cướp đánh vỡ đầu, đi Bệnh viện ở Hà Giang mổ nhưng về không nói được. Uống thuốc 10 hôm đã biết nói, biết ăn.

Trần Quang Công (khu 10, thị trấn Bảo Lạc), chấn thương sọ não, đi Hà Nội chữa 1 tháng về vẫn nằm một chỗ. Dùng thuốc 3 ngày đã biết bập bẹ mấy từ bố, mẹ. Một tháng sau đã đi học trên thị xã.

Toán Văn Hưởng (giáo viên Trường tiểu học Thượng Hà, Bảo Lạc), chấn thương sọ não, nằm viện cả tuần. Dùng thuốc của A Tú 4 tháng sau đi dạy học bình thường.

Thào Thị Ngọc (khu 5 thị trấn Bảo Lạc) ngã từ bể nước đập đầu xuống đất chấn thương sọ não, đi không biết đường về, hỏi không biết đường nói. Sau 5 ngày uống thuốc A Tú nay đã biết nói vài câu…

Thầy lang Sùng A Tú bảo rằng, nếu bị chấn thương sọ não, thì dùng thuốc càng sớm càng tốt. Nếu để vài tháng, thì điều trị rất khó khăn, thậm chí không có tác dụng.

Hầu hết những bệnh nhân có địa chỉ quanh Bảo Lạc, Bảo Lâm, bị chấn thương sọ não, tai biến mạch máu não, ở gần nhà ông lang Tú, được gia đình đưa đến điều trị sớm, đạt kết quả tốt.


Tuy nhiên, hầu như các bệnh nhân bị tai biến, điều được đưa ngay đến các bệnh viện lớn và chỉ khi các bệnh viện lớn bó tay, họ mới tìm đến các thầy lang đông y như một biện pháp cuối cùng. Chính vì thế, Sùng A Tú phải điều trị rất kỳ công, dài ngày, mới mong cứu được họ.

Sùng A Tú dẫn tôi ra phía sau nhà. Ngoài sân trước, thì sau nhà là một kho thuốc khổng lồ, chất đống lớn, đống bé. Trong kho, cậu con trai Sùng A Dỉ đang băm, thái thuốc, và con dâu là Thào Thị Sia đang quạt bếp nấu thuốc trong một nồi lớn.

Sùng A Tú có mấy người con, đều đi học hành đầy đủ, nhưng Sùng A Tú chỉ truyền dạy cho con trai Sùng A Dỉ và con dâu Thào Thị Sia, vì cả hai vợ chồng đều mê làm thuốc, chịu khó học hỏi các phương pháp chữa bệnh từ cha.

Nhìn đống thuốc chất như núi trong kho tôi nói đùa: “Sao thuốc của anh nhiều thế? Trông như đống củi ấy nhỉ?”. Sùng A Tú bảo: “Đều là những cây thuốc quý trị tai biến, chấn thương sọ não đấy. Những cây này chưa được nghiên cứu, không có trong sách vở”.

Trong những đống thuốc chất như củi ấy, ông lang Sùng A Tú chỉ tôi những thân gỗ to bằng cái phích, lõi màu đỏ tươi như máu. Đó là vị thuốc chính trị tai biến, chấn thương sọ não.

Cây thuốc kỳ lạ này người Mông gọi là mặt trăng, mọc trên vách đá cao, hiểm trở, gốc cứng như thép. Đây là cây thân gỗ, nhưng lá lại to như lá chuối và lá thay đổi 3 màu vào 3 buổi sáng, chiều, tối.

Thảo dược chữa chấn thương sọ não, tai biến có 6 loại, gồm 1 loại lá và 5 loại gỗ. Loại lá có lá nhỏ như lá móc mật. Tôi thử nhấm 1 chút lá bé xíu, lập tức tinh dầu trong lá xộc lên mũi, cay thấu họng, chảy cả nước mắt, giống như ăn phải mù tạt.

Theo Sùng A Tú, thứ lá ấy có tác dụng tiêu đờm, làm sạch phổi, hạ huyết áp. Phối hợp với loại ngâm rượu đổ một chút vào miệng sẽ khiến lưỡi mềm mà nói được.

Có loại sắc uống, có loại tắm cả cơ thể. Phải dùng kết hợp cả 4 loại đó mới hiệu nghiệm, người nặng chữa mất 4 tháng, người nhẹ tốn ít thời gian hơn. Trong khi điều trị tuyệt đối kiêng ăn thịt bò, trâu, chó, ngựa, cá, gà, cà chua, nếu ăn mà bệnh tái phát thì không có cách nào cứu được.

Những thứ ăn kiêng khi trị bệnh của Sùng A Tú thật lạ, không rõ có cơ sở khoa học nào không, nhưng cha ông truyền lại vậy, thì cứ thế mà làm theo. Riêng Sùng A Tú, cả đời không được ăn thịt chó, vì theo anh, chó ăn những thứ ô uế, nên không mời được thần vào nhà.
Loạt bài "thần y" trị gút:


 
  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network