Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT

Sponsored links


Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Tâm sự của bạn >> Chuyện khó tin có thật: Lạy chị! Em đă sám hối kiếp này(ST)

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 nguoihaiduong
 member

 ID 78413
 07/21/2014



Chuyện khó tin có thật: Lạy chị! Em đă sám hối kiếp này(ST)
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Lạy chị! Em đă sám hối kiếp này

1.

Kính thưa các anh chị trong quư ṭa soạn! Chị tôi vừa tạ thế đúng vào ngày lễ Phật Đản năm 2014 vừa qua. Chị bị ốm đă lâu nay. Bệnh t́nh của chị rất nặng không thể qua khỏi. Đó là số mệnh của chị. Bao giờ cũng vậy, mọi biến động và những quyết định lớn trong cuộc đời chị, mặc cho mọi người có tiếc nuối xa xót hộ chị th́ chị vẫn một mực nhẹ cười và buông đúng một câu: Đó là số mệnh của chị rồi.


Con người ai cũng có mệnh số của ḿnh nên đừng cưỡng lại. Trả hết kiếp th́ thanh thản thôi. Chị vẫn động viên các em và mọi người trong gia đ́nh như vậy để làm vơi bớt nỗi buồn thương của mọi người xót chị.

Ngày đưa tiễn chị, Huế đang nắng oi ả, bỗng đổ mưa ngâu. Giữa mùa hạ khô hạn, mưa ngâu đủ lay phay, thấm chút lạnh run run trên tóc và gương mặt người tới viếng. Mưa không nặng hạt nhưng phải hết lễ viếng, hết lễ di quan, mưa cho đến khi hạ chị xuống huyệt th́ trời mới tạnh ráo. Tôi ở lại mộ phần chị sau cùng. Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt của người đàn bà đă đi qua hết mọi giông băo của tuổi trẻ, đă sang phía bên kia của cuộc đời sao mà xót mặn, mà đau đớn đến thế. Chị tôi ra đi ở tuổi 45. Cái tuổi không c̣n trẻ nữa nhưng chưa phải đă già. Tiễn đưa chị có mấy anh em và các cháu cùng bà con cô bác, các phật tử xa gần ở ngôi chùa nhỏ cạnh làng A- C huyện Hương Điền (nay là Phong Điền), nơi chị xuống tóc tu hành. Chị không có chồng, không có con. Cuộc sống đơn sơ, cô độc của chị làm cho cả gia đ́nh, mấy chị em tôi càng buồn bă đau xót. Chiều đă muộn… Tôi nán lại bên nấm mồ mới đắp của chị, ruột gan quặn đau. Tiếng khóc nấc cứ nghẹn ứ lại trong cổ họng.

Chị và tôi là hai chị em ruột trong gia đ́nh có 4 người con. Chị là chị cả, tôi là thứ hai, sau tôi c̣n có hai cậu nữa. Cùng một ba mẹ sinh ra nhưng bao nhiêu cái nết na thùy mị dịu dàng con gái, tạo hóa đều ban hết cho chị. Chị vừa đẹp, vừa hiền dịu lại vừa học giỏi. Chị thi đỗ vào trường Đại học sư phạm Huế và trở thành cô giáo dạy văn. Thời của chúng tôi, trở thành cô giáo dạy văn là mơ ước của biết bao nữ sinh trung học trước ngưỡng cửa cuộc đời. Một công việc lư tưởng, đẹp đẽ mà bọn con gái mơ mộng như chúng tôi, ai cũng khao khát và ngưỡng mộ. Chị đẹp. Tóc chị dài đen nhánh, nước da trắng ngọc ngà. Công bằng mà nói th́ cả hai chị em tôi đều xinh, đều rực rỡ như hai đóa hoa hàm tiếu ở trong làng. Nhưng nét đẹp của tôi khác chị. Tôi không được duyên dáng thùy mị như chị. Gương mặt tôi góc cạnh, cá tính, nước da bánh mật ngăm ngăm đen, tóc cắt tém ngắn, đôi mắt sắc như dao cau, tính t́nh bốc đồng nông nổi. Tôi luôn thấy ḿnh xấu xí và vô duyên hơn chị. Tôi ghét vẻ bề ngoài của ḿnh. Thực thà trong tận sâu ước vọng, tôi khát thèm cái nhan sắc đậm chất nữ tính như của chị chứ không phải xù x́ góc cạnh như của tôi.

Cổ nhân nói: Chị em gái như trái cau non. Thế nhưng với tôi lại không như thế. Tôi luôn ghét chị bởi chị đẹp hơn, giỏi hơn, ba mẹ yêu chiều chị hơn, và chị được nhiều người quư mến hơn. Trong nhà chị là nhất. Chuyện ǵ từ bé đến lớn, ba mẹ tôi cũng lấy chị ra làm gương, làm biểu tượng, làm ví dụ tốt cho mấy đứa em noi theo, đặc biệt là tôi. Tôi ghét chị bởi lẽ chị luôn là nhân vật đầu tiên và quan trọng trong nhà. Bất cứ sự kiện ǵ mà thiếu chị th́ sự kiện đấy sẽ không thể thành công được. Tôi ghét chị bởi chị là trung tâm của vũ trụ. Nhưng dù có ghét chị đến mấy th́ tôi vẫn phải làm em gái của chị và mọi việc vẫn phải nghe lời chị v́ trong nhà tôi ba mẹ rất gia giáo và phong kiến, chị ra chị, em ra em.

Chị tôi tốt nghiệp Đại học sư phạm xong, ra trường xung phong đi dạy học ở huyện miền núi A Lưới 2 năm. Thời đó, các sinh viên sư phạm tốt nghiệp xuất sắc như chị tôi đều được phân công công việc ngay và được về huyện, thành phố dạy học. Song v́ lư tưởng cao đẹp, chị xung phong đi dạy học vùng sâu vùng xa 2 năm trước khi trở về thành phố. Tôi th́ học hành không giỏi giang được như chị, chỉ làng nhàng trung cấp kế toán và xin vào làm kế toán ở huyện Hương Điền (trước đây khi chưa chia tách) gần nhà. Chị tôi có người yêu từ năm cuối sinh viên. Người yêu chị tôi là một kỹ sư xây dựng người Đà Nẵng nhưng vào làm việc ở thành phố Huế. Cứ cuối tuần, anh lại đạp xe đạp về nhà ba mẹ tôi để thăm chị tôi và ở lại ăn bữa cơm với gia đ́nh. Tối đến anh đàn và hát cho mấy chị em tôi nghe và đệm đàn cho chị tôi hát. Anh có tài lẻ chơi đàn và giọng hát trầm ấm truyền cảm trời cho. Anh là mẫu đàn ông vô cùng hấp dẫn và quyến rũ. Chuyện t́nh cảm của chị tôi rất đẹp và lăng mạn. Ra trường, anh bàn với chị xin ba mẹ cưới chị làm vợ nhưng chị bảo anh đợi chị đi t́nh nguyện 2 năm, cống hiến sức trẻ cho quê hương, cho các em nhỏ nơi vùng đồng bào dân tộc có được cái chữ đă, rồi mới tính đến chuyện riêng v́ cả hai c̣n trẻ. Yêu chị và tôn trọng chí hướng phấn đấu cũng như tấm ḷng của chị, anh đồng ư.

Chị đi dạy học t́nh nguyện ở xa, một tháng chị ghé về thăm nhà một lần, vừa cũng là để thăm người yêu. Tháng nào chị không về th́ anh lại lặn lội lên A Lưới thăm chị. Công bằng mà nói, chị và anh thật đẹp đôi. Anh người yêu chị tôi có bề ngoài rất đàn ông. Dáng người cao ráo, da ngăm đen, bản tính đàn ông mạnh mẽ, phong trần nhưng lại không kém phần lăng mạn bay bổng bởi anh có tài đàn hát rất hay. Anh cũng là mẫu người đàn ông ga lăng, luôn sẵn sàng chở che cho phái yếu. Tự trong thẳm sâu tôi mong có được một người yêu, người chồng tương lai như h́nh mẫu người yêu của chị gái tôi. Anh yêu chị tôi nhưng rất chiều lũ em của chị tôi. Tôi th́ nhơng nhẽo, hay làm nũng hạch sách anh. C̣n hai thằng em trai th́ quấy anh dạy chơi đàn và bắn chim suốt. Mỗi lần anh tới nhà chơi, chị tôi lui hui làm bếp nấu nướng cho anh và cả nhà c̣n anh th́ đi chơi với ba chị em tôi chứ có mấy khi anh chị được phút nào riêng tư đâu. Tối đến ăn cơm xong th́ tôi và hai thằng em lại đ̣i anh chơi đàn và hát đến tận khuya. Đến lúc đó anh lại phải ra về. Chị đi công tác xa nhưng vào ngày nghỉ cuối tuần, có những tuần biết chị không về nhà, mà anh th́ ít thời gian v́ phải đi công tŕnh nên không lên thăm chị được th́ anh đều ghé qua nhà ba mẹ tôi, ăn bữa cơm gia đ́nh với ba mẹ tôi, chơi với các em của chị tôi, và đàn hát cho chúng tôi nghe.

Tôi ghét chị nhưng không ghét được anh rể tương lai. Ngược lại tôi rất quư mến anh. Càng quư mến anh tôi càng ghen tị với hạnh phúc của chị, càng chọc quậy anh, đ̣i hỏi anh những việc tai quái mà cô em vợ tương lai vẫn thường hay nũng nịu đ̣i hỏi. Tôi đ̣i anh đèo đi xem phim, ăn kem, rồi đi chơi linh tinh, hay ngồi cả tối chơi đàn và hát cho tôi nghe. Anh chiều mọi đ̣i hỏi của cô em gái người yêu một cách thoải mái và vui vẻ mà không chút phàn nàn ǵ. Tôi vừa thích hưởng thụ sự chiều chuộng đương nhiên của anh với lư lẽ, muốn lấy chị th́ phải lụy em đă. Mặt khác trong thâm tâm tôi cũng có chút hành hạ anh cho bơ ghét cả hai người v́ họ quá đẹp đôi và quá hạnh phúc. Trong khi tôi cứ măi so sánh những người con trai tôi gặp, những người đến ngỏ lời yêu tôi với h́nh ảnh anh, người yêu của chị gái tôi. Để rồi cuối cùng thấy mọi đàn ông con trai khác đều nhạt nhẽo, vô vị. Đàn ông tốt đẹp hoàn hảo nhất trên đời này chỉ có anh. Trớ trêu thay, trái tim anh lại bị chị tôi bắt nhốt mất rồi.

Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi. Một năm vắng chị, tôi đi chơi với anh rể tương lai càng nhiều. Tôi hầu như khước từ bất kể người con trai nào đến tán tôi. Tôi chỉ thích đi chơi với anh và quấn quưt bên anh. Ba mẹ tôi nhiều lần nhắc tôi anh là người yêu của chị gái, mọi quan hệ anh em nên giữ giới hạn và khuyên tôi cũng nên t́m hiểu những người bạn trai đang có ư tán tỉnh tôi, đặt vấn đề yêu đương với tôi mà có người yêu đi là vừa. Mỗi lần chị tôi về thăm nhà, ba mẹ tôi có ư tứ nói xa nói gần ở nhà tôi hay bắt nạt người yêu chị gái tôi, và rằng tôi không chịu yêu ai, suốt ngày chỉ long nhong đi chơi với anh rể tương lai thôi. Chị tôi thấy ba mẹ tôi nói xa gần là cười x̣a và gạt phắt đi. Chị bảo: Anh em quư nhau như vậy con mừng lắm, ba mẹ cứ để em nó tự nhiên đi. Sau này người chung một nhà rồi càng phải yêu thương gần gũi nhau là không ǵ hạnh phúc bằng ba mẹ ạ. C̣n tôi, càng đọc thấy ư xa gần của ba mẹ, tôi càng muốn trêu tức, càng bực bơ trong người nên càng làm ngược lại lời ba mẹ khuyên bảo, càng quấy quả anh rể tương lai hơn.

Người ta nói: Không có người đàn ông nào cưỡng lại được khi người đàn bà cố t́nh tấn công t́nh cảm. Đốn ngă trái tim một người đàn ông là công việc dễ dàng nhất. C̣n giữ được trái tim người đàn ông đó hay không lại là một chuyện khác. Anh cũng không phải là trường hợp hy hữu để có thể từ chối được t́nh cảm rực lửa của cô em gái người yêu ḿnh. Anh không là thần thánh, anh cũng chỉ là một người đàn ông, và ẩn giấu trong con người đàn ông mạnh mẽ kia là một trái tim yếu đuối, một con đực đói khát đúng nghĩa như bao người đàn ông khác mà thôi. Anh đă không đủ bản lĩnh từ chối trước lời mời gọi, sự cố t́nh quyến rũ của tôi trong một phút giây say nắng, ngă ḷng. Yêu chị tôi, mối t́nh trong sáng thánh thiện, hiền ḥa đă không đủ ma lực để khiến anh từ chối phút giây đam mê trần tục nổi loạn. Bởi vậy khi đứng trước sự ma mănh, thâm độc chết người của cô em vợ, anh đă bị mê hoặc, bị sa ngă, bị cuốn hút theo như một cơn lốc và gục ngă. Trong một lần đ̣i anh chở đi chơi trên đồi thông Thiên An, tôi đă chủ động tấn công anh và gieo tấm thân của một thiếu nữ căng tràn nhựa sống và tràn căng khao khát vào ṿng tay anh kèm với lời tuyên bố em cũng yêu anh hơn cả chị em đă yêu anh với một ham muốn điên cuồng chiếm đoạt anh. Cả đời tôi cái ǵ chị tôi cũng nhất, chị tôi là trung tâm của gia đ́nh, bạn bè. Ngay cả người đàn ông đẹp nhất, hấp dẫn nhất chị tôi cũng sở hữu. Tôi không thể để chị tôi lấy hết mọi may mắn tốt đẹp về phía chị. Tôi quyết giành từ chị tôi một thứ để chứng tỏ năng lực của ḿnh. Tôi muốn chiếm đoạt anh từ chị để chứng tỏ rằng không phải cái ǵ chị tôi cũng có được, cũng là nhất. Tôi, đứa em thua chị mọi thứ cả h́nh thức lẫn nội dung, có thể lấy đi thứ quư giá nhất của chị. Và tôi thề tôi sẽ lấy bằng được. Tôi muốn chị nếm trải chút cay đắng của kẻ không có đầy đủ mọi thứ ḿnh muốn. Tôi muốn chị nếm trải cảm giác mất mát của một kẻ luôn đủ đầy. Tôi muốn chị thử ở vị trí của tôi - vị trí thứ hai để gặm nhấm sự thất bại một lần trong đời. Tóm lại tôi căm ghét sự trọn vẹn hoàn hảo ở chị.

Giữa đồi thông rực rỡ ánh hoàng hôn chỉ có ḿnh tôi và anh. Tôi chủ động trao tấm thân mềm mại của ḿnh cho anh, thử hỏi có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được. Tôi trao thân cho anh mà không biết ḿnh có thực sự yêu người đàn ông ấy không hay chỉ là một cảm giác chiếm đoạt thỏa măn…

Bạn đọc thân mến!

Lại một câu chuyện đẫm nước mắt sám hối của một người đàn bà có tên là Nguyễn Thị Hạnh ở thành phố Huế gửi đến cho chúng tôi với bao tâm sự, bao ẩn ức buồn thương. Bức thư chị Hạnh kể câu chuyện riêng của gia đ́nh ḿnh rất dài. Một câu chuyện phức tạp về t́nh chị em, những ứng xử, những quyết định vừa đáng tiếc, đáng thương, và cũng thật đáng trách của hai chị em gái, hai người đàn bà cố chấp và nông nổi. Cái cách họ lựa chọn ứng xử đă đưa cả hai chị em gái vào một cuộc sống không trọn vẹn, nhiều mất mát. Họ có c̣n là chị em ruột của nhau sau tất cả những ǵ đă xảy ra? T́nh cảm chị em, mối quan hệ vợ chồng con cái ràng buộc của hai chị em sẽ thế nào? Câu chuyện của chị Hạnh vẫn c̣n dài, mọi câu hỏi về số phận của họ sẽ được trả lời tiếp theo ở phần cuối của câu chuyện. Trong số báo này, chúng tôi tạm thời in phần đầu để bạn đọc theo dơi. Phần chia sẻ của người biên tập với chị Hạnh chúng tôi sẽ trao đổi sau cùng với phần cuối của câu chuyện này in trên số báo tới.

Trân trọng!

Nguyễn Thị Hạnh (Thành phố Huế)





Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 nguoihaiduong
 member

 REF: 680586
 07/24/2014

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


2.
Như có một sự tan vỡ choáng váng và sâu hút trong lồng ngực tôi, trong ánh mắt thú hoang của anh (người lẽ ra sẽ là anh rể tương lai của tôi) sau khi chúng tôi rời nhau ra trong cơn chất ngất điên dại ngay ở giữa đồi thông rực nắng chiều. Chúng tôi nằm cách xa nhau, anh dang rộng tay, gương mặt ngửa lên trời với một vẻ mặt của người đang lạc vào một hoang mạc. Cơ thể của anh vồng căng dưới ánh sáng. Một cơ thể cường tráng và đẹp. Tôi cuộn ḿnh trên lá khô. Giờ mới thấy cái ram ráp của lá khô làm đau làn da mịn màng của tôi, làm nhói đau cơ thể non dại của tôi.Tôi đă đánh rơi đời con gái trên lớp lá khô mục này, và bên một người đàn ông không phải của tôi, không dành cho tôi.


Một cảm giác mất mát rỗng không sau phút giây hoang lạc đáng sợ đến kỳ lạ. Như thể tôi đang rơi vào một đường ống sâu hút tăm tối và rơi, rơi măi trong nỗi sợ điên cuồng. Tôi mặc vội quần áo, cố trấn tĩnh lại. C̣n anh vẫn bất động. Im lặng bao phủ chúng tôi. Chỉ có gió lay những cành thông xạc xào như tiếng nức nở bi ai của một buổi chiều hoang vắng. Nắng cuối ngày cuốn những vệt vàng rực rỡ mà thê lương, đẹp đẽ mà u ám lướt thướt qua cánh rừng. Hoàng hôn loang từng vệt bóng tối phủ dần lên hai tấm thân tội nghiệp đang rơi hút vào tận cùng cảm giác hoang mang. Hoàng hôn lấp đầy gương mặt anh và gương mặt tôi… Phải rất lâu sau, khi bóng tối đă phủ dày đồi thông Thiên An, tôi mới sực tỉnh kéo anh dậy. Anh lặng lẽ mặc quần áo và d́u tôi ṃ mẫm trong cánh rừng u tối để t́m lối về.

