thichanlac
member
ID 23074
04/27/2007
|
LÀNG TÔI CÓ TƯỢNG (Phần 1)
LÀNG TÔI CÓ TƯỢNG
(Phần 1)
Ngày ...
Tối hôm qua làng tôi họp. Trưởng làng thông báo: Thành hoàng làng tôi trước kia là một vị tướng trong nghĩa quân Triệu Quang Phục. Khi giặc tan, ngài được vua cắt đất phong cả vùng này. Ngài đă lập nên làng tôi. Đến thời Hậu Lê, ngài được phong Thượng đẳng thần. Làng tôi đang lập hồ sơ đăng kư làng văn hoá. Huyện cho kinh phí tôn tạo đ́nh làng, trong đó có việc làm tượng thành hoàng. V́ kinh phí hạn hẹp, nên làng hô hào mỗi lao động góp 100.000 đồng.
Thế là làng tôi sắp có tượng.
Ngày ...
Về đến đầu làng tôi đă nghe có tiêng căi cọ ầm ĩ trong nhà bà Tư. Tôi ghé vào, hỏi thăm. Bà Tư kể lể:
- Khổ lắm bá ạ ! Ngày kia giỗ cụ. Các cô các chú ấy đến góp dỗ. ông ấy không cho nhận của ai. Ông ấy bảo: Dỗ cụ năm nay chỉ lưng cơm quả trứng thôi, không mời ai cả.
Tôi tham gia:
- Cả năm mới có một ngày cụ thức dậy. Sao lại úi sùi thế !
Ông Tư buồn rầu:
- Cũng đă dành dụm một ít rồi, nhưng vừa phải góp cho làng làm tượng. Nhà có hai lao động, mất đứt 200 ngàn, bá bảo..
- Th́ vay mượn đâu đó vậy !
- Vay mà chẳng phải trả à. Hai sào ruộng, giỏi lắm được dăm tạ thóc. Có đàn gà, vừa rồi có dịch cúm, họ bắt chôn kiệt. Khổ thế đấy.
Tôi cố nén một tiếng thở dài.
Ngày ..
Tôi vừa ra đầu ngơ đă nghe tiếng quát lác om ṣm trong nhà chú Sáu. Tôi ghé vào. Thằng Hùng con đầu của chú đang khóc dấm dứt. Tháy tôi vào, bố nó quát:
- Mày có câm đi không ? Học, học, học mà mà vương làm tướng à. Tán xác bố mày ra mà học à.
Tôi hỏi, chú kể:
- Mới có lớp 6 mà trăm ngh́n khoản đóng góp. Có mấy trăm định đóng học phí th́ làng thu làm tượng. Không c̣n tiền cho, nó nhất quyết không đi. Không đi th́ ở nhà, tôi càng đỡ khổ.
Tôi không biết nói ǵ, lẳng lặng ra về.
Ngày ..
Tôi đang ngồi ăn cơm th́ thằng Luận (con hàng xóm) hớt hải chạy sang:
- Bá ơi ! Bá cứu mẹ cháu với !
- Mẹ cháu bị làm sao ?
Tôi bỏ bát cơm đứng dậy, chạy theo thằng bé. Tới nhà th́ được biết: Cô B́nh - mẹ của Luận bị suy thận măn. Nhưng kiên quyết không chịu đi nằm viện. Nhà có mấy trăm ngh́n góp cho làng làm tượng hết rồi.
...
(C̣n tiếp)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
thichanlac
member
REF: 164723
05/08/2007
|
LÀNG TÔI CÓ TƯỢNG
(Phần 2)
Ngày ….
Đó là một trong những ngày trọng đại nhất của làng tôi - Ngày rước tượng.
Ngay từ chiều hôm trước, cả làng đă bận rộn. Đường làng sạch sẽ. Cờ cắm la liệt. Loa kêu inh ỏi..
Trai đinh trong làng được gọi đi khiêng kiệu.
Gọi là trai đinh, thật ra người nào có da có thịt đă đi tha hương cầu thực nơi khác. Nếu không sắm được cái xích lô đón khách nơi bến xe, ga tầu…th́ cũng ngày ngày ra đứng phơi mặt ở chợ người Giảng vơ. Tằn tiện cả tháng gửi về cho vợ được đôi ba trăm.
Vất vả lắm mới chọn được 16 người khênh tượng. Ngày thường thấy họ cũng không đến nỗi nào. Thế mà khi nh́n họ cởi trần, chít khăn điều, đóng khố đỏ.. rớt nước mắt. May có nước da vàng kéo lại, nếu không dễ lầm tưởng là dân tị nạn Xômani.
Mười sáu thằng người xương xảu, g̣ lưng khiêng một cỗ kiệu to. Trên kiệu, tượng thành hoàng làng phương phi bệ vệ, y giáp chỉnh tề, mắt sáng rực.
Cả làng đứng chật hai bên đường,. Tượng đi đến đâu, người người bám theo thành kính.
Ở sân đ́nh các bô lăo áo the, khăn xếp khom lưng chờ đón.
Gần trưa, tượng được rước vào đ́nh. Ngài an toạ ở vị trí trang trọng nhất.
Hương được đốt lên. Cả làng rạp người lễ vái.
Ngài ngồi đó, nh́n con dân lam lũ, vô cảm.
Ngày …
Tôi kể chuyện làng tôi có tượng với một người bạn thân, giờ đă là Tiến sỹ Dân tộc học, mà ḷng không khỏi xót xa. Bạn tôi an ủi:
- Tôn giáo do người dân dựng lên để tự an ủi phần hồn. Giai cấp thống trị lợi dụng điều này, coi đó là một trong những công cụ cai trị hữu hiệu. Cuối cùng chính tôn giáo lại đè gánh nặng lên những người tôn thờ nó.
TAL
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|