mhpaul
member
ID 43324
07/03/2008
|
Nỗi ḷng người thương…trang cuối cùng
Đêm nay buồn và im lặng ngồi viết trang nhật kư cuối cùng này nhưng không vơi nỗi ḷng. Nh́n Sandra, người bạn gái vừa mến vừa thương má hồng. Nàng gầy ốm nhiều hơn. Nàng đang mong đợi ngày tôi đưa về thăm quê hương. Nh́n người bạn thân tín đang ngủ, thỉnh thoảng cất tiếng ho mà nhiều lần tôi đă từng nghe tiếng ho của những người đang bệnh hoạn. Một thứ bệnh do người ta gây nên. Anh làm việc thiện nguyện cho UNICEF và cùng làm việc với chúng tôi. Anh đang học y khoa với đầy những hy vọng và mong muốn cho mai sau trở về quê để giúp đỡ những người đồng hương. Tôi đau ḷng.
Giận lắm cho nên tôi bảo hắn nói với đàn em đừng có tiếp tục đánh đập người bạn thông dịch viên của chúng tôi và cũng đừng có chỉa súng AK-47 vào lưng tôi, nếu hắn muốn thấy thằng con trai của hắn thoát nạn. Một ván bài liều lĩnh để cứu mạng cả 3 chúng tôi. Hắn nh́n tôi bằng đôi mắt đỏ như mắt đười ươi, chừng 1 phút, xong rồi đưa tay gạt như phủi bụi trên áo th́ đàn em không c̣n bá súng bạn tôi và kẻ chỉa súng vào lưng tôi cũng rút ngón tay ra khỏi c̣ súng. Sandy đứng gần vừa rơi nước mắt vừa run sợ.
Tôi biết những người sống trong chiến tranh, bạo tàn, chết chóc, giết người có đôi mắt hiện ra những gân máu đỏ thất thường. Tôi nghĩ nếu ai mà đụng chạm hoặc đả thương những người thân thương của hắn th́ là sấu số rồi và có lẽ sẽ mất mạng. Ai nh́n hắn sẽ thấy sợ.
Lần thứ 3 gặp hiểm nguy cho bản thân và các bạn đồng nghiệp bị người ta dùng dao mác, dùng súng, dùng bạo lực hăm doạ, ép buộc phải cứu thương nhân trong cơn nguy nan đến sinh-tử. Lần này tôi cứu giúp một người lính trẻ mới có 15 tuổi, là con trai duy nhất của một lănh bộ trưởng miền Tây sa mạc. Trong một cuộc chiến tranh quyền lợi và nước uống, người lính trẻ này đă bị thương nặng, bị dao đâm nhiều nhát vào thân thể và bàn tay phải đă bị chặt đứt, máu c̣n đậm miếng vải băng to bằng tổ ong muổi nho nhỏ. Bàn tay bị chặt đuợc gói gém kỹ càng trong chiếc khăn trắng đă thành màu hổng đậm. Nạn nhân nằm bất động trong thuốc mê. Tôi và Sandy làm tất cả ân cần để cấp cứu người trai trẻ này. Phải tiếp thêm máu và tôi đă lấy máu từ hai người lính hồi nảy đánh đập và hành hạ chúng tôi. Con người thật đa nghi, một tay chuyền máu một tay cầm súng chỉa vào chúng tôi. Trong ḷng tôi mong những giọt máu rót vào cơ thể nạn nhân sẽ không có phải là máu HIV hoặc SIDA.
Tôi không tranh đấu v́ chiến tranh hay chính trị, nhưng nếu cần tôi vẫn đấu tranh và bảo vệ cho nạn nhân hoặc bệnh nhân. Chức nghiệp và lời thề c̣n đó và trước khi ra đời hành nghề là “cứu người bằng tất cả tấm ḷng thành và không phân chê hay từ chối bất cứ một ai.” Ở sa mạc Sahara này hay ở một làng xa hẻo lánh trong rừng Amazon ở Nam-Mỹ Latinh có thứ ǵ dùng thứ ấy, thiếu dụng cụ ǵ th́ tu bổ thay thế bằng dụng cụ đang có. Bị găy chân, dùng cây dùng cành làm nạng, thiếu thuốc cầm máu, dùng lá thuốc trong rừng. Người bộ lạc họ rất rành rẽ về các thứ thuốc lá cây, nhựa, bông, cỏ, v.v.
Với Sandy và người bạn thông dịch viên, có lẽ 3 ngày tù của họ ở trong sa mạc dài như 3 năm, nhưng c̣n tôi th́ dù có là 3 tuần hoặc 3 tháng cũng vậy thôi. Tôi là tù nhân của chúng. Khi nào người ta muốn tha hay muốn thả th́ thả. Trong 3 ngày ấy hắn không có khắt khe với bọn tôi và điều tôi lo lắng nhất cho Sandy cũng không có xảy đến với bản thân của nàng; nàng luôn luôn ở bên cạnh tôi, và không có bị hành hạ mặc dù bọn chúng “có thù hằn với người da trắng.”
Trên đường tự do, cả 3 chúng tôi bị bịt mắt. Hắn đă thả chúng tôi trên con đường đầy bụi cát đỏ, rồi biến mất sau ngọn đồi cát bao la trống trải. Trong sinh-tử tôi thấy ḿnh nhỏ nhoi như hạt cát.
Minh-Hoàng
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat