sontunghn
member
ID 57858
12/24/2009
|
Đức tin và lối đến Thiên đường ( ST )
Điều quan trọng nhất để con người t́m thấy vẻ đẹp kỳ diệu của đời sống là đức tin. Và đức tin không chỉ dành cho con người mà là sự tồn tại của chính các vị Thánh.
Năm Thánh 2010: Sám hối - Ḥa giải và Hy vọng
Mỗi sáng thức dậy, bạn có thể thấy thêm một cuốn sách Thánh được in ra, thêm một nhà thờ, thêm một ngôi chùa mọc lên trên thế gian của chúng ta. Và mỗi sáng thức dậy, bạn có thể thấy thêm một người đến nhà thờ, đến với chùa chiền, đến với các buổi giảng kinh... Nhưng mỗi sáng thức dậy, bạn sẽ thấy thêm một người đánh mất đức tin vào đời sống trên thế gian này và trở nên tuyệt vọng hoặc trở nên tội lỗi.
Và có lẽ, trong lịch sử nhân loại, chưa bao giờ những cuộc chiến tranh lại nhiều như bây giờ và man rợ như bây giờ. Ngay trong chính đời sống của mỗi con người đang hiện hữu trên thế gian này, chúng ta cũng nhận ra chúng ta dần dần trở lên mù loà trong chính ánh sáng mà chúng ta từng được khai mở và được ban phước.
Thế gian đang đến gần với Thiên đường như con người trên thế gian này đêm ngày nguyện cầu hay đang lạc đường và tàn lụi ? Với cái nh́n một cách đầy đủ và công bằng vào đời sống của con người, chúng ta có thể nói: thế gian đang lạc đường và tàn lụi.
Bạn có thể không đồng t́nh với câu trả lời như một sự tuyệt vọng này của tôi. Bởi bạn đang sống trong một đời sống nhiều của cải vật chất hơn. Bạn đang mỗi ngày lút sâu trong đầm lầy của thói ngạo mạn và tăm tối khi thấy ḿnh đang sở hữu nhiều vật chất và quyền lực hơn tổ tiên, ông bà, cha mẹ bạn.
Nhưng nếu chúng ta đặt câu hỏi về đời sống này với đúng bản chất tinh thần của nó và lắng nghe câu trả lời thành thực nhất theo một phép liên hoàn từ nhiều thế hệ trong gia đ́nh bạn: cụ kỵ, ông bà, cha mẹ...th́ bạn sẽ nhận thấy những câu trả lời này sẽ dựng lên một lộ tŕnh của tinh thần đời sống giống như tiến tŕnh đóng băng của một ḍng sông.
Ḍng nước bị băng hoá từ từ và cuối cùng trở nên bất động: cái chết của ḍng chảy - sự sống. Sự băng giá từ từ hay một cái chết chậm không làm cho bạn nhận biết về nó. Ngược lại, bạn đă lầm tưởng bạn đang đến gần với một thế giới ánh sáng.
Cũng trong hơn 100 năm nay, từ thế kỷ 20 đến thập niên đầu của thế kỷ 21, các cuộc chiến tranh tôn giáo trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Sự mù loà về Thượng đế, Thần Phật hay các vị Thánh và đức tin bắt đầu từ chính những nơi ở ngay trên thế gian này mà chúng ta tin Thượng đế, Thần Phật hay các vị Thánh thường đến trú ngụ.
Cho dù tôi không hiểu một chút nào về bản chất của các tôn giáo hay lịch sử của nó th́ tôi vẫn có thể cất lên một câu hỏi chính xác về những ǵ đang xẩy ra trong đời sống tôn giáo của nhân loại: Chúng ta sẽ lư giải như thế nào khi những người Thiên chúa giáo t́m mọi cách chống lại những người Hồi giáo hay những người Phật giáo và ngược lại.
Tại sao Jesus lại đối nghịch với Đức Phật hay Thánh Ala? Mọi đối nghịch một cách tồi tệ và u tối này sinh ra bởi chính chúng ta. Thật hổ thẹn và tội lỗi khi một người Thiên chúa giáo kêu gọi chống lại một người Hồi giáo và ngược lại. Nhưng điều tồi tệ này đă và đang xảy ra.
Nó làm cho tinh thần tối thượng của các tôn giáo bị tàn phá. Nó làm cho chúng ta tin rằng lực lượng của Bóng tối đă chiếm ngự thế gian như quá nhiều các tác phẩm văn học, điện ảnh và những lời tiên tri đă thường đề cập tới là một hiện thực.
Những "Nhà nước" của các tôn giáo là những người đầu tiên chịu trách nhiệm về việc mở cửa cho lực lượng của Bóng tối tràn đến thế gian.
C̣n đối với những người vô thần lúc này lại có quá nhiều cơ hội để cười nhạo các tôn giáo và các vị Thánh. Và trong mắt họ lúc này, nhà thờ hay chùa chiền chỉ là những túp lều được sơn quét sặc sỡ mị dân phù phiếm trên một thế giới quá nhiều lầm lạc, nhiều thù hận và nhiều tội lỗi và trở lên trơ trẽn.
Phải chăng Chúa và Phật đang bỏ loài người như ca từ trong một bài hát của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn? Không, Họ không rời bỏ chúng ta như những vẻ đẹp của đời sống này không rời bỏ chúng ta. Chỉ chúng ta đang trở lên mù loà và mỗi ngày rời bỏ Họ. Chúng ta ngày ngày t́m đến những nơi chốn tôn nghiêm và quỳ gối hay cúi đầu cầu xin Thượng đế, Thần Phật và các vị Thánh ban phước cho chúng ta. Và quá nhiều người trong chúng ta trở nên tức tối hoặc tuyệt vọng khi những lời cầu xin của chúng ta không được đáp lại.
Thực tế, hàng ngày, Thượng đế vẫn gửi những món quà cho chúng ta. Chỉ có điều chúng ta không nhận ra những món quà ấy. Bởi chúng ta đă hoàn toàn hiểu sai lệch và lạc đường trong hành tŕnh đi t́m những vẻ đẹp vĩnh hằng của đời sống.
Nhiều lúc nh́n con người chen chúc nhau trên mọi ngả đường của thế gian, chúng ta giật ḿnh kinh hăi nhận ra rằng: chúng ta đang mang trên ḿnh những con mắt và những cái tai giống đồ mỹ kư không một chút giá trị thực nào. Chúng ta không có khả năng nh́n ra những vẻ đẹp và không có khả năng nghe thấy những điều kỳ diệu trong đời sống của ḿnh.
Giáng sinh năm ngoái, tôi không đi nhà thờ mà ngồi xem lại bộ phim hoạt h́nh The Polar Express khi chuông nhà thờ ở thị xă Hà Đông vang lên trong giá lạnh.
Bộ phim kể về một cậu bé đă đi một chuyến tàu trong giấc mơ lên phương Bắc. Ở đó, cậu đă gặp ông già Noel và được tặng một chiếc chuông gắn trên chiếc xe kéo tuần lộc. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cậu bé mở một gói quà và thấy chiếc chuông đó. Cậu lắc khẽ chiếc chuông và một âm thanh diệu kỳ mà cậu đă nghe thấy trong cơn mơ của ḿnh giờ đây đang tràn ngập tâm hồn cậu. Cậu tin cậu đă đến được miền đất ấy và gặp được ông già Noel.
Nhưng khi cha mẹ cậu nh́n thấy chiếc chuông cũ kỹ th́ muốn vứt đi. Cậu bé nói cho cha mẹ ḿnh về tiếng chuông diệu kỳ ấy. Cả hai người lớn kia lắc măi và lắc măi chiếc chuông nhưng họ không nghe thấy ǵ. Họ không tin có điều ấy.
Tiếng chuông diệu kỳ kia là có thật. Nó không phải là chuyện cổ tích. Nhưng chỉ có những cái tai của một tâm hồn trong sáng và tràn ngập đức tin th́ mới nghe thấy. Những người lớn chúng ta đă đánh mất tâm hồn ấy và chúng ta không hề nghe được những điều kỳ diệu của đời sống này. Các vị Thánh cùng những phép thiêng không bao giờ rời bỏ chúng ta. Họ luôn luôn ở bên cạnh chúng ta đợi tâm hồn và đức tin chúng ta hồi phục như những bà mẹ thức trắng bên giường những đứa con đang trong cơn sốt mê sảng và chờ chúng tỉnh dậy.
Có rất nhiều cậu bé, cô bé trên thế gian này giống cậu bé trong bộ phim kia đă đến được nơi chốn mà chúng ta thường nhếch mép cười khẩy và mỉa mai đó chỉ là một ảo giác. Nhưng chúng ta lại luôn luôn nói về Thiên đường và cầu xin được đến Thiên đường sau khi rời bỏ đời sống thế gian này. Và sự khao khát đến được Thiên đường của chúng ta như thế rơ ràng là một thói hưởng thụ như mọi thói hưởng thụ vật chất trong đời sống chúng ta mà thôi. Chúng ta không hề hiểu rằng: chỉ có một đời sống đích thực ư nghĩa của chúng ta mới đủ trả cho tấm vé lên chuyến tàu đến Thiên đường của mỗi chúng ta.
Nhưng điều tối quan trọng là chúng ta đă sai lầm tệ hại khi hiểu rằng giữa thế gian chúng ta đang sống và Thiên đường được phân cách bằng một đường biên giới như đường biên giới giữa các quốc gia. Thế là, chúng ta cho phép ḿnh sống tuỳ tiện với mọi ham muốn thấp hèn ở phần bên này của đời sống: Thế gian mà không chịu hối hận. Rồi chúng ta đợi một ngày với ư nghĩ rằng những khôn lỏi và mưu mô sẽ giúp chúng ta nhanh chân hơn người khác lọt sang phía bên kia: Thiên đường, để tha hồ tiếp tục hưởng thụ và thoả măn những dục vọng của chúng ta như khi đang sống ở Thế gian mà chẳng phải làm ǵ.
