Tôi có khoảnh vườn nhỏ
Trồng năm ba khóm hoa
Cúc vàng màu rực rở
Mai trắng muốt ngọc ngà
Huệ bạch h́nh ẻo lả
Hồng nhung dáng thướt tha
Đăng tiêu màu hồng lợt
Thược dược tím đậm đà
mầu thời gian điểm xuyết
Thêm khóm hoa mười giờ
Mồi buổi b́nh minh dậy
Cũng như lúc chiều tà
Tôi ngồi nh́n từng khóm
Và nói chuyện cùng hoa
Hoa bảo đời hoa sướng
Hơn cái kiếp người ta
Gió trăng kết làm bạn
Toà hương thơm gần xa
Sống th́ vô tri giác
Chết rồi chẳng thành ma
Hoa cười tôi lẩn thẩn
Sao không làm kiếp hoa
Tôi trầm ngâm giây lát
Rồ khẽ cất tiếng ca
Ca rằng:
Thiều chi hoa
Kỳ diệp thanh thanh
Tri ngă như thử
Bất như vô sanh
"Cây thiều lá trổ xanh xanh
Biết thân ta thế đừng sanh ra đời"
TỰ THUẬT
Thân ta trong chốn lao tù
Tâm ta vằng vặc trăng thu mặt hồ
Bao trùm khắp cõi hư vô
Lao tù đâu thể nhiễm ô tâm này
Mặc cho thế sự vần xoay
Tâm ta vẫn chẳng chuyển lay được nào
Ngọc thiêu, màu thắm biết bao
Sương càng phủ trắng tùng cao ngất trời
Trăng tròn khuyết, biển đầy vơi
Mây bay gió thoảng cuộc đời sợ chi
ÁC MỘNG
Vào một đêm
trời không trăng sao
Bóng tối ngập tràn
Tôi bắt đầu cuộc hành trình từ đó
luân hồi mấy độ
lang thang khắp nẻo mịt mù
lần mò quờ quạng trong kiếp sống phù du
Không gian tôi thở toàn mùi tử khí
Chặng đường tôi đi xương trắng ngổn ngang
những vũng máu từ nghìn xưa còn đọng lại
bên những thành quách hoang tàn
chắc hẳn nơi đây là chiến địa
Nơi đây là trần gian
Rồi băng qua một miền đất lạnh
bát ngát mênh mông
gió thổi vù vù
Tôi thấy những nấm mồ nằm la liệt
giữa những đám cỏ úa vàng
đìu hiu quạnh quẽ
Và qua đốm lửa lập lòe
trên những tấm bia tôi nhìn rõ
từ các đế vương đến những người cùng khổ
tất cả chỉ còn lại nắm xương tàn
chắc hẳn nơi đây là nghĩa địa
Nơi đây là trần gian
Tiếp tục cuộc hành trình
tôi đi sâu vào một vùng u tịch
tường cao cửa kín
bóng tối dày đặc đượm mùi hôi tanh
Những dãy nhà màu xám chìm trong im lặng
và dưới ánh đèn ma trơi
tôi nhìn ra những cảnh tượng hãi hùng
tôi thấy những người mà không ra người
nhưng giống đười ươi
nằm trong gông cùm xiềng xích cũi sắt kẹp kìm
Trên tường
tôi thấy những vết máu đào loang lổ
trông như những con vật không đầu
hay những hình thù ma quái
mặt ngựa đầu trâu
phồng mang trợn mắt
Như muốn ăn tươi nuốt sống khách bàng quan
và từ đâu đây vọng lại
Tiếng kêu cứu thất thanh
tiếng rên la quằn quại
và những tiếng kêu “oan”
chắc hẳn nơi đây là địa ngục
Nơi đây là trần gian
Tôi bàng hoàng sực tỉnh
cơn ác mộng vừa tàn
nhìn ra ngoài
Đầy trời trăng sao
và vui mừng
Tôi reo lên
Ôi trần gian sáng đẹp biết bao!
Ôi trần gian sáng đẹp biết bao!
MƠ ƯỚC NGÀY VỀ
Ngày trở về
đường tôi đi thênh thang rộng mở
ánh nắng chan hòa
mùa xuân tươi sáng
và đầy vườn hoa nở chim ca
gió thổi vi vu nghìn khúc nhạc hòa
qua những hàng cây sum suê trải dài bóng mát
thoang thoảng không gian một mùi thơm ngát
của hương trời lá thắm cỏ non
khắp nẻo đường tôi đi
những tà áo xinh tươi vờn theo ngọn gió
dưới nắng vàng
cành liễu thướt tha
tiếng cười vui vang lên từ khắp mọi nhà
hòa lẫn tiếng trẻ thơ ê a tập hát
mọi người nhìn nhau qua ánh mắt
của tình người
của trìu mến thiết tha
sau hàng phượng vĩ
dưới mái trường xưa
thầy trò hoan ca mở hội
thôi hết rồi những năm dài tăm tối
sống đọa đày tủi nhục lầm than
những năm dài áp bức bạo tàn
đã vĩnh viễn chôn vùi trong dĩ vãng
Đất nước hôm nay muôn màu rực sáng
đời tự do hoa nở thắm tươi
hạnh phúc trên môi hé mở nụ cười
như chào đón một mùa xuân bất tận
thôi hết rồi những tháng năm thù hận
tình thương yêu mở lối tương lai
người với người
tay trong tay
cùng ước mơ xây dựng ngày mai
trong thanh bình ấm no hạnh phúc
cùng điểm tô non sông gấm vóc
sáng đẹp muôn đời tổ quốc Việt Nam!
ĐÊM PHẬT ĐẢN
Đêm Phật Đản
ánh trăng rằm huyền ảo
khắp không gian như tỏa ngát mùi hương
tinh tú ba nghìn tụ lại một phương
để chào đón đấng siêu nhiên xuất thế
nơi ngục thất tôi nhìn vào hiện thể
khắp quanh tôi tràn ngập bóng vô minh
từ xa xưa
vì nghiệp lực chúng sinh
đã tạo dựng nhân gian thành địa ngục
tôi cười vang trong đêm trường u tịch
bốn bức xà lim như sụp đổ dưới chân tôi
Ôi đau thương
đây thế giới ta bà
Cực lạc niết bàn cũng là đây hiện thực
ánh đạo rọi giũa lòng tôi sáng rực
bao ưu phiền trút sạch tựa mây tan
kìa gông cùm xiềng xích trần gian
trong khoảnh khắc cháy tan thành tro bụi
tôi vận dụng sức “hiện tiền tam muội”
ngồi an nhiên như sen nở giữa than hồng
thời gian trôi lặng lẽ
tôi bừng tỉnh thấy bình minh ló dạng
thế giới ngày mai mùa xuân tươi sáng
đạo từ bi nhuần thấm khắp năm châu
15. 4 Đinh Tỵ (1977)
ĐÊM XUẤT GIA
Đêm nay
kinh thành Tỳ La yên lặng
mảnh trăng thượng tuần vừa khuất sau đồi
khung trời mờ ảo
ngàn sao tỏa ánh lung linh
sóng Nô ma cuồn cuộn chuyển mình
gió Hy mã ào ào rung động
vạn vật đã chìm sâu trong mộng
từ không trung tiếng vọng ngân nga
Tất Đạt Đa! Tất Đạt Đa!
Giờ đã điểm
Ngài hãy ra đi tìm chân lý
vì muôn loài sầu đau từ vạn kỷ
đang đợi chờ và kỳ vọng thiết tha
Tất Đạt Đa! Tất Đạt Đa!
ngài có nghe chăng
tiếng khóc than đang vang lên từ khắp mọi nhà
vì những khổ đau của sống già bệnh chết
tử biệt sanh ly
đói nghèo rách nát
áp bức đọa đày
bởi hận thù và tham vọng cuồng si
tất cả trông chờ một chuyến ra đi
một chuyến đi hùng tráng
niềm ước mơ ở những ngày mai tươi sáng
chỉ còn đêm nay
thôi đừng tiếc chi
Tất Đạt Đa ơi
Ngài hãy ra đi
vì tất cả
theo tiếng gọi đêm nay
hỡi sóng Nô ma và gió ngàn Hy mã
Tất Đạt Đa! Tất Đạt Đa!
Giờ đã điểm
thôi đừng tiếc chi
cung điện ngọc ngà
với Da Du và La Hầu La yêu quý
Ngài hãy ra đi
Vì muôn loài sầu đau từ vạn kỷ
ang đợi chờ và kỳ vọng thiết tha
Tỳ La ! Tỳ La !
Ôi kinh thành hoa lệ
thôi đừng buồn chi
Ngài ra đi cho muôn vàn thế hệ
Ngài ra đi vì tiếng gọi khổ đau
của ngàn nay cho đến ngàn sau
và sẽ trở về trong một ngày hào quang rực sáng
tất cả kinh thành rồi sẽ rơi vào quên lãng
nhưng hào quang ngài sẽ sáng mãi với thời gian
Ngày 8. 3 Mậu Ngọ (1978)
ĐÊM THÀNH ĐẠO
Qua cửa gió xà lim vắng lạnh
tôi đứng nhìn say đắm ánh sao mai
tỏa lung linh sáng rực dưới vòm trời
như báo hiệu bình minh đang trỗi dậy
sắp hết rồi ôi đêm dài tăm tối
đang trùm lên cảnh vật một màu đen
tôi lặng im hồi tưởng lại một đêm
cũng giờ này
hơn hai nghìn hai trăm năm trước
dưới cội bồ đề
mặt đất chuyển rung
như hoan ca chào đón đấng Đại Hùng
vừa chiến thắng ma quân lần cuối
ánh đạo vàng bừng lên chói lọi
đốt tiêu tan màn hắc ám vô minh
những khổ đau thù hận nhục hình
đã vây hãm chúng sinh từ muôn thuở
tất cả
tất cả trong tôi đang thiêu hủy
với tham sân và cuồng vọng si mê
ánh sáng chan hòa trên nẻo đường về
suốt cuộc đời
hôm nay tôi thấy sao mai đẹp nhất
xin cảm tạ hồng ân đức Phật
đã cho con giờ phút hôm nay
giờ phút thiêng liêng thành đạo của Ngài
con tin tưởng sẽ đi vào giòng thời gian bất tận
bao sự nghiệp huy hoàng xây trên thù hận
từ ngàn xưa dấu vết phủ rêu xanh
Ngày 8. 12 Mậu Ngọ (1978)
PHÁP ÂM BẤT TUYỆT
Trên đỉnh núi Tu Di
vào một đêm trăng huyền ảo
tôi đứng nhìn vũ trụ bao la
giữa khoảng thái hư vô cùng tận
tôi thấy hằng triệu triệu thiên hà
khắp trong ba nghìn đại thiên thế giới
từ những tinh cầu âm vang vọng tới
tôi nghe tiếng nhạc mầu nhiệm tuyệt vời
và tràn đậy không gian
mùi hương trời kỳ diệu
trên mặt đại dương
ánh trăng phản chiếu
lung linh ngời sáng
trông như biển ngọc lưu ly
và trên những bãi cát vàng
ánh trăng trải dài bát ngát
như những tấm thảm khổng lồ
dệt bằng muôn ức triệu hạt kim sa
rồi đưa mắt nhìn quanh thế giới Sa bà
trên mặt địa cầu
tôi thấy đỉnh núi Linh Sơn
đang chìm trong những phút giây thần bí
từ trời Đao lị đến cung Dị ma
từ cõi Phi phi tưởng đến cung Đâu suất đà
và từ nhiều cõi khác
số lượng hằng sa
tôi thấy tất cả trời, rồng, A tu la
đêm nay
đều đến đây tụ hội
để nghe pháp âm của Phật thuở nào
đang còn vang dội
khắp núi rừng tịch mịch thâm u
thời gian như ngừng đọng lại
sát na là khoảng thiên thu
Linh sơn đêm nay
là Linh sơn trong quá khứ xa xưa
và trên tòa sư tử nguy nga
tôi thấy đức Phật
tay cầm liên hoa
trong một phút giây kỳ tuyệt
khai thị diệu pháp thượng thừa
giữa vô lượng thiên long thánh chúng
im lặng bao trùm đại chúng
tôi chỉ thấy Ca Diếp Tôn giả mỉm cười
nụ cười thần bí
cũng như Linh sơn thần bí đêm nay
rồi sau này
một triệu năm trăm nghìn năm tới
khi Bồ tát Di Lặc ra đời
Linh sơn sẽ là đạo tràng của Long Hoa pháp hội
Ôi ! huyền nhiệm là sao
Núi rừng hùng vĩ Linh sơn
Đời đời vang dội DÒNG PHÁP ÂM BẤT TUYỆT
Xuân Mậu Ngọ (1978)
(15. 2 kỷ niệm đức Phật nhập diệt)
NHẬP THỂ
Đêm nay không trăng
tôi nhìn bầu trời đen thẫm
từ các tinh cầu xa xăm
muôn nghìn ánh mắt long lanh
nhìn tôi đăm đăm
như âm thầm mời gọi
hãy trở về vũ trụ bao la
tôi say sưa nhìn giải Ngân hà
những cánh buồm sao lấp lánh
đang đợi chờ
đưa tôi về bến cũ xa xưa
tôi nhớ lại từ kiếp sơ
khi vũ trụ sinh thành
tôi là một phần bản thể
vì “nhất niệm si mê”
nên dòng sông Ngân chia cách đôi bờ
trôi giạt nổi chìm
hôm nay
tôi trở về nhập thể
ôi ! sung sướng biết bao
tự thuở nào
giờ đây thuyền neo bến cũ
và hết rồi những ngày tháng lao đao
những ánh mắt long lanh
vẫn nhìn tôi trìu mến
như hân hoan chào đón khách lữ hành
sau những năm dài lưu lạc
nay trở lại quê hương
nhưng còn ngờ ngợ
qua lớp áo phong sương
những ánh mắt nhìn tôi thật kỹ
và cuối cùng đã nhận ra
tôi vẫn là người xưa tri kỷ
chẳng phải khách tha phương
khi ra đi MÊ, GIÁC đôi đường
giờ trở lại GIÁC MÊ, là một
ra đi mê giác đôi đường
giờ đây trở lại một đường giác mê
SỐNG CHẾT
Mưỡu
Đời người như một giấc mơ
tỉnh ra mái tóc bạc phơ trên đầu
tuyệt mù xanh thẳm ngàn dâu
gió tung cát bụi tìm đâu lối về
Nói
Sống là thực hay là áo mộng
chết đau buồn hay chính thật yên vui
cứ hằng đêm tôi nghĩ mãi không thôi
chẳng biết nữa mình sống hay là chết
Hoàng lương giấc mộng phù du kiếp
Sinh tử bi hoan thục giác tri ? (1)
Sống với chết là cái chi chi
lý huyền nhiệm nghìn xưa mấy ai từng biết
có lẽ sống cũng là đang chết
bởi sống trong tôi mà chết cũng trong tôi
Chết đeo mang từ lúc thai phôi
Nào đâu phải đến nấm mồ mới chết
Vì lẽ ấy tôi sống không sợ chết
cứ thung dung sống chết từng giây
nhìn cuộc đời sương tuyết khói mây
lòng thanh thản như chim hoa người gỗ (2)
giữa biển trầm luân gió dồi sóng vỗ
thân tùng kia xanh ngất từng cao
sống với chết nào khác chiêm bao
lý “nhất dị” là hào quang bất diệt
cũng có lẽ chết hẳn rồi mới biết
sống đau buồn mà chết thật yên vui
xin đừng sợ chết ai ơi !
(1) đại ý đời người cũng như giấc mộng kê vàng, như kiếp phù du sớm còn tối mất. Sống chết, là buồn hay vui ? Ai biết được ?
(2) Mộc nhân thị hoa điểu : Người gỗ ngắm chim hoa (chữ trong Thiền Lâm Bảo Huấn)
ĐÊM MƯA NGHE TRẺ KHÓC (1)
Đêm khuya rồi
trời mưa gió lạnh
bé thơ ôi
hãy ngủ ngon đi
và đừng khóc nữa
bé biết không
tôi đang âm thầm đứng bên khung cửa
lắng nghe bé khóc trong mưa
và tự hỏi lòng mình
tại sao bé khóc
Nơi đây
bé đang nằm trong nhà tù của Việt nam anh hùng
quang vinh độc lập
bé được chào đời vào những ngày đầu của kỷ nguyên hạnh phúc ấm no
rồi mai này
bé sẽ là “cháu ngoan Bác Hồ”
Và được học những lời vàng ngọc
“không có gì quý hơn độc lập tự do”
Bé biết không
đó là niềm vinh dự rất to
mà hôm nay - vì còn thơ ngây
bé chưa hiểu nổi
niềm vinh hạnh ấy sẽ to gấp bội
khi bé lớn lên tới tuổi thành niên
cùng với hàng vạn bạn trẻ đồng trang
bé sẽ được “đảng ta” đào tạo luyện rèn
để xứng đáng là thanh niên của thế hệ “Hồ chí minh” vĩ đại
rồi noi gương bác
bé sẽ không chối từ ngần ngại
hiến cả đời mình cho sự nghiệp “giải phóng loài người”
ôi ! vinh dự làm sao
và tự hào biết mấy
một sứ mệnh cao cả thiêng liêng
Thôi nhé
bé thơ ôi
đêm đã khuya lắm rồi
và vẫn còn mưa rơi
hãy ngủ cho ngon
đừng khóc nữa
tương lai của bé “tươi đẹp sáng ngời”
(1) Mẹ bé đi vượt biên bị bắt và sinh bé trong tù
TRỜI ĐÃ SÁNG
Vào một buổi chiều mưa
trời nhà tù buồn thảm
như ngày ba mươi tháng tư
năm bảy mươi lăm lịch sử qua rồi
bên cửa sắt xà lim tăm tối
tôi đứng nhìn những giọt mưa rơi
từ mái nhà đổ xuống
lênh láng chan hòa
trông như những giòng nước mắt
của muôn vạn người dân vô tội
đã chảy ra
khi trải qua một cuộc đổi đời
gió rít từng cơn
mưa tuôn càng lạnh
lòng trống lạnh bồi hồi
tôi nhìn quanh tôi
bốn bức tường dày đặc
bóng tối phủ đầy
rồi đưa mắt nhìn ra chân trời
tôi tìm trong tưởng tượng
một nơi trú ẩn sáng tươi
nhưng hoàn toàn mờ mịt
cũng như xà lim tăm tối của tôi
Miền Nam ơi !
tôi thầm gọi
đây là miền Nam trong căn phòng giam chật hẹp âm u
ngoài kia là miền Nam trong nhà tù rộng lớn
còn có nơi nào yên ổn
xin chỉ cho tôi ẩn trốn
hỡi miền Nam thương mến của tôi ơi !
Đêm xuống rồi và mưa đã ngừng rơi
sau hồi kiểng hiệu vang lên
toàn khu nhà chìm vào im lặng
im lặng như một nấm mồ hoang vắng
giữa miền cát trắng bao la
và nằm trong căn nhà mồ
tôi không thấy gì nữa cả
trừ những bóng ma
(vai mang khẩu súng AK)
Thỉnh thoảng chập chờn qua gang cửa gió (1)
Đêm khuya đã đưa tôi vào giấc ngủ
thời gian lặng lẽ
trôi theo định luật vô thường
và mơ màng
tôi nghe đâu đây tiếng chim hót véo von
tôi choàng dậy
ô kìa !
thì ra trời đã sáng
từ phương đông
vừng thái dương hiện lên chói rạng
mở đầu một ngày rực rỡ ánh hào quang
Bao năm rồi con lưu lạc ngàn phương
con nhớ mẹ suốt canh trường khắc khoải
ơn dưỡng dục mẹ ơi sao xiết kể
công sinh thành con nghĩ quặn lòng đau
khóm mai già xơ xác đã từ lâu
trơ vơ đứng giữa trường đời gió lộng
dòng sộng chảy ấy đời con trong mộng
lững lờ trôi trôi mãi đến bao giờ
có những đêm con thiêm thiếp trong mơ
con mơ thấy hồn con về thăm mẹ
được ấp ủ trong tình thương của mẹ
mảnh hồn con ấm dịu biết bao nhiêu
bốn phương trời con tìm kiếm đã nhiều
nhưng không có một tình yêu của mẹ
Vu lan đến cõi lòng con quạnh quẽ
bóng người xưa như phảng phất đâu đây (1)
một chiều thu lạnh dâng bát cơm đầy
tình nghĩa ấy mẹ ôi bao thấm thía
phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ
đức cù lao muôn một trả chưa xong.
(1) Nhớ tới hình ảnh của ngài Mục Liên dâng cơm cho mẹ là bà Thanh Đề. Thực ra, bài thơ này tôi đã làm vào mùa Vu Lan Nhâm Dần (1962), nhưng nay đưa luôn vào đây cho gọn, để ngoài sợ thất lạc.
LẠY MẸ
Hơn hai mươi bảy năm trời cách biệt
mắt Mẹ đã mờ vì nhớ thương con
Mẹ trông chờ bao ngày tháng mỏi mòn
nhưng chỉ thấy mây bay và gió thoảng
Mẹ có ngờ đâu đời con phiêu lãng
như cánh chim trời xiêu bạt bốn phương
để giờ đây trong cảnh ngộ đau thương
cảnh tù ngục tối tăm và buồn thảm
con hối hận từ đáy sâu tâm khảm
đạo thần hôn(1) đã lỗi phận làm con
tám mươi tuổi mẹ vẫn còn mạnh khỏe
hay hạc vàng đã cất cánh bay cao
cứ đêm đêm theo dõi những vì sao
nhìn Bắc đẩu con tuôn trào nước mắt
con quỳ xuống chắp hai tay trước ngực
“lạy đức từ bi cứu độ Mẫu thân
Cõi Sa Bà khi Mẹ đã mãn phần
cảnh cực lạc là quê hương an dưỡng”
lòng chí thành nguyện cầu trong tâm tưởng
tháng năm dài con chỉ biết thế thôi
nghĩa thù ân chua xót lắm Mẹ ơi
con lạy Mẹ trăm nghìn muôn ức lạy !
(1) Thần hôn: hôn định thần tính, nghĩa là buổi hôm phải hầu Cha Mẹ cho định giấc ngủ, buổi sáng phải thăm Cha Mẹ xem có được yên không.
XUÂN NHỚ MẸ
Mỗi lần Xuân đến gợi thêm sầu
con ở phương này Mẹ ở đâu
Nam bắc đôi bờ giòng nước bạc
trông vời bóng Mẹ khuất ngàn dâu
Con đi từ độ trăng tròn ấy
trải mấy Xuân rồi, Xuân viễn phương
trên vạn nẻo đường con cất bước
cõi lòng vương nặng mối sầu thương
Mái đầu Mẹ nhuộm mầu sương tuyết
chồng chất đôi vai lớp tuổi đời
con muốn thời gian ngừng đọng lại
cho mùa Xuân Mẹ mãi xanh tươi
Thời gian vẫn cứ lạnh lùng trôi
hoa úa tàn phai trái chín mồi
chua xót lòng con niềm hiếu đạo
chân trời xa cách lệ tuôn rơi [1]
[1] bài này tôi đã làm vào năm 1964 nhưng dưa vào dây để khỏi thất lạc
MẤT CẢ CUỘC ĐỜI
Xuân này tôi mất mẹ rồi,
Cũng là mất cả cuộc đời c̣n chi!
Từ nay đoạn đường tôi đi,
Qua hàng thông lạnh gió vi vu sầu.
Một ḿnh lặng lẽ cúi đầu,
Quanh tôi tất cả nhuộm mầu tóc tang!
Bước đi nghĩa địa lan man,
Chết rồi hay sống điêu tàn như nhau.
Đầu Xuân Bính Dần (1986)
TÂM CỰC LẠC
Tây phương lạc quốc với Sa bà
đường về khoảng cách độ bao xa ?
không gian cõi Phật mười muôn ức [1]
nhưng là khoảnh khắc tại tâm ta
Thời gian khoảnh khắc tại tâm ta
gió thổi vi vu khúc nhạc hòa
chim hót vang rền tuyên diệu pháp
lưng trời đổ xuống trận mưa hoa
Thời gian khoảnh khắc tại tâm ta
Phật phóng hào quang chói sáng lòa
chín phẩm sen hồng hương ngát tỏa
Thánh hiền tụ hội số hằng sa
Thời gian khoảnh khắc tại tâm ta
sen nở vừa xong thấy Phật Đà
Cực lạc đây rồi : Tâm ta đó
Rời tâm tìm kiếm lại càng xa
Thời gian khoảnh khắc tại tâm ta
trở lại sinh trong cảnh ác tà
lăn lộn nổi chìm đời ngũ trược
nhưng mà ta vẫn lại là ta.
[1] Mười muôn ức cõi Phật là trăm vạn triệu cõi Phật, mỗi cõi Phật là một nghìn triệu thế giới, mỗi thế giới gồm một quả đất một mặt trời một mặt trăng. Như vậy cách nhau xa lắm. Nhưng với Phật pháp vô biên thì có gì là xa, vì vô biên thì không có trung tâm điểm mà chỗ nào cũng là trung tâm cả, thành ra không có xa, gần.
Đỉnh Chơi Vơi
Chiều thu nhè nhẹ lá vàng rơi
Cánh nhạn tung bay vút tận trời
Vẳng tiếng chuông chùa xa vọng lại
Chở hồn lên măi đỉnh chơi vơi
Hồn say cảnh trí đỉnh chơi vơi
Trăng tỏa hào quang đẹp tuyệt vời
Ngoảnh lại hồng trần ngao ngán nỗi
Đêm dài mây phủ khắp nơi nơi
Trăng thu nghiêng bóng gọi hồn tôi
Trần thế lênh đênh mấy độ rồi
An dưỡng quê xưa quên trở lại
Bềnh bồng trôi dạt đến bao thôi?
Tôi lỡ sinh ra giữa cuộc đời
Mênh mông nước mắt biển đầy vơi
Đường về quê cũ dừng chân tạm
Để với nhân gian góp nụ cười
VÔ THƯỜNG
Qua kẽ xà lim chỉ mấy li
Nh́n ánh triêu dương thật diệu kỳ
Thế giới ba ngh́n đang chuyển động
Trong từng mảy bụi nhỏ vi ti
Trên cành lá đọng giọt sương mai
Hạt ngọc lung linh ánh sáng ngời
Cơn gió thoảng qua cành lay động
Đột nhiên tan biến một thân người
Giây phút thời gian cứ đẩy xô
Giành giật cùng tôi một trận đồ
Mỗi lần nghe nhịp tim tôi đập
Tôi tiến gần hơn đến nấm mồ
Tà dương rơi rớt sau núi tây
Thế sự b́nh bồng theo áng mây
Thời giờ trôi chảy như ḍng nước
Tóc bạc lúc nào tôi không hay
Ngồi buồn tôi nhớ tới Hạng Vương
Lấp biển dời non sức chẳng thường
Một thoáng cơ đồ sương ngọn cỏ
Ngh́n thu uất hận sóng Ô giang
Ngồi buồn tôi nhớ tới Thủy Hoàng
Sự nghiệp kinh thiên “vạn lư tràng” (1)
Đom đóm lập ḷe soi vết cũ
Sa khâu (2) lạnh lẽo nắm xương tàn
(1) : Tức Vạn Lư trường thành, một công tŕnh khiến hàng trăm ngh́n người bỏ mạng
(2) Sa là cát, khâu là g̣, tức g̣ cát hoặc nấm mộ cát (Thi Vũ chú)
KIẾP NGƯỜI
Trăm năm bóng sáng thoáng qua mau
Mới đó mà nay đă bạc đầu
Giở cuốn sổ đời ra tính lại
Hai bàn tay trắng có chi đâu
Có nữa chăng là nấm cỏ khâu
Đ́u hiu dầu dăi dưới trăng thâu
Vù vù gió thổi đồng hoang lạnh
Văng vẳng xa đưa tiếng dế sầu
Tranh vương tranh bá với công hầu
Nước chảy tràn sông máu đượm mầu
Những tưởng cuộc đời bền vững măi
Nào ngờ băi biển hóa nương dâu
Sớm c̣n tối mất kiếp phù du
Một thoáng đi rồi biệt vạn thu
Con đường trước mặt chia trăm ngả
Chỉ thấy sương đêm phủ mịt mù
CUỘC HÀNH TR̀NH
Ba vạn sáu ngh́n ngày
Gió thoảng áng mậy bay
Mênh mông ḷng sa mạc
Từ đâu người đến đây
Giữa trưa hè nắng cháy
Dưới trời cát trắng này
Chập chờn h́nh ảo ảnh
Mơ màng nửa tỉnh say
Người đi t́m ḍng nước
Người đi t́m bóng cây
Đưa mắt t́m bốn hướng
Đâu nam bắc đông tây ?
Tất cả đều mờ mịt
Chỉ thấy xương phơi đầy
Cuộc hành tŕnh nóng bỏng
Thiêu đốt mảnh thân gầy
Kiệt sức người nằm xuống
Nhắm mắt buông hai tay
Hoang vu ḷng sa mạc
Gió thổi cát tung bay
T̀M ĐÂU LỐI VÀO
Đêm khuya gió rít giữa trời sao
Cuồn cuộn ngoài khơi lớp sóng trào
Phiền năo luân hồi tuồng ảo ảnh
Vô thường sinh tử cảnh chiêm bao
Bồ đề trăng sáng soi lồng lộng
Bát nhă sen thơm tỏa ngạt ngào
Giải thoát Niết Bàn không tịch tướng
Người biết t́m đâu được lối vào ?
NGHĨA CÓ KHÔNG
Bao năm nghiền ngẫm nghĩa có không
Đến nay tôi thấy vẫn chưa thông
Vạn pháp vốn không, không hóa có
Thân tâm dù có, có thành không
Bồ đề phiền năo không rồi có
Niết bàn sinh tử có lại không
Chứng được nghĩa không, không có có
Ngộ xong lư có, có không không
Nghĩa có không
Rất khó thông!
TU ĐẠO
Bao năm học đạo với tu tŕ
Tính lại ngày nay biết được ǵ ?
Được có một điều “không biết được”
Biết cùng cái lư “chẳng biết chi”
Đi đứng nằm ngồi thường không khác
Uống ăn ngủ nghỉ vẫn như ri
Ma nghe nhếch mép cười mai mỉa
“thế th́ tu đạo để làm chi?”
Tôi cười kh́ :
“Để như ri”
TIẾNG HỒNG CHUNG
Chiều xuân mây bạc nổi bềnh bồng
Thế sự thăng trầm cuộc sắc không
Danh lợi trắng ngần bông huệ bạch
Nhục vinh đỏ thắm đóa hồng nhung
Dắc thất khoe hương nhành dạ lư
Thịnh suy phô sắc cánh phù dung
Cơi ḷng vắng lặng nghe văng vẳng
Ngân dài cao vút tiếng hồng chung
MÙI THIỀN
Giờ phút trầm tư nếm vị thiền
Lâng lâng không bợn chút ưu phiền
Ngục thất dầu sôi thành cam lộ
Lao tù lửa bỏng hóa hồng liên
Gông cùm giam hăm ngoài tam giới
Xiềng xích buộc ràng vượt cửu thiên
Sống chết vui buồn tâm tự tại
Cành dương rửa sạch nghiệp oan khiên
XUÂN KHỨ BÁCH HOA LẠC
Thiền sư Măn Giác
Quảng Độ phụng dịch
Xuân đi hoa rụng ră rời
Xuân về hoa nở nụ cười thắm tươi
Thoáng qua trước mắt việc đời
Trên đầu mái tóc bạc rồi không hay
Xuân tàn, hoa hết? Lầm thay!
Đêm qua sân trước nhành mai nở bừng
THUYỀN ĐỜI
Ráng chiều giăng mắc ven trời
Buồm mây một cánh nhẹ trôi lững lờ
Đi t́m nơi đậu bến mơ
Không gian biển rộng cơi bờ mù khơi
THÂN NGƯỜI
Chiều thu khói quyện mái tranh
Đung đưa gió nhẹ trên cành lá rơi
Vương vương mấy sợi tơ trời
Nh́n theo cứ tưởng bóng người thoáng qua
CÚ GỌI MA
Ngoài hiên mờ nhạt ánh trăng tà
Tôi nằm nghe cú gọi hồn ma
B́nh minh sắp dậy đêm rồi hết
Trở lại đường về ta với ta
AI GỌI
Đêm khuya ai gọi giữa tầng cao
Cánh gió đưa qua lá xạc xào
Cửa sắt xà lim ngăn gió lại
Sợ làm tan vỡ cuộc chiêm bao
HƯ VÔ
Tâm như nắm tro tàn
Thân như cành củi khô
Lần lữa hết ngày tháng
Trở về với hư vô
VỀ ĐÂU
Hoàng hôn buông cảnh phù trần
Le lói tà dương bóng khuất dần
Chim đàn lũ lượt bay về tổ
Ta biết về đâu hỡi thế nhân?
TỦI CUỘC ĐỜI
Bầu trời xanh thẳm nhạn bay chơi
Cao rộng thênh thang sướng tuyệt vời
Nghĩ ḿnh thân phận không bằng nhạn
Thấy nhạn càng thêm tủi cuộc đời
TIM ĐỘNG
Màn đêm dày đặc phủ xà lim
Có vật ǵ rơi giữa khoảng im
Lắng măi tôi nghe rồi mới biết
Th́ ra tiếng động của con tim
Chiều buồn nghe tiếng nhạn reo
Thả hồn Thục đế bay theo mây ngàn
B́nh bồng trôi khắp không gian
Bạn cùng trăng gió cho tan sầu đời
Hồn lên tận cơi chơi vơi
Hỏi nàng Chúc Nữ : “cung trời buồn, vui?”
Châu rơi nàng bỗng sụt sùi
Rằng :”Đây cũng khổ như người trần gian”
Tháng ngày thiếu vắng Ngưu Lang
Đơn côi chiếc bóng chứa chan lệ sầu!”
Hồn nghe cau mặt lắc đầu
“cơi trời mà thế t́m đâu hết buồn?”
Biệt nàng hồn vội đi luôn
Xà lim trở lại hồn buồn hơn xưa
Ngoài trời tầm tă cơn mưa
Giật ḿnh tỉnh dậy giấc mơ vừa tàn
Nhớ câu “Tam giới vô an” (1)
Chỉ c̣n một cảnh Niết Bàn yên vui
(1) : Ba cơi như nhà cháy không yên ổn. Chữ trong Kinh Pháp Hoa
ĐỐ AI
Đêm nay buồn lắm trăng ơi
Mời trăng ghé bóng vào chơi đỡ buồn
Xà lim lạnh thấm con hồn
Muốn trăng chia xẻ nỗi buồn thiên thu
Trần gian bóng tối phủ mờ
Có trăng hồn cũng nên thơ dạt dào
Tầm Dương vẳng khúc ly tao
Ngàn xưa hùng khí ngàn sau vẫn c̣n
Âm vang như gọi con hồn
Đêm khuya réo rắt trên cồn đ́u hiu
Dưới trăng cành lá dập d́u
Bóng ai thấp thoáng theo chiều gió đưa
Giật ḿnh tôi tỉnh cơn mơ
T́m trăng nào thấy chỉ trơ có ḿnh
Trăm năm trong cuộc tử sinh
ĐỐ AI biết được chính ḿnh là ai?
Hồn ai trong giấc mộng dài?
Bóng ai thấp thoáng tiếng ai trên cồn?
Đêm khuya thấm lạnh ai buồn?
Trăng nào chia xẻ nỗi buốn cùng ai?
Đời như một giấc mộng dài
Vui buồn trong mộng đố ai biết ḿnh?
XUÂN SANG
Rộn ràng cánh én báo xuân sang
Ḷng tôi nguội lạnh lắm tro tàn
Đạo pháp bao trùm màn ảm đạm
Giang sơn phủ kín lớp mầu tang
Áp bức đọa đày đời khổ nhục
Đói nghèo rách nát kiếp lầm than
Thẫn thờ đứng tựa khung cửa ngục
Nh́n bóng xuân sang mắt lệ tràn
TRỜI ĐĂ SÁNG
Vào một buổi chiều mưa
trời nhà tù buồn thảm
như ngày ba mươi tháng tư
năm bảy mươi lăm lịch sử qua rồi
bên cửa sắt xà lim tăm tối
tôi đứng nh́n những giọt mưa rơi
từ mái nhà đổ xuống
lênh láng chan ḥa
trông như những ḍng nước mắt
của muôn vạn người dân vô tội
đă chảy ra
khi trải qua một cuộc đổi đời
gió rít từng cơn
mưa tuôn càng mạnh
ḷng trống lạnh bồi hồi
tôi nh́n quanh tôi
bốn bức tường dày đặc
bóng tối phủ đầy
rồi đưa mắt nh́n ra phía chân trời
tôi t́m trong tưởng tượng
một nơi trú ẩn sáng tươi
nhưng hoàn toàn mờ mịt
cũng như xà lim tăm tối của tôi
Miền Nam ôi
tôi thầm gọi
đây là miền Nam trong căn pḥng giam chật hẹp âm u
ngoài kia là miền Nam trong một nhà tù rộng lớn
c̣n có nơi nào yên ổn
xin chỉ cho tôi ẩn trốn
hỡi miền Nam thương mến của tôi ơi
Đêm xuống rồi và mưa đă ngừng rơi
sau hồi kiểng hiệu vang lên
trong khu nhà tù ch́m vào yên lặng
yên lặng như một nấm mồ hoang vắng
giữa miền cát trắng bao la
và nằm trong căn nhà mồ
tôi không thấy ǵ nữa cả
trừ những bóng ma
( vai mang khẩu súng AK )
thỉnh thoảng chập chờn qua gang cửa gió
đêm khuya đă đưa tôi vào giấc ngủ
một giấc ngủ thật ngon
thời gian lặng lẽ
trôi theo định luật vô thường
và mơ màng
tôi nghe đâu đây tiếng chim hót véo von
tôi choàng dậy
ô kià !
