Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Y khoa, đời sống >> Một chuyến đi của Trịnh Hội

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 rongchoi123
 member

 ID 62902
 08/22/2010



Một chuyến đi của Trịnh Hội
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Trịnh Hội th́ ai cũng biết là chồng cũ của Nguyễn Cao Kỳ Duyên, khỏi giới thiệu làm ǵ.

Sau đây là một chuyến đi của họ Trịnh đầy "ấn tượng khó phai".

Ngày Xửa, Ngày Xưa cho đến hôm nay vẫn thế...??




Cũng như nhiều người khác có dịp đi làm ở ngoại quốc, thời gian tôi ở Hà Nội cũng là thời gian mà tôi có nhiều bạn bè ngoại quốc đến thăm. Phần v́ Việt Nam lúc ấy vừa mới mở cửa nên ai cũng hiếu kỳ muốn ghé qua cho biết. Phần v́ tôi thuộc loại người đi đâu cũng có bạn nên tuy ở Hà Nội chưa đến 6 tháng nhưng tôi đă có gần mười đứa bạn ghé thăm, luôn tiện xin ở nhờ để khỏi tốn tiền khách sạn
Thôi th́ đủ mọi thành phần, trai gái từ khắp bốn bể đổ về. Khi th́ bạn bè luật sư của tôi ở Úc bay qua thăm viếng. Có lúc tôi lại phải đón tiếp những thằng bạn ở xa tít bên Anh vừa…đạp xe đạp ṿng quanh thế giới tới Hà Nội để ghé nhà chơi. Tôi c̣n nhớ chỉ cần nghe tên những quốc gia mà nó vừa đạp xe qua thôi cũng thấy đủ ớn chứ đừng nói ǵ phải c̣ng lưng đạp xe xa đến từng ấy.
Người cuối cùng đến thăm tôi trong khoảng thời gian đó là bà Barbara gốc người Canada da trắng lúc đó đang định cư ở Hồng Kông. Tôi gọi “bà” v́ Barbara chỉ hơn tôi gần… 50 tuổi đời. Tóc bạc phơ nhưng tinh thần lẫn thể xác của bà lúc ấy vẫn c̣n rất mạnh khỏe. Tôi quen bà trong một dịp chúng tôi cùng vào trại cấm High Island ở Hồng Kông để dắt các em bé tỵ nạn Việt Nam ra ngoài chơi lúc tôi c̣n làm việc thiện nguyện ở bên ấy.
Sau này một số em và gia đ́nh bị cưỡng bức hồi hương về Việt Nam nên nhân dịp tôi làm việc ở Hà Nội, bà sẳn một công hai chuyện vừa bay sang thăm tôi, vừa có dịp gặp lại một số em nay đă về ở Kiến Sơn, Kiến Thụy gần Đồ Sơn, Hải Pḥng.
Thế là vào một ngày đẹp trời cuối tuần, sau một đêm nghỉ lại nhà tôi ở Hà Nội, bà Barbara và tôi đă cùng nhau bắt xe lửa đến Hải Pḥng để gặp lại các em sau gần 4 năm mất liên lạc.
Gặp lại nhau ngay tại ga xe v́ tôi có điện thoại báo trước, thấy các em chỉ có 3, 4 năm sau mà đă cao lớn hơn nhiều bà Barbara rất vui và bảo phải chi bà đến sớm hơn để có dịp chia sẻ với các em lúc gia đ́nh vừa mới trở về và c̣n gặp nhiều bỡ ngỡ trong cuộc sống.
Nhưng mà thôi, như thế này là đă tốt lắm rồi, tôi tiếp lời bà.

Liền sau đó đám nhỏ và một số anh chị tôi cũng từng quen biết trong trại cùng tôi và bà Barbara dắt nhau về quê của họ ở Kiến Sơn cách thành phố Hải Pḥng khoảng trên một giờ đi xe. Và cũng như bao cuộc họp mặt khác giữa những người bạn lâu năm không có dịp gặp nhau, chúng tôi đă cùng nhau ôn lại những kỷ niệm ngay tại nhà của họ.
Từ những ngày chúng tôi quen nhau trong trại cấm cho đến những thay đổi lớn lao trong cuộc sống của họ từ khi bị cưỡng bức hồi hương về Việt Nam.
Nhưng vui như thế chúng tôi cũng không quên là ở Việt Nam bất kỳ ai muốn nghỉ lại qua đêm ở nhà người quen cũng phải lên phường khai báo đầy đủ. Và thể theo qui định, chúng tôi đă làm y như thế.
Sáng đến sáng hôm sau nhóm chúng tôi khoảng hai, ba mươi người tụ họp ở nhà một người bạn vẫn c̣n mải mê dông dài nhắc lại chuyện xưa măi cho đến khi có hai anh công an phường bước vào, lúc đó chúng tôi mới tạm ngừng nói chuyện để mời họ vào nhà uống nước.
Họ bảo họ đến để t́m hiểu xem tôi và bà Barbara đă quen với những người tỵ nạn trong trường hợp nào và làm thế nào chúng tôi biết để liên lạc xuống thăm những người này.
T́nh thật, tôi trả lời tôi và bà Barbara đă quen họ nhân lúc chúng tôi làm việc thiện nguyện trong các trại cấm và từ khi tôi về Việt Nam đi làm th́ tôi đă chủ động liên lạc lại.

“À, th́ ra là thế”, một anh công an vừa gật đầu vừa trả lời tỏ ư anh hiểu.

“Thế nhưng ai cho phép anh vào các trại cấm để làm việc”, anh kia hỏi tiếp.

“Dạ, không có ai cho phép ạ. Em làm việc thiện nguyện cho một tổ chức phi chính phủ và v́ vậy em được tự động vào trại cấm dắt các em ra ngoài chơi”, tôi thành thật trả lời.

“Không cần ai cho phép anh vào à? Thế th́ ai cho phép anh sang Hồng Kông làm việc?” cũng cùng anh công an đó tiếp tục chất vấn.

“Dạ, cũng không có ai cho phép ạ. Em nghỉ hè tự động mua vé máy bay sang Hồng Kông làm việc, không phải xin ai ạ”. Vừa trả lời tôi vừa nghĩ thầm trong bụng chả lẽ họ đang muốn làm tiền?

“Anh trả lời như thế mà anh nghĩ chúng tôi tin anh à? Đây xem ra là có vấn đề đấy. Xin mời anh về phường để chúng tôi có thể làm rơ hơn”.

Đến lúc này th́ cả hai anh cùng đứng dậy mời tôi và bà Barbara về văn pḥng làm việc.
Nói thật đến lúc ấy tôi vẫn nghĩ chắc không có chuyện ǵ đâu. Họ hỏi điều ǵ ḿnh trả lời thành thật điều đó th́ sẽ xong thôi. Chỉ là họ không hiểu cách thức làm việc ở ngoại quốc, đi đâu không ai cần xin phép, thế thôi, tôi đă tự an ủi ḿnh như vậy.
Nhưng không. Tôi đă lầm. Lầm to là khác. Sau hơn một giờ làm việc ở phường h́nh như họ vẫn không tin những ǵ tôi khai là sự thật. Đó là tôi đă không làm việc cho bất cứ tổ chức “phản động” nào hoặc nhận tiền của ai để sang Hồng Kông làm việc thiện nguyện. Tôi cũng chẳng có bất kỳ sự liên hệ mật thiết nào ngoài t́nh đồng hương thương mến, cảm thông nhau lúc những người Việt tỵ nạn c̣n bị giam trong các trại cấm ở Hồng Kông.
Chẳng ăn thua. Tôi trả lời đến đâu cũng nghe câu hỏi được lập lại: Anh nói thế mà anh nghĩ chúng tôi tin anh à?

Từ công an phường tôi được giải lên công an Huyện Kiến Thụy. Nhưng sau hơn 4 tiếng đồng hồ cùng với 3 anh công an huyện làm việc cật lực, câu nói cuối cùng tôi nghe vẫn là “đây là có vấn đề”, mặc dù tôi cứ thắc mắc: “Ư anh nói ‘vấn đề’ là vấn đề ǵ vậy anh?”.
Đôi khi nghĩ lại tôi thấy lúc đó ḿnh ngây thơ thật. Ngây thơ đến độ chính ḿnh đang gặp rắc rối mà cũng không biết đó là rắc rối!
V́ sau gần 6 tiếng bị quần, tôi và bà Barbara đă được chuyển từ huyện lên tỉnh. Bằng một chiếc xe thùng trực chỉ đồn công an thành phố Hải Pḥng.
Lúc ấy, chúng tôi đă không được cho biết ḿnh sẽ đi đến đâu hay đă phạm tội ǵ mà lại bị giữ lâu đến thế. Lẽ ra tối hôm đó chúng tôi phải bắt chuyến xe lửa cuối cùng về lại Hà Nội để hôm sau tôi đi làm. Nhưng lại một lần nữa, người tính không bằng trời tính, tối hôm đó chúng tôi đă được sắp xếp cho ở lại ngay tại nhà nghỉ của…Bộ Công An sau khi toàn bộ giấy tờ bị tịch thu và được thông báo phải…trả ṣng phẳng tiền ở trọ (h́nh như là khoảng 20 đô cho mỗi đêm!).
Thế mới gọi là đáng nhớ phải không bạn? Trên đời này đố bạn t́m được ai vừa bị bắt một cách vô lư, đă vậy c̣n phải tự ḿnh trả tiền pḥng giam giữ cho chính ḿnh!
Như bà Barbara đêm hôm ấy trước khi ngủ bảo tôi: it only happens in Haiphong. Đúng là chuyện chỉ có thể xảy ra ở Hải Pḥng. Nhưng lúc ấy cả hai chúng tôi vẫn nghĩ chắc chắn ngày mai sẽ xong chuyện v́ những ǵ ḿnh biết ḿnh đă khai báo thành thật hết rồi.
Nhưng không. Lại một lần nữa chúng tôi đă lầm. Và cũng lại là lầm to. V́ chúng tôi không những bị giam và hỏi cung cả ngày kế tiếp, tiếp nữa, và tiếp nữa…cho đến ngày thứ năm mới được thông báo là quá tŕnh điều tra đă hoàn tất mà ngay sau đó chúng tôi đă được thông báo là chúng tôi phải rời khỏi Việt Nam trong ṿng 48 tiếng đồng hồ và mỗi người bị phạt 15 triệu đồng v́ – hăy lắng nghe cho kỹ - chúng tôi đă phạm tội…“gặp gỡ người hồi hương không xin phép”!
Trời. Có thiệt không đây trời? Sau 5 ngày làm việc và trả lời thành thật tất cả những ǵ chúng tôi bị hỏi, từ chuyện công cho đến chuyện tư, từ lư lịch cá nhân cho đến tên và ngày sinh tháng đẻ của ông bà, cha mẹ, anh em, cô d́ chú bác lẫn bạn bè … họ vẫn không thấy là họ đă bắt lầm người à? Thế là thế nào?
Tôi nhớ lúc ấy tuy vẫn c̣n ngây thơ nhưng tôi hăng căi lắm (cũng có lẽ v́ tôi ngây thơ nên mới thích căi!). V́ vậy sau khi nghe được quyết định chính thức từ một anh công an tên Minh làm việc cho Cục quản lư xuất nhập cảnh đọc xong và hỏi tôi có thắc mắc ǵ không, tôi đă ngay lập tức có thắc mắc:

“Thưa anh, trong giấy quyết định này anh ghi tội của em là ‘Gặp gỡ người hồi hương không xin phép’ nhưng mà thưa anh trong cả năm vừa qua ở Hà Nội, em đă gặp rất nhiều bạn là người tỵ nạn hồi hương nhưng đâu thấy có vấn đề ǵ?”

“Ở Hà Nội khác, ở đây khác!” Minh trả lời cụt ngủn.

“Nhưng thưa anh trong giấy quyết định này sau khi ghi là em đă ‘gặp gỡ người hồi hương không xin phép’ sau đó lại mở ngoặc ghi thêm là ‘trực tiếp liên lạc, tổ chức gặp gỡ người hồi hương không xin phép’ th́ không đúng như vậy v́ tuy là em có trực tiếp liên lạc nhưng tổ chức th́ hoàn toàn không”, tôi cố giải thích.

“Thế th́ làm cách nào anh hẹn gặp được những người này?” Minh hỏi ngược lại tôi.

“Dạ th́ như đă khai em liên lạc bằng điện thoại trước để hẹn nhau gặp ở ga Hải Pḥng”. Tôi thành thật trả lời.

“Th́ đấy. Đấy là tổ chức đấy!”. Minh b́nh thản giải thích.

Oh! Th́ ra là vậy. Tuy tai tôi nghe nhưng tôi đă không thể nào tin nổi những ǵ tôi vừa được cho biết.

Trông có vẻ sốt ruột v́ quá tŕnh điều tra đă hoàn tất, Minh gặng hỏi tôi lần cuối: Thế anh c̣n ǵ thắc mắc nữa không?
Vừa buồn, vừa tức, vừa giận, lúc ấy có lẽ tôi nên can tâm chấp nhận sự thật phủ phàng là ḿnh sẽ bị trục xuất ra khỏi quê hương của ḿnh. Nhưng không, cái máu luật sư trong người nó lại tiếp tục nổi lên muốn t́m ra cho được lẽ phải. Tôi hỏi tiếp và chẳng cần xưng “anh”’, “em” ǵ nữa:
“Trong quyết định ghi là tôi đă vi phạm hành chính nhưng anh có thể cho tôi biết điều khoản của nghị định nào hay thông tư nào ghi rơ gặp gỡ người hồi hương là vi phạm hành chính không?” Lúc ấy tôi biết chắc là chẳng có điều khoản nào nhắc đến vấn đề này v́ chính tôi đă đọc qua đọc lại rất nhiều lần những quy định liên quan đến người nước ngoài qua công việc làm mỗi ngày.
Nhưng một lần nữa tôi lại bị hụt hẫng khi nghe câu trả lời cộc lốc của Minh nay đă gằn xuống: “Nếu anh không c̣n thắc mắc ǵ khác th́ chúng ta ngưng tại đây. Anh không có quyền chất vấn tôi về những ǵ đă quyết định”.

Ah! Th́ ra là thế.

Đến lúc đó tôi mới hiểu.

Là đối với công an, hỏi vậy nhưng không hẳn là vậy. Ở Việt Nam thấy vậy mà không hẳn là vậy. Nhiều khi nó c̣n tệ hơn vậy.
Đừng mơ tưởng nếu ḿnh vô tội th́ sẽ được xử vô tội. V́ rất có thể không những ḿnh bị xử có tội mà chính ḿnh c̣n phải trả tiền công giam giữ cho…chính ḿnh!

Vậy mới có chuyện để nói. Về ngày xửa ngày xưa. Cho đến hôm nay vẫn thế.

Không biết các bạn có muốn nghe tiếp chuyện tôi mới bị trục xuất không nhỉ?

Trinh Hội





Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 binhminh01
 member

 REF: 559656
 08/22/2010

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

"À! th́ ra là thế!"

Ai chưa lâm vào cảnh tương tự th́ rất khó hiểu, khó thông cảm tại sao nhiều người Việt cam chịu bỏ xứ ra đi.


 

 vitbuocno
 member

 REF: 559664
 08/22/2010

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Em chào anh binhminh và bạn rongchoi, đọc xong em lăn ra ngất ạ, thật không thể tượng tượng nổi, ôi, đất nước Việt yêu quư của tôi, không biết rồi ngày mai sẽ ra sao.

Cảm ơn bạn rongchoi nhiều.


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network