Thực tế, chỉ có một đường biên giới duy nhất giữa thế gian và Thiên đường. Đó là chính thân xác tội lỗi của chúng ta. Khi chúng ta ngăn chặn mọi cuộc chiến tranh, huỷ diệt mọi hận thù, khi chúng ta chia sẻ và yêu thương con người và thiên nhiên một cách chân thành, khi chúng ta luôn mỉm cười với người bên cạnh, khi chúng ta thấy ngập tràn hạnh phúc mỗi lúc ch́a bàn tay nhân ái về phía những số phận khổ đau... th́ ngay lập tức Thiên đường tràn ngập ngay nơi ta ở, cho dù đó là một căn pḥng chật chội và treo nhiều quần áo cũ.
Tại sao chúng ta lại không chịu thừa nhận những điều kỳ diệu của đời sống như thừa nhận tiếng chuông mà cậu bé nghe được trong cơn mơ của ḿnh? Tại sao chúng ta lại không hiểu đó là một hiện thực? Bởi chúng ta là những kẻ bị chủ nghĩa vật chất mê dụ.
Chúng ta chỉ muốn thừa nhận những điều kỳ diệu của đời sống này như thừa nhận sự hiện diện của những miếng bít tết trên đĩa sứ. Nó làm thoả măn vị giác của chúng ta và những cơn đói nhục dục.
Có một câu hỏi mà một người bạn tôi từng hỏi nhưng chưa ai trả lời làm thoả măn ông. Câu hỏi đó là: Nếu Chúa Jesus, thánh Ala và Đức Phật có quyền năng tối thượng sao Họ không "phẩy tay" để xua đi ngay lập tức mọi đói rét, bệnh tật, thù hận, khổ đau trên thế gian này mà cứ để thế gian ch́m đắm măi trong bóng tối của những đau khổ ấy?
Tôi đă nói với bạn tôi rằng câu trả lời ở đây chính là vấn đề về đức tin và ư nghĩa đích thực của hạnh phúc.
Điều quan trọng nhất để con người t́m thấy vẻ đẹp kỳ diệu của đời sống của họ là đức tin. Và đức tin không chỉ dành cho con người mà là sự tồn tại của chính Họ. Nếu Họ, Chúa Jesus, thánh Ala, Đức Phật... không làm cho con người có đức tin th́ Họ là những người thất bại đầu tiên.
Khi tất cả con người trên thế gian này không c̣n đức tin th́ hoặc Họ không c̣n lư do ǵ để hiển hiện trong một h́nh thức nào đó trên thế gian này nữa hoặc Họ phải dời đến một một nơi chốn nào đó trong vũ trụ.
Thượng đế đă mở sẵn lối đi đến Thiên đường và đă mách bảo chúng ta hàng ngày mà chúng ta không hề nghe thấy. Và bi hài thay, có không ít những người Thiên chúa giáo, những người Hồi giáo và những Phật tử lại luôn luôn tranh giành quyền sở hữu Thiên đường như một quyền lợi cho nhóm của ḿnh. Đấy chính là sự lạc đường và suy tàn của chúng ta. Và đấy là nguyên nhân sinh ra những cuộc chiến tranh tôn giáo ngập tràn máu chảy và sự hận thù. Đấy là một tội lỗi kinh khủng nhất bởi có những người, hay những nhóm người lợi dụng sự sợ hăi, lợi dụng ḷng tin một cách ngây thơ của con người, lợi dụng bản chất huyền diệu của tôn giáo để thoả măn những dục vọng của ḿnh.
Chúng ta đang mắc một sai lầm khi nghĩ rằng chỉ khi ḿnh trở thành con chiên của Chúa, của thánh Ala hay là đệ tử của Đức Phật th́ chúng ta sẽ được Họ ban phước. Tôi hoàn toàn tin có một Đấng Tối Cao mà Chúa Jesus, thánh Ala và Đức Phật là hiện thân của Người trên thế gian này để khai mở tâm hồn con người và cứu vớt con người. Họ không phải những Người phân chia quyền lực và lôi kéo con người trên thế gian về phe ḿnh. Nhưng hiện thực của thế giới tôn giáo đặc biệt trong đời sống hiện đại đă đi ngược lại bản chất tinh thần tối thượng của nó.
Nhưng trong đêm khuya khoắt này, cho dù tôi đang viết những lời đầy buồn bă và thất vọng này th́ trên thế gian chúng ta có bao ngôi nhà ấm áp và lấp lánh ánh lửa. Ở đó, có biết bao người đang nói với nhau về những điều tốt đẹp và huyền diệu của đời sống. Và có biết bao đưa trẻ đă lên con tàu trong cơn mơ của chúng để đến với miền đất kỳ diệu. Để sáng hôm sau thức dậy, chúng mang một niềm tin bất diệt về những điều kỳ diệu mà chúng đă được ban phước. Chúng sẽ mang theo đức tin ấy để từng ngày xây dựng một thế giới tốt lành trên thế gian c̣n quá nhiều bóng tối và máu chảy của chúng ta.
Giáng sinh, 2009.
Nguyễn Quang Thiều
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat