vitbuocno
member
ID 63506
09/17/2010
|
Hăy yêu đời v́ quá mệt kiếp người
Em nhắn tin: 'Chị ơi, em muốn khóc'. Tôi chẳng biết phải nói ǵ bởi tôi hiểu những niềm đau em đang chôn giấu lúc này. Em lại bảo: 'Em đau lắm, em ngh́n lần không tin anh ấy phụ bạc em, cho dù người ta nói thế nào đi nữa, em vẫn tin anh ấy xứng đáng với t́nh yêu của em. Nhưng tại sao lại như thế? Cuộc đời có quá bất công với em không chị?'. Thực sự th́ tôi đă khóc...
Tôi khóc v́ thương em và thương cả chính ḿnh. Em đă có một t́nh yêu đẹp và tôi cũng thế. Chúng tôi đều tự hào v́ ḿnh là những người phụ nữ hạnh phúc nhất trên cuộc đời này: Yêu thương và được yêu thương.
Có lẽ cả tôi và em c̣n quá trẻ để hiểu rằng, h́nh như chỉ yêu thương và được yêu thương thôi chưa phải là tất cả. Tôi đă đánh mất niềm tin yêu cuộc đời tự lúc nào chẳng rơ. Tôi khép ḿnh trong cái vỏ bọc của chính tôi, trong cái thế giới ấy, tôi khóc, cười... và tôi cũng lặng lẽ hơn. Tôi không cho ai bước vào cái thế giới đầy nước mắt ấy. Từng đêm tôi vẫn khóc, những giọt nước mắt mà tôi không biết nó sẽ chảy về đâu. V́ tôi đă luôn tin rằng khi đi hết con đường khổ đau, người ta sẽ thấy ánh mặt trời, nhưng tôi th́ chỉ thấy ngơ cụt.
Những đớn đau và vết thương tuổi trẻ có làm cho tôi và em trưởng thành? Tôi không biết. Nhưng tôi biết cả tôi và em đều phải khác. Nỗi tuyệt vọng không thể khiến chúng ta bỏ cuộc được, phải không em?
Khi xưa tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người ta có thể chết v́ yêu, nhưng bây giờ th́ tôi hiểu tại sao báo chí vẫn đăng đầy thông tin về những người t́m đến cái chết để kết thúc cuộc đời sau một t́nh yêu tan vỡ. Tôi và em th́ không bao giờ như thế, phải không? Dẫu có trăm ngh́n mũi tên như đang bắn vào lồng ngực, cả tôi và em đều phải cố gắng. Người ta nói chết là hết. Nhưng tôi không tin điều đó. V́ cái chết không làm cho sự khổ đau dừng lại. Người ta sống trên đời đâu chỉ cho riêng chính ḿnh.
Tôi đọc ở đâu đó: "Người đó khổ cho nên làm cho em khổ. Nhưng em không được làm cho ḿnh khổ. Em phải thương ḿnh. Thương ḿnh là một nghệ thuật cần phải nắm cho được. Chúng ta cần học thương yêu. Không có t́nh thương, trái tim em sẽ khô héo dần. Thời gian không làm cho ta già đi như nhiều người lầm tưởng. Khi có t́nh thương, em trẻ lại. Đôi mắt em sẽ long lanh niềm vui. Em mỉm cười và trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Thương ḿnh được, th́ ta có hướng đi ở trong cuộc đời. Thương ḿnh, tức là thương người đó thôi". Tôi cũng luôn tự động viên ḿnh bằng điều đó, em ạ!
Không có một con đường nào rải bước hoa hồng. Tất cả mọi người rồi cũng phải dẫm qua gai nếu muốn chinh phục được đỉnh cao hạnh phúc. Có những người t́m thấy hạnh phúc ngay dưới chân ḿnh, có những người đi măi, đi măi chỉ thấy những niềm đau. Em nói: "Em tin những ai có tấm ḷng chân thành đều sẽ hạnh phúc". Ừ, tôi cũng tin điều đó dù có những phút giây tôi nghĩ rằng ḿnh sẽ không bao giờ c̣n có được cái cảm giác sôi nổi và yêu thương như ngày xưa được nữa.
Em biết không? Có những ngày tôi thức dậy, bước ra sân sau nhà và ngắm những bông hoa nhỏ li ti trong vườn. Tôi nâng niu chúng như nâng niu chính trái tim ḿnh. Và lúc đó tôi thấy cuộc đời thật đẹp biết bao. Tôi tặng cho ḿnh một nụ cười và tôi nói với bầu trời mênh mông rằng: "Gió ơi, xin hăy cuốn đi những phút xao ḷng...". Suy nghĩ về sự tồn tại và về những yêu thương đă cho tôi một phần sức mạnh. Những khổ đau trong cuộc đời sẽ không thể lấy đi được niềm tin yêu của tôi với cuộc đời. Tôi vẫn sẽ yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người...
T́nh yêu giống như một con dao hai lưỡi. Nếu ta không chiến thắng nó th́ nó sẽ giết ta. Tôi và em đều là những người muốn sống, bởi chúng ta c̣n quá trẻ, c̣n quá nhiều ước mơ trong đời. T́nh yêu là món quà vĩ đại mà tạo hóa ban tặng nhưng nó cũng đâu phải tất cả, phải không em?
Suy cho cùng tôi nghĩ rằng, trước khi hai người yêu nhau chia tay để đi trên con đường riêng của họ th́ họ đă có một t́nh yêu trọn vẹn và hạnh phúc. Có lẽ, t́nh yêu của tôi và em cũng thế. Bởi vậy tôi vẫn luôn dặn em đừng nuối tiếc, v́ khi em c̣n nuối tiếc, em sẽ không thể nào sống thanh thản với cuộc sống hiện tại của ḿnh.
Chúng ta có lẽ không phải những người con gái mạnh mẽ và nghị lực nhất, cũng không phải là người biết cân bằng cuộc sống một cách hoàn hảo, bởi chúng ta c̣n luẩn quẩn trong cái bóng của ngày hôm qua. Nhưng tôi tin cả tôi và em đều sẽ vượt qua, bằng cách này hay bằng cách khác, ta sẽ lại mỉm cười. V́ niềm tin của tôi và em về những điều tốt đẹp là quá lớn phải không em?
Tôi vẫn luôn cảm ơn người đàn ông đă đến và yêu thương tôi. Qua người ấy, tôi hiểu ḿnh nhiều hơn. Dù họ đă bước khỏi đời tôi th́ tôi vẫn cảm ơn họ. Măi măi, người ấy luôn có một ư nghĩa và là một phần cuộc sống của tôi. Ư nghĩ đó cho tôi sức mạnh và ḷng vị tha với ḿnh, với đời để sống tốt hơn.
Những khi buồn tôi nghêu ngao hát: "Tôi là ai, là ai mà yêu quá đời này..." dù đó có thể là lúc tôi muốn hét 1... 2... 3 rồi biến khỏi cuộc đời này em ạ. Nhưng cũng giây phút đó t́nh yêu cuộc sống giữ chân tôi lại.. để rồi mỗi lần có dịp nghĩ về những khoảnh khắc ấy, tôi lại mỉm cười v́ tôi vẫn c̣n sống, vẫn c̣n tồn tại. Đâu đó trên cuộc đời này, vẫn có một người đang sống bằng nụ cười của tôi.
Và em biết không, mỗi sớm mai khi b́nh minh thức giấc, tôi vén rèm cửa sổ, nh́n xuống dưới đường và nói: Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta c̣n có ngày nữa để yêu thương...
P.S.: Entry này tôi viết cho em và cũng là cho chính tôi. Tôi viết bằng nước mắt và bằng cả trái tim ḿnh, em ạ! Tôi tin ở em và tin ở chính ḿnh. Ta phải sống, phải không em?
Cuộc sống thật thú vị khiến cho ta nửa khóc nửa cười, song nó chỉ dung nạp những ai vững bước đi lên!
Bài viết của - Hoàng Yến Anh.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat