goldsnow142
member
ID 50862
04/02/2009
|
Cọc đă t́m được trâu (ST)
Chuyến bay của tôi là chuyến đáp xuống sau cùng ngày hôm đó. Hoàn tất thủ tục hải quan, nhận hành lư xong, tôi bước ra ngoài. Chỉ c̣n thưa thớt vài người chờ đón thân nhân. Từ xa tôi đă nhận ra anh. Tim tôi đập mạnh như chực rớt ra ngoài.
Máy bay đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất vào một ngày mùa thu thật đẹp. Bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ. Sài G̣n mát mẻ, dễ chịu nhưng sao ḷng tôi lại bồn chồn, nôn nóng. Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh.
Trong kư ức tôi, măi măi ngày ấy tôi không bao giờ quên...
Chẳng bao giờ tôi nghĩ đến chuyện trở về Việt Nam lấy chồng mà lại lấy một người ḿnh chưa hề quen biết. Ngày rời Việt Nam, ba mẹ, gia đ́nh và bạn bè tin rằng không khó khăn ǵ để tôi t́m được một tấm chồng xứng đáng nơi xứ người. Tôi lúc đó mới hai mấy, học xong đại học và có bề ngoài không đến nỗi xấu tệ. Nhưng... tôi nghĩ cuộc sống sẽ tẻ nhạt biết dường nào nếu chữ nhưng vắng mặt trong tự điển. Chữ nhưng xoay cuộc sống thành muôn màu, muôn vẻ. Chữ nhưng khiến mọi người phải đối mặt với những khúc rẽ trong cuộc đời dù vui sướng hay khổ đau.
Cũng như tôi, sống ở một xứ sở văn minh mà có người hào phóng gọi là "thiên đàng", tôi tạm bằng ḷng với mọi tiện nghi, vật chất nhưng đời sống t́nh cảm của tôi chẳng khác ǵ "địa ngục". Tôi tự an ủi ḿnh số phận tôi phải chịu hai chữ lận đận trên con đường t́nh.
Một vài người tôi quen có lối sống "Mỹ hoá", những âm thanh vô cảm "you, me" phát ra từ chính miệng của những người Việt Nam thực thụ làm tôi có cảm giác họ lai căng, và tôi thấy họ xa lạ quá. Có lẽ "Việt nam tính" trong tôi không sao gột rửa được.
Chạm đến tuổi 30, tôi giật ḿnh khi thấy bạn bè ai nấy đều yên bề gia thất. Phần ba mẹ tôi cuống quưt hối thúc v́ sợ không ai thèm rước và tôi sẽ trở thành "gái già khó tính".
Ông Trời đă ban cho tôi cái tính đa sầu, đa cảm. Tôi sống thiên về t́nh cảm và hay mộng mơ. Dẫu biết rằng cách sống đó sẽ làm tôi khổ nhưng tôi không thể làm khác. Ḍng đời trớ trêu lại đẩy đưa tôi gặp toàn những người đàn ông sống rất thực tế và đối với họ tiền là trên hết.
Những ngày đầu chập chững với cuộc sống mới, tôi gặp một người đồng hương. Anh là một người sống ở Mỹ lâu năm, thành đạt. Sau một vài tháng quen biết, chuyện tṛ, trong tôi bắt đầu nhen nhúm chút cảm t́nh với anh th́ anh bảo chỉ xem tôi như một người bạn. Anh ta nói thẳng không đời nào đi cưới một người mới vừa định cư, chưa có ǵ trong tay như tôi. Anh c̣n bảo chẳng may anh ta bị mất việc, tôi sẽ không có khả năng giúp đỡ. Tôi ghê sợ người đàn ông trơ trẽn, thực dụng đó và lánh xa anh ta.
Tôi vừa đi học, vừa đi làm. Làm việc bán thời gian cho một văn pḥng bác sĩ, tôi lọt vào mắt một anh chàng từ Pháp sang Mỹ du học. Anh không giàu có ǵ, cũng vừa học vừa làm kiếm tiền nuôi thân. Sống ở Pháp lâu năm, anh vô cùng ga-lăng, lịch sự và hết sức lăng mạn. Tôi thấy ḿnh hợp với anh nhiều điểm.
Anh hay mua hoa, mua chocolate tặng cho tôi khi có dịp. Anh hứa hẹn với tôi đủ điều. Anh khiến tôi mến phục bởi anh nhiều lần tâm sự rằng anh rất quư trọng t́nh cảm. Và sự sang giàu đối với anh chỉ là phù du, là hư ảo. Anh từng nói thời gian có thế làm mất đi tất cả, chỉ riêng t́nh cảm c̣n đọng lại. Ôi! những lời nói êm như ru ấy đă làm tôi không một chút nghi ngờ ǵ về con người anh nếu như không có một buổi chiều kia...
Trên đường đí làm về, tôi chợt thấy một chiếc xe đen bóng loáng chạy song song với xe tôi. Đến ngă tư đèn đỏ, cả xe tôi và xe đó dừng lại. Tôi bàng hoàng khi thấy anh đang vui cười cùng một người con gái khác trên chiếc xe đó. Anh không nh́n thấy tôi và phóng xe thật nhanh khi đèn đường vừa bật xanh. Tim tôi quặn đau, đầu óc choáng váng. Tôi loạng choạng lái xe về đến nhà như người say rượu. Tôi gặp anh để nghe giải thích. Đất dưới chân tôi như sụp lở khi anh bảo tôi nên quên anh. Người con gái kia giàu có, sẽ bảo đảm cuộc sống sau này của anh. Anh lên xe, chiếc xe lao vút đi. Tôi buồn bă, lặng lẽ nh́n theo chiếc xe khuất dạng, tựa hồ như cỗ xe tang mang đi chôn vùi t́nh yêu ngày nào của tôi và anh.
Tôi muốn gào thét thật to để trái đất này vỡ vụn ra, để cả thế giới này biết anh là người giả dối như thế nào, để có ai đó hiểu cho tôi đă thơ ngây đặt trọn vẹn niềm tin vào anh, giờ đây đành ngậm ngùi trong đau khổ. T́nh yêu chân thật của tôi bị chà đạp, bị rẻ rúng cũng bởi v́ tiền.
Buồn nhưng tôi vẫn đứng lên và sau một thời gian, qua bạn bè giới thiệu tôi cũng gặp gỡ một vài người. Những hỡi ôi, h́nh như số phận tôi sinh ra để gặp những người đàn ông khoe khoang, khoác lác và nồng nàn mùi "tiền".
Tôi chán nản thu ḿnh và quyết không quen biết ai nữa. Thời gian trôi nhanh. Nhắm mắt, mở mắt, tuổi 40 cận kề bên.
Nhỏ bạn thân khuyên tôi nếu tôi vô duyên đến mức không t́m được một "bóng tùng quân" th́ nó sẽ giới thiệu cho tôi môt người ở Việt Nam. Lúc bấy giờ tôi la oai oái v́ chẳng khác nào "cột đi t́m trâu". Ai đời con gái lại đi "cưới chồng". Bạn tôi cố thuyết phục "tận nhân lực tri thiên mệnh". Tôi xiêu ḷng.
Lá thư đầu tiên tôi nhận được từ anh thật ngắn gọn, vài ḍng giới thiệu về ḿnh và gia đ́nh. Chỉ vài ḍng thôi nhưng sao tôi lại cảm nhận được sự chân chất nơi con người anh.
Lâu dần qua thư từ, điện thoại, h́nh ảnh, linh cảm báo cho tôi biết anh quả là người tôi t́m kiếm trong cuộc đời dù giữa chúng tôi là cả một đại dương cách trở. Và chính anh đă làm sống lại trong tôi những yêu thương, những khát khao...
Tôi về Việt Nam gặp anh. Chuyến bay của tôi là chuyến đáp xuống sau cùng ngày hôm đó. Hoàn tất thủ tục hải quan, nhận hành lư xong, tôi bước ra ngoài. Chỉ c̣n thưa thớt vài người chờ đón thân nhân. Từ xa tôi đă nhận ra anh. Tim tôi đập mạnh như chực rớt ra ngoài.
Chúng tôi đă diện kiến nhau. Anh - với dáng vẻ đàng hoàng, chững chạc. Từ ánh mắt nh́n đến nụ cười hiền hoà của anh, tôi như bị thôi miên. Tôi thẹn thùng cúi mặt và bỗng dưng nước mắt tuôn rơi. Anh bối rối rút chiếc khăn mùi soa lau mắt cho tôi, nhẹ nhàng đặt vào tay tôi bó hoa hồng tươi thắm. Cái cử chỉ đầm ấm, đáng yêu ấy măi theo tôi cho đến hôm nay dù đă gần 4 năm làm vợ. Tôi yêu anh, yêu cả chiếc khăn của anh.
Tôi rời Việt Nam trở lại Mỹ. Anh tiễn tôi ra phi trường. Buổi chiều ấy, nước mắt tôi rơi thật nhiều và mưa cũng tuôn đổ thật nhiều. Chúng tôi siết chặt tay nhau và thề nguyện sẽ nên vợ nên chồng. Thượng Đế đă thương chúng tôi nên việc bảo lănh anh đoàn tụ với tôi hanh thông, tốt đẹp.
Hơn một năm xa cách, chúng tôi gặp lại nhau. Và cũng chiếc khăn mùi soa ấy, Anh một lần nữa lau mắt cho tôi trong niềm vui hội ngộ.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra trang trong theo nghi thức của người Công Giáo. Trước Toà Thánh, trước Giáo hội, trước gia đ́nh, họ hàng hai bên chúng tôi đă âu yếm lồng vào tay nhau chiếc nhẫn cưới. Tôi hănh diện và hạnh phúc vô vàn khi trở thành vợ của anh. Và anh cũng vậy, hạnh phúc hiển hiện nơi anh bởi nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ.
Giờ đây, mỗi ngày trôi qua đối với tôi là những ngày hạnh phúc tuyệt vời khi có anh bên cạnh cùng với cô công chúa xinh xắn, thông minh của chúng tôi. Đêm đêm, ngắm nh́n anh và con ngủ say, tôi vui sướng ví như tôi đă bắt được hai "chum vàng" trong truyện cổ tích. "Chum lớn" là anh và "chum nhỏ" là cô con gái của chúng tôi.
Chứng kiến hạnh phúc của tôi, nhỏ bạn trêu tôi "trâu chậm uống nước....béo". Ngẫm lại, nhiều khi cái số "trâu chậm" cũng thật thú vị. Hạnh phúc trời ban cho tôi tuy muộn màng nhưng quá đỗi ngọt ngào, kỳ diệu.
Chồng tôi hiền lành, hiểu biết, siêng năng, chịu đựng nhất là hay nhường nhịn tôi. Dù sống ở Mỹ gần 4 năm nhưng anh vẫn giữ thói quen dùng khăn mùi soa thay v́ khăn giấy như mọi người trong thời buổi này. Riêng tôi, mỗi khi nh́n thấy chiếc khăn mùi soa của chồng, ḷng lại dấy lên một nỗi niềm yêu thương ngập tràn... và không quên cám ơn cuộc đời này đă cho tôi có anh để được yêu thương, để được tận hưởng niềm vui vô bờ bến với thiên chức làm vợ, rồi làm mẹ.
Anh - anh là t́nh yêu của em., là cây tùng to lớn, vững chải, toả rợp bóng mát dịu ngọt mà em ước ao được núp trọn cuộc đời này.
Kim Vu
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|