Sau này, và măi măi trong cuộc đời, tôi không thể nào quên được cái cảm giác của hai kẻ điên dại, đáng thương, ṃ mẫm trong bóng tối của khu rừng và đi từng bước vô định. Cảm giác hoang mang, sợ hăi, và trống rỗng lấp đầy tim chúng tôi, ăn ṃn và nuốt chửng lấy toàn bộ cơ thể chúng tôi. Không ai nói với ai một lời nhưng cả tôi và anh như đă biết nhau từ ngàn năm trước đều hiểu rằng chúng tôi đang run rẩy sợ hăi. Chúng tôi đang bước đi vô định, bàn chân theo bản năng t́m lối về. Nhưng thoát khỏi bóng tối của những cây thông đang bao che đồng lơa cho tội lỗi của chúng tôi, cả hai chúng tôi đều sợ khi bước ra phía ánh sáng. Cuộc sống ngoài kia đang dần kéo chúng tôi về với thực tại. Ôi, cái thực tại tội lỗi…

Chị gái tôi bận đi học đối tượng Đảng và chuẩn bị cho kỳ thi giáo viên giỏi nên 4 tuần liền không về thăm nhà. Thật may, nếu không tôi sợ phải nh́n vào gương mặt chị. Anh cũng lấy cớ đi công tŕnh nên không lên thăm chị, mà cũng không đến nhà tôi chơi với ba mẹ và các em suốt 2 tuần liền kể từ buổi chiều trên đồi thông Thiên An. Chúng tôi tránh gặp nhau để hiểu rơ ḷng ḿnh hơn. Sang tuần thứ 5, biết chị gái về nhà, làm việc xong ở cơ quan sớm, tôi đạp xe đi lang thang. Tôi không muốn về nhà sớm. Tôi sợ phải đối diện với chị. Tôi lang thang không chủ đích. Một lúc, lại thấy ḿnh lạc bước đến đồi thông Thiên An. Tôi lững thững đạp xe đến vị trí lần trước tôi và anh ngă vào nhau trong cơn cuồng si xác thịt. Tôi sững người v́ không ngờ bóng dáng một người đàn ông cao to trầm mặc đang ngồi sừng sững ở phía đó. Tôi nhận ra tấm lưng quen thuộc, dáng ngồi quen thuộc. Tôi nhận ra mái tóc xoăn cứng và bờ vai rộng…

Không hiểu sao tôi như bị thôi miên, chạy bổ lại phía anh, lao đầu vào ngực anh và khóc. Nước mắt vỡ ̣a trên môi mặn chát. Anh để yên cho tôi khóc. Anh ôm gọn tôi vào lồng ngực anh như người anh trai ôm một đứa trẻ. Tôi thỏa thê khóc trong tay anh. Thú thực ngay lúc đó tôi cũng chẳng biết ḿnh trong tay anh với tâm thế của một người t́nh hay là cô em vợ. Tôi không biết thứ t́nh cảm rối loạn giữa tôi và anh thực ra là cái ǵ. Tôi mừng v́ nh́n thấy anh ở đây lúc này, cái giây phút tôi sợ hăi nhất là chị tôi đă trở về nhà, anh đă đến bên chị và mọi chuyện với tôi coi như ngủ sâu trong bí mật. Tôi vĩnh viễn không thể và không bao giờ có thể chiếm đoạt được anh khỏi chị gái tôi.

Tôi mừng v́ anh đă không ở cạnh chị gái tôi, anh đang tách khỏi chị tôi và đi về phía không có chị mà có thể là có tôi. Tôi mừng v́ tất cả không phải là một cơn say nắng, anh đang ngồi đây trước mắt tôi, buồn bă đau khổ. Chỉ đến khi tôi khóc nức nở, anh đă gh́ chặt gương mặt tôi. Đến lúc ấy tôi mới thấy gương mặt anh cũng đầm đ́a nước mắt. Anh nói với tôi, Anh có tội với chị gái tôi, anh vẫn c̣n thương chị tôi nhiều lắm. Tại sao anh lại làm vậy với chị của tôi. Anh không biết ḿnh là người hay là thú vật nữa. Tôi nghe anh nói, con rắn độc trong tôi bừng tỉnh ngóc đầu lên với tâm thế của một kẻ say máu săn mồi. Tôi lao vào anh như điên, xóa nước mắt của tôi, của anh bằng những nụ hôn đam mê mănh liệt. Một lần nữa, chúng tôi quấn lấy nhau. Anh, cái cơ thể ră rời không chút sinh khí v́ buồn đă bị tôi đánh thức dậy như thú hoang. Tôi sung sướng thỏa măn một lần nữa với cảm giác chiếm đoạt được anh một cách bền vững và chắc chắn hơn. Một cảm giác suy đồi mà măi sau này tôi vẫn rùng ḿnh mỗi khi nhớ lại.

Hôm đó, tôi về nhà muộn, và biết chị gái tôi thất vọng bởi chờ đợi người yêu ḿnh suốt cả buổi tối mà không biết anh ở đâu, tại sao anh không đến. Hai ngày cuối tuần chị ra ngẩn vào ngơ không thấy bóng dáng người yêu đâu. Tôi th́ biến đi mất tăm chỉ đến giờ ngủ mới về. Tôi đi tán gẫu bù khú với đám bạn cho hết ngày nghỉ để tránh mặt mọi người. Ba mẹ tôi hỏi tôi anh ở đâu, có liên lạc với tôi không. Tôi lờ tịt đi. Ba mẹ tôi nh́n thấy con gái buồn, cứ vào ra sốt ruột chốc chốc lại lẩm bẩm: “Chắc thằng K nó đi công tác chứ chừng này tuần nào nó chẳng qua nhà ăn cơm với ba mẹ rồi đi chơi với con Hạnh luôn đó. Mấy anh em nó quấn quưt bên nhau suốt mà”.

Chị tôi lên trường với gương mặt hốc hác bơ phờ. Hai ngày chị tôi nghỉ ở nhà, anh không xuất hiện. Không một ḍng nhắn tin, không một lời nhắn gửi. Chỉ có tôi và anh mới biết nguyên nhân v́ sao. Và cũng chỉ có tôi mới chứng kiến nỗi tan nát trong ḷng chị ḿnh. Chúng tôi chính thức lén lút yêu nhau trong bóng tối. Từ chỗ anh hay đến nhà tôi chơi đàng hoàng với tư cách là người yêu của chị gái tôi th́ bây giờ anh không dám đến, chỉ thập tḥ hẹn gặp tôi ở ngoài đường. Từ chỗ đàng hoàng với tư cách con rể tương lai th́ bây giờ anh yêu vụng yêu trộm em gái của người yêu ḿnh. Anh bỏ chị tôi mà không một lời giải thích, không một lời chia tay cho đàng hoàng tử tế. Tôi đă dắt mũi anh vào t́nh thế tệ hại ấy. Chiếm đoạt được anh, thấu rơ được t́nh cảm cuồng điên và đam mê của anh đối với tôi, thứ mà tôi vô cùng khao khát thèm muốn, rồi sau đó tôi lại dửng dưng vô cảm.

Anh bàn với tôi thú nhận với chị, với ba mẹ và cưới nhau để thành chồng thành vợ chứ anh không chịu nổi cảm giác chui lủi, thiếu đàng hoàng thế này. Thà nói hết sự thật một lần rồi bước ra khỏi bóng tối mà đối diện với thực tại. Nếu ba mẹ không tha thứ th́ anh đưa tôi vào Đà Nẵng quê anh để sống, anh cũng chuyển việc về trong đó. Chứ cứ lén lút măi thế này khổ lắm. Bao nhiêu lần anh định gặp chị gái tôi để nói một lời cho đàng hoàng và xin chị tha thứ. Để chị đau khổ măi anh không đành nhưng tôi lân khân chưa đồng ư.

Thực ra, tôi không biết ḿnh cần ǵ, muốn ǵ. Chiếm đoạt được anh khỏi chị gái tôi, nh́n thấy chị tôi bạc tóc v́ đau khổ, v́ thất t́nh trong tôi chỉ thấy trống rỗng hơn, hoang vắng hơn mà thôi. Tuyệt nhiên tôi không thấy hạnh phúc hơn ǵ cả khi thấy chị tôi thua tôi một keo đậm. Cũng chẳng thấy yêu anh hơn dù tôi luôn khao khát. Tôi vẫn thường xuyên làm t́nh với anh, như một thói quen nếm mùi hoan lạc chứ không phải t́nh yêu. Tôi cay đắng nhận ra rằng, tôi chỉ yêu tôi, yêu bản thân ḿnh, thỏa măn bản thân ḿnh mà không yêu anh. Đó không phải là thứ t́nh cảm tận tụy dâng hiến như chị tôi đă trao cho anh. Đó chỉ là một cảm giác chiếm đoạt thỏa măn của một đứa em gái ích kỷ và suy đồi.

Mệt mỏi v́ chờ đợi tôi, anh chuyển công tác về quê nhà ở Đà Nẵng và đợi tôi đồng ư cho phép anh tới nhà xin lỗi ba mẹ, xin lỗi chị tôi, người yêu cũ của anh và xin mọi người trong gia đ́nh tha thứ cho anh, cho phép anh được cưới tôi làm vợ. C̣n tôi, tôi sống ra sao thế này chứ. Tôi sợ phải đối diện với mọi chuyện hay tôi chưa phải đă hết ḷng yêu anh, đủ để chấp nhận làm vợ anh? Tôi không biết và không tài nào hiểu nổi ḿnh đang cần ǵ, muốn ǵ. Trong tôi là cả một khối mâu thuẫn mà chính bản thân tôi cũng không hiểu nổi và không giải quyết được. Chị gái tôi sau 2 năm đi t́nh nguyện dạy học ở A Lưới đă trở về thành phố. Chị tôi gầy đét, xanh xao và muộn phiền. Ba mẹ tôi khuyên chị quên anh để mở ḷng với cuộc sống, với người đàn ông khác nhưng chị cứ âm thầm lặng lẽ. Nh́n chị già sọm đi, héo hon ở tuổi 24, tôi thực sự thấy ân hận.

Nhưng nỗi ân hận của tôi không chỉ đơn thuần giản đơn là ân hận… (C̣n nữa).


Lời người biên tập

Bạn đọc yêu quư! Ở phần đầu bức thư gửi cho ṭa soạn, chị Nguyễn Thị Hạnh đă mở đầu thế này: “Trên đời này, không có điều ǵ là không thể xảy ra. Chuyện con gái cướp chồng của mẹ, chuyện bố cướp vợ của con, hay mẹ ngoại t́nh với con rể… đều có thể. Bởi thế mà khi tôi kể câu chuyện đau ḷng này của tôi tới quư báo, tôi chắc không phải là một câu chuyện hy hữu. Nhưng với tôi nó là một nỗi đau dài, cho dù tôi đă sám hối ngàn lần trong đau khổ và hối tiếc th́ vẫn không hết đau, vẫn không vơi bớt cảm giác tội lỗi mỗi khi nghĩ đến. Tôi là một đứa em ngông cuồng và độc ác. Tôi đă hủy hoại chị gái tôi, và làm cho bệnh hoạn cuộc đời của ḿnh…”. Đó là một tâm lư sám hối chung không riêng ǵ của chị Hạnh mà hầu như ai mỗi khi nói ra một bí mật đau ḷng của ḿnh đều có một tâm trạng như vậy. Thật ra, yêu người yêu của chị gái ḿnh, hay em gái ḿnh… chuyện đó quá nhiều và thường xuất phát từ t́nh cảm tự nhiên không cưỡng lại được. Hoặc v́ chị gái ḿnh, em gái ḿnh hay đối tượng người thân có hận thù với ḿnh trong cuộc sống, là kẻ thù không đội trời chung hoặc họ không xứng đáng với t́nh yêu đó để ḿnh có thể nhẹ ḷng mà đang tâm phản bội lại và có t́nh cảm với người yêu của họ mà không mấy ân hận th́ lại đi một nhẽ. Đằng này, câu chuyện của chị Hạnh không phải quá kỳ lạ, nhưng vạch ra kế hoạch chi tiết hoàn hảo để cố t́nh cướp người yêu của chị gái chỉ v́ ghét sự hoàn hảo của chị th́ quả là tâm lư kỳ lạ của một người con gái có suy nghĩ và hành động bệnh hoạn.

Chị Hạnh có tỉnh ngộ lại mà sửa chữa sai lầm của ḿnh không? Có tổ chức đám cưới và có thể sống hạnh phúc với người đàn ông lẽ ra là anh rể của ḿnh không, mời bạn đọc theo dơi phần cuối của câu chuyện ở số báo tới.




Nguyễn Thị Hạnh (Thành phố Huế)


 

 nguoihaiduong
 member

 REF: 681104
 08/01/2014

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Lạy chị! Em đă sám hối kiếp này (Kỳ cuối)

Kể từ ngày người yêu bỏ đi không có lư do, không một lời giải thích, không một lần gặp lại, chị tôi như một cái bóng âm thầm lặng lẽ. Nỗi đau t́nh phụ đă khiến chị tôi se sắt lại trong câm lặng.


Hết hợp đồng đi dạy học ở vùng sâu vùng xa huyện A Lưới, chị tôi trở về thành phố không tiếp tục công việc dạy học nữa mà chị quyết định xuống tóc đi tu. Ba mẹ tôi sốc, khuyên giải chị không được, đành van xin chị, khóc lóc đủ đường mà chị vẫn không lay chuyển. Ba mẹ tôi buồn rầu rĩ. Có ai làm cha làm mẹ mà không mong con gái ḿnh trưởng thành có tấm chồng, có gia đ́nh, có con cái và sống một đời sống b́nh thường như bao người khác. Việc tu hành không phải là con đường của chị, vậy mà sao số mệnh của chị lại rẽ ngang như vậy. Tiếc cho đời chị, một người con gái tài sắc thùy mị đoan trang. Các em ngác ngơ, bạn bè người thân khuyên giải thế nào chị cũng không nghe. Chị cười buồn, động viên ba mẹ nhiều. Chị nói, ở hoàn cảnh nào th́ con cũng vẫn là con của ba mẹ với tṛn đầy yêu thương. Con không làm chuyện ǵ xấu, không làm cho ba mẹ phải bỉ mặt với thiên hạ, không phạm pháp, hay làm phiền tới ba mẹ khi không tự chủ được cuộc đời ḿnh. Con vẫn ở ngay cạnh ba mẹ thôi. Ngày thường ba mẹ vẫn siêng đi lễ chùa, chăm chút với tín ngưỡng của ḿnh. Ba mẹ cho phép con được xuống tóc theo con đường tu hành. Con t́m thấy ư nghĩa cuộc sống trong con đường tu hành đến với cơi Phật. Cuộc đời này chỉ là cơi tạm. Mọi cái khổ đều đến từ tham, sân, hận của con người. Con muốn đi tu cho nhẹ ḷng, cho bản thân được giải thoát an vui. Thực ra, ba mẹ tôi hay tôi, thậm chí ngay cả bản thân chị đều hiểu chị không vượt qua được nỗi đau t́nh phụ. Chị không chữa lành được vết thương t́nh sâu hoác trong tâm hồn ḿnh. Chị đă không thể chịu đựng nổi với cú sốc t́nh cảm quá lớn nên đă t́m một chốn tâm linh để nương náu ḿnh trong cơn đau khổ, mất mát. Tâm hồn chị thực cũng yếu đuối và mong manh biết bao. Mất t́nh đầu chị như mất luôn cả cuộc đời ḿnh, mất luôn ư nghĩa sống. Chị không thiết tha ǵ tới việc làm lại cuộc sống của ḿnh với một mối t́nh khác. Điều mà tôi trong suốt cả cuộc đời ḿnh vẫn không t́m thấy câu trả lời tại sao chỉ v́ một mối t́nh phụ, v́ một người đàn ông bạc ḷng mà chị có thể chấm dứt tuổi thanh xuân mơ mộng, khát vọng sống làm vơ,å làm mẹ. Đàn ông đâu có phải là tất cả. T́nh yêu đâu có phải là nguồn sống duy nhất. Tôi chưa bao giờ xem trọng hai thứ này bởi cuộc sống c̣n quá nhiều điều thú vị nữa để ḿnh yêu thương và phấn đấu. Nhưng với chị tôi lại khác. Tôi không biết làm sao để chị tỉnh ngộ lại, để chị quay trở về với cuộc sống b́nh thường?

Tôi cuống cuồng đi t́m anh. Tôi t́m anh không phải là bàn về giải pháp t́nh yêu bí mật của anh và tôi. Trước t́nh h́nh chị gái tôi như vậy, tôi chẳng c̣n tâm trí nào để yêu đương nữa. Mà thực ra, tôi đă bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này đâu. Tôi có yêu anh thực ḷng không? T́nh cảm đó có phải xuất phát từ những rung động thầm kín sâu xa trong tôi không? Ngay bản thân tôi cũng chẳng trả lời được. Tôi t́m anh để van xin anh cứu chị. Tôi hỏi anh thật ra anh yêu ai trong hai chị em tôi. Anh cúi đầu không trả lời. Tôi vừa khóc quỳ sụp trước anh, thú nhận hết tất cả với anh, rằng v́ sao tôi nhẫn tâm cướp anh từ chị tôi. V́ sao tôi lại ngông cuồng và rồ dại. Tôi đến với anh đạp qua t́nh chị em, đạp qua mọi ranh giới của đạo đức chỉ v́ tôi ghen tức với chị, chỉ v́ tôi muốn chiếm đoạt anh để thỏa ḷng ham muốn tồi tệ. Tôi xin anh tha thứ và hăy quay lại với chị tôi. Tôi cầu xin anh tha thứ cho tôi - kẻ thứ ba đáng ghê tởm này để quay về với chị tôi, nói chuyện với chị tôi dù chỉ một lần. Dù khi anh quay về cả hai người không thể xóa đi mặc cảm để đến với nhau nữa th́ cũng động viên chị, đưa chị trở về với cuộc sống, đừng để chị dâng ḿnh cho con đường tu hành mà lăng phí cả một đời, rồi c̣n làm đau ḷng cho ba mẹ nữa. Nếu ngay từ nhỏ chị đă có ư theo con đường hành đạo th́ đă một nhẽ. Đằng này chỉ v́ thất t́nh, v́ quá đau khổ mà đi tu th́ chị chưa thể trả hết nghiệp được. Nghiệp t́nh c̣n quá nặng.

Anh cúi đầu im lặng nghe tôi nói. Có lẽ choáng váng bởi việc tôi thú nhận tôi không yêu anh từ đầu. Tôi quyến rũ anh, đánh cắp anh từ tay chị gái tôi để thỏa măn ḷng ích kỷ đă khiến cho anh tê dại. Hai tay ôm đầu, anh chỉ run run thốt được mấy lời: “Thôi cô im đi, cô đừng nói nữa. Tôi hiểu tất cả rồi. Cô đi đi”. Rồi như lấy hết tất cả sức lực, anh gầm lên: “Cô đi đi”. Tôi lùi lại sau tiếng thét cuồng nộ của anh. Tôi thấy mắt anh vằn lửa nh́n tôi. Tôi sợ hăi. Anh ôm đầu rít lên: “Hóa ra, cô là con quỷ chứ không phải người. Tôi yêu lầm quỷ rồi. Cô cút đi”.

Những lời uất nghẹn của anh trượt qua năo phẳng của tôi. Tôi chỉ đang bấn loạn lên với câu hỏi, có cách ǵ để cứu chị gái tôi trở về với cuộc sống b́nh thường được không? Tôi quay cuồng trong ân hận và đau khổ. Tôi không dám gặp chị để nói chuyện tâm t́nh. Là chị em gái nhưng từ nhỏ tôi đă ganh ghét chị nên hai chị em không bao giờ tâm sự chuyện riêng tư. Thấy chị suy sụp v́ t́nh mà nguyên nhân chính là tôi, thủ phạm là tôi nên tôi càng e ngại, sợ hăi và càng lánh xa chị hơn mà không dám giáp mặt. Chị ủ rũ, sầu héo, càng lặng lẽ, càng ít nói tôi càng lánh mặt chị. Ba mẹ tôi không nhắc nhiều tới anh, ba tôi chỉ nói thế này: “Thằng C thế mà bạc bẽo. Nó không thương con L nữa th́ thôi, có ai bắt ép đâu nhưng làm thằng đàn ông phải có trước có sau. Đă qua lại nhà người yêu t́m hiểu 3-4 năm nay rồi th́ ra đi cũng phải cho đàng hoàng. Đằng này nó bỏ con L một cách tàn nhẫn, trốn biệt tăm biệt tích không nói một lời. Cái loại đàn ông bạc ḷng bạc nghĩa như vậy có lấy nó sau này con gái ḿnh cũng khổ”.

Cuối cùng th́ gạt hết mọi sợ hăi, tôi cũng đă đứng trước chị để nói cái điều mà tôi chôn giấu. Nhưng tôi chưa kịp mở miệng, chị đă nhẹ nhàng bịt miệng hết những điều tôi muốn nói: “Hạnh đừng khuyên chị ǵ cả. Chị có cuộc sống riêng, lựa chọn riêng. Em đừng như chị. Em phải lấy chồng, sinh con cho ba mẹ vui. Đời chị coi như yên phận theo tu hành. Chị cũng không giận ǵ anh C đâu. Duyên phận của bọn chị đến đó. Hết duyên nên đành vậy. Anh chị không có duyên với nhau”. Tôi không nói được ǵ. Miệng chỉ lúng búng: “Chị ơi, xin chị đừng đi tu”.

Nhưng chị tôi đă quyết rồi. Ḷng chị như đá tảng. Chị xuống tóc đi tu ở ngôi chùa gần nhà. Ngày chị xuống tóc đi tu, ḷng tôi cũng hoang tàn đổ nát. Tôi nằm nhà vùi chăn khóc một trận như mưa. Tôi căm ghét bản thân ḿnh và đau khổ với cảm giác không thể tha thứ cho ḿnh v́ đă làm cho chị tôi tổn thương đến như vậy. Tôi quyết định chấm dứt tṛ đùa t́nh cảm của ḿnh với anh. Kể từ sau lần thú nhận ấy, tôi và anh không gặp lại nhau. Chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa. Anh ở Đà Nẵng, hẳn là lấy vợ, sinh con và có một cuộc sống b́nh an. C̣n chị gái tôi ngày ngày đời sống gói gọn trong kinh kệ và sống thanh đạm với tiếng chuông mơ ở chùa. Chị không c̣n thiết tha tới đời sống trần tục nữa. Chị gần như ch́m đắm trong một thế giới khác của cuộc sống tu hành. Từ lúc bước chân vào nghiệp tu hành, chị cũng rất ít khi về thăm ba mẹ và các em. Chỉ đến khi ba tôi trọng bệnh mất, chị mới về chịu tang. Chị về cùng một đám phật tử lặng lẽ tụng kinh và làm các việc tâm linh cho ba. Chị không hề khóc. Nước mắt chắc đă thấm khô vào chị tự lúc nào rồi. Chị không bận tâm tới những việc đời thường. Với mẹ hay các em chị cũng lănh đạm giữ một khoảng cách ranh giới của người tu hành với kẻ trần tục. Chị thực sự đă bước hai chân vào một thế giới khác rồi…

Mọi thứ rồi cũng lùi sâu vào dĩ văng. Câu chuyện của ba chúng tôi rồi cũng tan vào hư vô. Mỗi người có một danh phận. Tôi lấy chồng, có được một đứa con gái rồi cuộc hôn nhân cũng đổ vỡ. Có lẽ tất cả là tại tôi. Tại tôi, người thiếu nữ có tâm hồn không trong trẻo mang những tâm lư bệnh hoạn. Tôi đă lấy t́nh đầu để bước vào một cuộc chơi toan tính vớ vẩn nhằm làm tổn thương người chị ruột hiền lành của ḿnh. Lỗi tại tôi, sau khi hủy hoại cả cuộc đời chị bởi tṛ cướp người yêu của chị, tôi trở nên trống rỗng, vô hồn. Tôi càng ngày càng thấy tâm hồn ḿnh méo mó, con người tôi méo mó suy đồi. Tôi chán yêu, không thiết tha với đời sống, nhưng tôi không thể để ba mẹ héo ṃn v́ hai chị em người th́ đi tu, người th́ lông bông, lang bang vô định. Tôi trượt dài trong chán chường… và biết bao cơ hội hạnh phúc đă lại tuột qua. Năm 30 tuổi, ư thức được tuổi trẻ và nhan sắc sắp sửa không c̣n nữa, nên tôi đă vội vàng bước vào hôn nhân mà không t́m hiểu kỹ. Vợ chồng tôi chính thức đổ vỡ sau đêm tân hôn. Mọi gắng gượng đắp đổi kéo dài thêm được 2 năm, khi con gái tôi tṛn 1 tuổi th́ chúng tôi ly dị. Từ bấy đến nay, tôi thêm hai lần bước vào hôn nhân nữa nhưng rồi mọi chuyện cũng vỡ nát. Trải qua ba cuộc hôn nhân, tôi lăi ṛng được hai đứa con một trai một gái. Tôi tự an ủi ḿnh thôi cái số nó vậy. Tại tôi chứ không phải tại ai khác. Tính cách tôi đă tạo nên số phận tôi mà thôi.

Thỉnh thoảng tôi dắt 2 con lên ngôi chùa nơi chị tôi tu hành. Lần nào lên chùa gặp chị tôi cũng khóc. Chị giảng cho tôi nghe về nghiệp chướng, về những duyên phận, hạnh ngộ trong cuộc đời. Chị làm cho tôi dịu ḷng và b́nh yên hơn bởi những điều vô thường trong cuộc đời mà không phải ai cũng chứng ngộ hết. Chị dạy tôi biết t́m cách vượt qua đau khổ, qua sóng gió. Biết t́m chốn b́nh yên nhất trong ḷng ḿnh, tâm hồn ḿnh để cho bản thân tôi được trú ngụ. Tôi gặp chị mỗi tháng như một nhu cầu được nạp năng lượng sống, được uống suối nguồn b́nh an… Nhưng trong muôn vàn cái thỉnh thoảng ấy, tôi vẫn chưa bao giờ nói chuyện được với chị, thú nhận hết với chị câu chuyện cũ lỗi lầm trong quá khứ với chị. Tôi không thể cất lời… bởi mỗi khi cất lời tôi cảm thấy xấu hổ tận lương tâm ḿnh…

Chị bị ung thư vú trong 10 năm. Mười năm chị chỉ lấy tu hành ăn chay niệm Phật để chữa bệnh. Không thuốc thang, không chữa tây y, chị chỉ uống nước lá cây và niệm Phật mỗi ngày. Mười năm đau yếu bệnh tật nhưng chị vẫn can trường. Chỉ đến khi, bệnh tật ăn ṃn sức lực của chị, chị mới chịu quỵ ngă. Chị tôi mất đúng ngày lễ Phật Đản năm 2014 vừa qua. Cho đến khi chị mất, tôi vẫn chưa kịp xin lỗi chị, chưa kịp xin chị tha thứ cho tôi. Vĩnh viễn tôi phải mang nặng câu chuyện bí mật tội lỗi với chị tới khi xuống mồ.

Nguyễn Thị Hạnh (Thành phố Huế)

Lời người biên tập

Chị Hạnh thân mến!

Chị vẫn tin rằng, những ǵ chị làm với chị gái của chị trong quá khứ chị gái chị không hay biết ǵ sao? Tôi lại không nghĩ vậy đâu chị Hạnh ạ. Những ǵ chị làm với chị gái chị, chị ấy đă biết hết. Có lẽ biết và hiểu sâu tâm can chị, đứa em gái ích kỷ ngông cuồng và có phần khác người như chị nên chị ấy đă tuyệt vọng. Chị gái chị đă lựa chọn cách đi tu hành để t́m quên mọi thứ. Có thể đó không phải là lựa chọn sáng suốt của chị gái chị. Có thể là lựa chọn quá cực đoan, lựa chọn cách quên cuộc đời ḿnh đi không phải là một lựa chọn tốt. Nhưng chị gái chị đă chỉ có một cách như thế để triệt để giảm bớt đau khổ, để ngăn không cho những hệ lụy tiếp theo sẽ đến với hai chị em chị, để giác ngộ chính cuộc đời chị. Thử hỏi nếu chị ấy cũng ngông cuồng, lao vào tranh cướp lại người yêu th́ t́nh chị em của các chị sẽ nát tan đến đâu. Hay xinh đẹp đoan trang như thế, có thể chị ấy dễ dàng bước vào một cuộc hôn nhân khác hạnh phúc hơn, sung sướng hơn th́ biết đâu cô em gái luôn ganh ghét chị ruột ḿnh như chị sẽ lại tiếp tục cay cú mà bày những tṛ ǵ mới để hại chị ấy cho bơ tức. Có phải như vậy nghiệp chướng tiền khiên càng dày không?

Quá muộn để có thể nói ǵ với chị Hạnh lúc này, và cũng quá muộn để có thể giải quyết được mọi chuyện hay làm cho mọi thứ tốt lên. Xin chia buồn với chị Hạnh. Chị nói đúng, TÍNH CÁCH TẠO NÊN SỐ PHẬN. Câu chuyện số phận của chị, chị đă tận nếm hết mọi hệ lụy đau khổ rồi. Đó là cái giá đắt nhất mà chị đă trả... Nhân đây, chúng tôi xin gửi nén hương tới chị L. Cầu mong cho chị ấy sớm siêu thoát trong cơi trời và nếu có kiếp khác, chị gái của chị chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn



 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network