Có lẽ em nên dừng lại tất cả những yêu thương, dù chỉ là câm lặng. Em không nhận ra đâu là điều ư nghĩa nhất với ḿnh ngoài sự chờ đợi thời khắc anh quay về. Nhưng hôm nay, em hiểu rằng, điều đó măi măi chỉ là hư ảo. Khi con trai dứt t́nh, đừng trông chờ ǵ nữa, và đúng là em không nên trông chờ có một phép màu trong cuộc đời nghiệt ngă.
Em đă đánh mất quá nhiều cho một tiếng yêu chưa bao giờ trọn vẹn, những giọt nước mắt, những đắng cay tủi hờn và chính niềm tin ở bản thân ḿnh. Ngày anh ra đi, em nào biết rằng đêm đen sẽ măi măi phủ trùm lên mọi nẻo, chẳng thứ ánh sáng nào soi rọi nơi trái tim vốn đă mù ḷa. Em yêu anh không phải một điều hối tiếc, chỉ là em không biết cách yêu thương. Sự nông nỗi, ích kỷ cứ ngày một lớn dần lên, biến em thành một người độc ác, chỉ biết yêu và yêu nỗi thống khổ của chính ḿnh. Đoạn t́nh ta đă dứt, quá khứ đă khép cánh cổng kí ức ngọt ngào. Nhớ đến anh, em chỉ c̣n thấy tủi hờn dâng lên mi mắt, một lần yêu và một lần chôn chặt nỗi đau.
Vốn t́nh yêu của em quá ít ỏi, làm sao mang ra gửi ở chợ đời, lăi bao nhiêu và phí tổn sẽ bao nhiêu? Em không biết thế nào là một bài toán t́nh yêu hóc búa, chỉ biết lao vào yêu đến điên cuồng, đến quên ngày quên tháng và quên mất có vô vàn điều khác đang hiện diện trong cuộc sống của ḿnh. Khi một thứ đă mất đi, những thứ c̣n lại cũng dần dần tan biến. Giờ đây, em chẳng c̣n lại ǵ ngoài một linh hồn yếu đuối mỏng manh, ngoài một xác thân hanh hao, rời ră. Em mất tất cả rồi, người em yêu lẫn những người yêu em. Hồi chuông cảnh tỉnh đă vang dậy tự bao giờ, thế mà em vẫn c̣n mê đắm trong những thứ phù du ảo ảnh, một lần mơ hoang để suốt kiếp tang thương. Có ai chít giùm em vành khăn trắng để một đêm cuối cùng tiễn biệt khối t́nh đầu hoang phế. Em ở đây, với trái tim đă tắt lửa yêu đương, liệm h́nh bóng anh vào thiên thu mộng mị. Anh đă không c̣n là anh của những ngày thân ái cũ. Anh đă không c̣n là anh với chất chứa đam mê. Đời đổi khác khi t́nh yêu phai sắc. Hai chúng ta chỉ là mây với gió, vui bên nhau trong thoáng chốc mà thôi. Tiếc nuối làm sao khi khoảnh khắc vui tươi kia sớm tan vào giông băo. Lỗi tại anh hay lỗi tại v́ em?
Rồi sẽ có một ngày nắng lên và cũng sẽ có người dắt em rời khỏi chốn cô liêu. Cuộc t́nh ta sẽ phai mờ vết dấu, em sẽ thấy rằng phút giây này vô nghĩa làm sao. Em sẽ bật cười hay nhói buốt trong ḷng khi thoáng nhớ về anh, em không biết. Cứ để thời gian xoa dịu vết thương đau. Chỉ xin được nhờ gió gửi đến anh một lời yêu cuối, một nụ hôn phơn phớt vào môi. "Kể từ đây trên vạn nẻo đường đời, chân sẽ bước song hành cùng chiếc bóng" Sợi dây t́nh em cắt đứt từ nay!