th́ ra trời đă sáng
Từ phương đông
vùng thái dương hiện lên chói rạng
mở đầu một ngày rực rỡ ánh hào quang
chân thành cám ơn Anh CNN đă sưu tầm bài thơ rất hay , chúc Anh luôn vui khoẻ
thân hũu
tânrâu
ngdala
member
REF: 316691
03/16/2008
Đời người bóng câu qua cửa sổ
Chớp mắt nh́n quanh đă bạc đầu
Tranh hầu tranh bá để mà chi
Nhắm mắt xuôi tay nắm được đâu
Có chăng là chiếc quan tài đó
Cùng người theo khóc lúc ra đi
Rồi cũng chôn vùi trong ḷng đất
Ngh́n năm lạnh lẽo dưới trăng mờ
Phù du bèo bọt phận làm người
Sáng cười trưa khóc tối biệt ly
Trước mặt sương rơi phủ mờ mịt
Có biết đâu là nẻo phải đi ....
Ngdala đọc bài thơ , bất chợt cảm xúc họa lại mấy ḍng , dù biết là không thể sánh với được nội dung lẫn h́nh thức của bài thơ . Mong được thông cảm và thứ lỗi . Ngdala
cnn44
member
REF: 316846
03/16/2008
Chào Anh Tân và chị DaLa,
Cám ơn 2 vị đă chia xẻ, tôi được quyển thơ của hoà thượng TQD cũng là 1 hân hạnh. Tập thơ này có lẻ chưa được lưu hành ở quê nhà, tôi sẻ viết lên đây được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cũng cùng trang blog này. Tôi đang t́m tập thơ "Trần Dần thơ", nghe nói đă được xuất bản và đă được bày bán, nhưng anh rể tôi đang vacation ở Saigon nhưng tỉm không thấy. Quí anh chị có biết nơi nào có, xin mách bảo.
Cám ơn các bạn
cnn
ps: Cám ơn anh Tân đă trang trí cho những bài thơ ngài TQD rất đẹp, như vậy sẻ được nhiều người có dịp thưởng thức. Tôi sợ rằng blog của tôi không chóng th́ chày sẻ bị xoá mất. Cám ơn anh rất nhiều. Keep up the good work .
tetecehat
member
REF: 316853
03/16/2008
Xin chào chủ nhà CNN, anh Tanrau, ngdala và các bạn ghé thăm,
Bài thơ rất hay và ư nghĩa trong cuộc đời của chúng ta, TTCH xin đóng góp ba bài thơ ngắn dưới đây cũng do sưu tầm được từ một nghôi chùa.
Mến chúc các bạn luôn an vui và hạnh phúc.
TTCH
saothenhi
member
REF: 316964
03/16/2008
CNN44 mến:
Bài thơ em chọn rất tinh tuy',từng câu chữ nó rất gắn bó với sự việc đời thường mỗi con người ,bài thơ của em thuộc dạng thiền thơ.....những dạng thơ này rất kho'làm em ạ ,nó đặt người thi sĩ, phải co' tâm trong sáng'.phải lột tả được đạo và đời,am hiểu sâu tường cuộc sống...
em thê' nào? co' khoẻ không??cho chị thăm chúc' sức khoẻ của em và gia đ́nh ,gửi đến em lời chúc tôt' lành nhất
Nhân đậy em chào anh BA TÂN,mong rằng một ngày nào đó được gặp anh ,
Chị gái của em ơi?? ba bài thơ của chị hay quá. đặc biệt chị viết chữ rất đẹp a`.dạo này chị bận lắm phải ko?? em mong từng ngày được gặp chị, chúc anh chị luôn vui
Thân thương: MYH
danchu2008
member
REF: 350382
05/28/2008
Mấy bài thơ của hoà thượng TQĐ ḿnh đă nghe nói rất nhiều nhưng chưa có dịp để đọc.Nhờ bạn post lên tất cả nhé. Nghe nói tập thơ của ông đă bị đảng và nhà nước cấm lưu hành tại việt nam rồi.Cảm ơn anh ḿnh nhiều.Hy vọng sẽ cho chúng ta được toại nguyện
danhungyen
member
REF: 350416
05/28/2008
Thượng toạ Thích quảng Độ là thành viên của phong trào dân chủ 8406 , hiện đang bị giam lỏng ở Thanh Minh Thiền Viện , SÀI G̉N .
Nghe nói tội của nhà sư là dám đ̣i dân chủ ,mà dân chủ là cái ǵ ta?
Ta cứ tha hồ đi bỏ phiếu bầu cử , ai hơi đâu mà đếm phiếu cho mệt ,kết quả đă có kế hoạch từ trên rồi, thế là toàn dân ḿnh khoẻ .
danchu2008
member
REF: 351313
05/30/2008
Gởi danhungyen mến cùng các bạn ncd thân chào!
NÓI DÂN CHỦ là đất nước đó ko phải chỉ có riêng một đảng phái cầm đầu như Việt nam đâu các bạn ạ. Dân chủ là một dất nước phải có nhân quyền và dân quyền,mọi người b́nh đẳng đi bỏ phiếu và những người ứng cử phải tỏ rơ được tài năng của ḿnh để khuất phục chứ như các bạn xem đó VN có được ko hay chỉ là một sự có lệ ở bề ngoài mà thôin chứ bên trong đă đề cử hết rồi.Cùng một màu da th́ ta nên danh quyên dân chủ cho đất nước chứ đâu co thể làm ngơ được.
Chúc các bạn vui và ủng hộ nền dân chủ mới của hoà thượng TQĐ