ndangsonfr
member
ID 33254
11/30/2007
|
LỜI NGUYỆN MÙA ĐÔNG.
LỜI NGUYỆN MÙA ĐÔNG.
- Lễ xong,chúc anh chi em về bằng an.
Làm dấu.Ra cửa. Đứng nán lại bắt tay bạn và bảo nó :
- Bài giảng của cậu hay lắm.Tớ thích
- Thích chỗ nào ?
- Lại giả vờ.Thích đoạn ‘’ Những ǵ Thiên Chúa kết hợp,con người không thể phân ly ‘’. Tối mai đến ăn cơm không ?
- Rất tiếc. Tớ bận việc giáo dân,phải đi nhiều nơi.
- Ừ,lần khác.Gọi phone cho tớ.
Từ giă tên bạn Linh mục,tôi không về nhà.Mùa đông lạnh xám có một cái đẹp riêng để thả bộ và nghĩ đến chữ Phân Ly.
Tôi đă muốn gạch bỏ nhiều lần chữ Phân Ly,Chia Ĺa trong bộ tự điển của ḿnh.Chia cắt chưa hẳn là một đoạn tuyệt.Người ta không dễ ǵ đứt đoạn với một quá khứ buồn hay vui…..
Tôi đang không buồn, cũng không đang vui.Tôi b́nh thường để nói chuyện với Chúa.H́nh như Người đang thích cùng đi dạo và có vẻ lắng nghe.
Người bảo tôi :
- Nói thong thả,rơ ràng cho ta nghe.Kể đi.
& & & &
**Phiên họp đuợc bắt đầu vào 9 giờ tối tại tư gia với đông đủ gần hết mọi người trong ban chấp hành của Cộng Đồng nguời Việt : Chủ tịch,thư kư,thủ quỹ và một vị Linh Mục bên Cộng đoàn Công Giáo.Phải nói là một phiên ṭa th́ đúng hơn.Mọi người giữ sự yên lặng,nghiêm trang để nghe biên bản và án lệnh.
Mẹ tôi tŕnh bày sự việc.Giọng rơ,sắc :
- Nó là con trưởng.Bố chết sớm,nay lại không nghe lời mẹ,sửa soạn bỏ ra đi theo kiểu Áo mặc không qua khỏi đầu.Nó chọn t́nh của một người đàn bà đă có một đời chồng và một đứa con.Tôi không chấp nhận.Nếu nó căi lời,tôi bắt buột phải TỪ nó trước mặt Cộng Đồng.Các bác,anh chị nghe và nghĩ sao ?
Kẻ phạm tội ngồi yên không nhúc nhích, nghe ông Bác chủ tịch lừ mắt ra lệnh và nó tự hiểu ngầm trong ánh mắt ông :
- Tao như bố mày.Nghe đây,mày phải ở lại,tiếp tục làm bổn phận.Không được đi đâu cả .
Đi đâu là đi đâu ? Tôi im lặng nghe mọi người khuyên giải và lư luận thế nào là chữ Hiếu và chữ T́nh….
Đến lúc không được thuận tai.Mẹ nghiêm mặt :
- Nói thế thôi. Đẻ con ra, đă hy sinh nhiều cho chúng th́ quyền quyết định phải ở trong tay tôi.Cha và các bác,anh chị cứ về.Tôi giải quyết với thằng con.
Phiên họp giải tán lúc 2 giờ sáng.Ra đến cửa,cha của thằng bạn Linh mục tương lai của tôi quay lại, ôm vai tôi :
- Các bác và anh chị em đến nghe thế thôi,con hăy đi con đường đă chọn và xem đó là điều Chúa định đặt.Can đảm mà quyết định để sống đời ḿnh.
Ông linh mục khều tôi :
- Cha hiểu rơ t́nh thế.Sẽ gặp lại. Đừng từ chức trong ban chấp hành.Chuyện riêng và chuyện công nên rơ ràng…
Đối diện nhau.Mẹ chỉ cái sách tay trong góc pḥng :
- Mày định thế nào ? Con người chỉ có một bà mẹ trong đời.Nếu muốn đi. Đi ngay đêm nay.Tao sẽ báo sự việc cho họ hàng để từ mày. Đi ngay lập tức.
- Con muốn thương lượng lần nữa. Để con nói. Đừng bắt con chọn T́nh hay Hiếu.Hai điều này khác biệt nhau…
- Đừng biện luận.Hai đúa con gái đâu ? Tiễn anh chúng mày ra cửa và xét xem nó mang theo cái ǵ.Chỉ mang quần áo thôi.
Hai cô em gái không dám nhúc nhích cựa quậy.Tôi hiểu,tự tay mở toang cái sac hành lư duy nhất.Tập nhạc và vài cái đĩa hát rơi xuống đất.Mẹ vẫn không nguôi cơn giận,ḥ hét và làm băo tố.
Tôi nổi khùng lên và tôi phạm tội khi đưa tay đấm mạnh vào vách tường gỗ,cây thánh giá trên tường cao rơi xuống chân.Mấy đứa em trai ôm chặt lấy chân tay mẹ và đẩy tôi ra cửa . ‘’Anh cứ đi đi.Chuyện tính sau. Đă có chúng em,5 đứa đă trưởng thành.Thoát nhanh đi’’.
Tôi xuống băi đậu,quẳng chiếc sách tay vào ḷng chiếc xe cũ nhất trong nhà.
Trời mùa đông trở lạnh hơn mọi ngày để đón những ngày tuyết sắp đến.Và khi nghe
vị mặn ở đầu môi,tôi biết ḿnh đang khóc trong bóng tối.
Muốn hay không muốn,lúc nào tôi cũng ghét câu phân ly,chia ĺa.
& & &
- Mày đă làm một việc sai trái,tao không phục.Mày chọn đường t́nh
bỏ Mẹ.Chữ hiếu mày để đâu ?!
Thi,thằng bạn thân duy nhất của tôi đă nói như vậy trong quán nước ở đêm sau.Hai đứa nh́n vào mắt nhau.Thi ph́ khói thuốc lá vào mặt tôi như một thái độ khiêu khích.
Giọng nó đầy hằn học :
-Đêm qua.tao ngồi lại với bác đến sáng.Tao nghĩ mày phải trả một giá rất đắt khi lập tổ ấm với một người ca sĩ.Mày dư biết,tụi nghệ sĩ rất bay nhảy,hoang đàng…Nói thật,mày sẽ ân hận không kịp.Trở về nhà đi.
Tôi ngồi nghe bạn sỉ vả một hồi lâu.Gọi thêm bia,tối nay tôi muốn thử say với bạn để hiểu thêm điều bực tức,hằn học. Đă bao năm tháng dài kề cận nhau như bóng với h́nh,với bạn,tôi c̣n điều ǵ để nói ?
Thi nói tiếp :
- Ngày mai,mày nên từ chức ở hai cái Hội.Mọi việc chúng tao lo liệu.Không có mày,chợ vẫn đông.Vậy mà tao tưởng mày cứng rắn hơn ta.Tao lầm to !
Tôi muốn nổi cơn khùng,cầm chai bia khện lên đầu bạn,nhưng nghĩ lại, đành
‘’ cắn ‘’ nó bằng mắt.
‘’ Mày may mắn hơn tao nhiều ! Mày c̣n đầy đủ cha mẹ và c̣n nguyên một tuổi trẻ không phải lo toan.Mày không bị thành đàn ông quá sớm để đương đầu với nhiều vấn đề.Mày không phải chứng kiến cái thảm kịch chia ĺa của một đứa em gái mới 19 tuổi bị bắt buột phải ly dị,xẩy thai và mày chưa nếm được cái sợ khị bị khẩu súng của người chồng uất ức dí vào đầu và phải bế đúa em gái gục ngă v́ đă muốn dứt bỏ cuộc đời như tao…..Có nghĩa là mày chưa thấm câu ‘’ chặng đàng thánh
giá ‘’.
Bạn ơi ! Đừng ban lời tiên tri cho tao vội ở chỗ đứng thoải mái của mày.
Mười năm,hai mươi năm sau để hiểu chuyện cũng chưa muộn.
Từ đó về sau,Thi hiểu chuyện,nhưng h́nh như trong ḷng có nhiều điều không ổn.Nó tránh tôi và chữ Phân Ly lại hiện rơ.
& & & &
Đi chán,mỏi chân.Trở lại chỗ khởi đầu.Trong nhà thờ nhỏ không c̣n ai,tôi yên ổn nói vói Chúa.H́nh như Ngài rất thông thạo tiếng Việt.
‘’ Chúa ơi ! Mọi sự,Chúa đă quyết định. Định sự sáng suốt hay tối tăm trong cơi ḷng.Lại sắp hết một năm rồi.Những mùa Giáng Sinh đến rồi đi.Lạnh giá hay không lạnh…Có thể nào Chúa cho con thấy được một mùa xuân tràn ngập ánh sáng hoa tươi,cỏ xanh và nỗi nhiệm mầu ở giữa mùa đông trong ḷng con không ?
Con mong muốn được có một phép lạ .Trong lúc chờ đợi,con vẫn bám víu và tin vào lời Chúa :
‘’ Những ǵ Thiên Chúa kết hợp,con người không thể phân ly ‘’. * * **
đăng sơn.Fr
( …viết trong cái lạnh của những ngày gần hết năm )
**** ‘’ Ce que j’ai décidé,personne ne peut s’en séparer !
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|