Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Tâm sự của bạn >> VIẾT ĐỂ LÀM GÌ ? by đăng sơn.Fr

 Bấm vào đây để góp ý kiến

 dangsonfr
 guest

 ID 21452
 03/23/2007



VIẾT ĐỂ LÀM GÌ ? by đăng sơn.Fr
  Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
**



1. VIẾT ĐỂ LÀM GÌ ?
Đăng sơn. France.



Câu chuyện đáng lẽ đã chấm dứt khi trời về sáng. Ông bạn quay sang hỏi tôi :

- Cậu vẫn còn viết lách chứ ? Viết để làm gì và cho ai đọc ?

Câu hỏi này đáng lẽ không hấp dẫn tôi cho lắm vì nó quá cũ kỹ từ cái thời non dại,khi mà tôi đi ngang hàng sách báo,mắt ngắm nhìn những tựa đề và những hình ảnh rực rỡ trên bìa cứng ,chúng cho tôi cái cảm tưởng đang đứng trước những cánh cửa mà bên trong là những phần đời mời gọi sự tò mò,háo hức nơi mình.
Thửơ ấy món quà mà tôi thích được nhận nhất dĩ nhiên là quyển sách.Những dòng chữ,những trang giấy thơm mùi mực đã đưa tôi vào thế giới mà tôi biết mình phải sống rất lâu và sống đến 5.6 lần hơn thực tại cũng chưa học hết và đủ hiểu về cuộc đời và những biến chuyển chung quanh của nó.Và tôi viết…chập chững như đứa trẻ chịu khó tập đi,vấp ngã và thèm chạy tung tăng trên cánh đồng cỏ.

Đã bao lần, các nhà văn đã thành danh đặt câu hỏi trên với họ trên những trang giấy.Tôi viết gì,viết cho ai ? Tôi đã sung sướng tìm một chỗ ngồi ấm áp trong đêm để đọc với những cảm thông dịu dàng nhất .Cho đến khi đầu óc và phản lưng mỏi nhừ,tôi rời bàn đọc với ý nghĩ ‘’ Tôi sẽ tiếp tục đọc,cảm nhận và viết,viết về nhũng điều tốt lành nhất như một sự chia sẻ với người đang đọc dòng chữ này.



2. ĐỌC, CẢM NGHĨ VÀ…VIẾT




Đời sống máy móc vì chúng ta có quá nhiều tiện nghi bao quanh.Những cái Có cứ thế chất chồng lên nhau : Những nút tắt bật tí tách của đèn đóm,máy móc trong khoảng diện tích nhỏ bé,những màn hình nhả liên tục sự chuyển động trên thế giới.Những tủ lạnh mà trong bụng có những thứ đã bị bỏ quên vì thừa thãi no đầy….
Nhiều,nhiều cho đến nỗi có lúc ta không thèm đếm nữa những thứ ta đã tích trữ- vì cần thiết,vì ham muốn,cám dỗ -

Cho đến một lúc nào đó,nỗi thừa mứa ập ùa đến đánh thức ta dậy.Loay hoay đi tới, đi lui với ý nghĩ thảng hoặc ‘’ Đã vậy,sao ta vẫn còn thấy thiếu.Lạ thật ! Thiếu cái gì mà ta mơ hồ lưng lững ? ‘’

Tự đặt câu hỏi – Không ai trả lời.Có ai nghe tiếng ta đâu mà trả lời,trả vốn ? Nhiều khi câu trả lời đã nằm sẵn,núp bóng ngay trong dấu hỏi.
Ta thiếu nhiều thứ lắm ( Lại nhiều thứ ! ) Cái Thiếu sững sờ,to lớn nhất đã nằm sẵn trong đầu óc mình .Nó lãng đãng như sương mù giữa trời đông.
Sự suy tưởng từ đầu óc có phải là cái’’ có’’ và’’ không’’ của tâm hồn
không ?

Một khi đã định hình được cái ta có và không có thì ta buột miệng cười thầm với mình « Ah ! Ah ! Sự trống rỗng của tâm hồn đã làm ta lơ lững,buồn bã bên cạnh những ràng buột thừa thãi của vật chất. » .

Từ đó,cái ta của con người thèm đọc,những quyển sách,những tờ báo đầy ấp dòng chữ có thể giúp ta kết nạp thêm những điều mình thiếu.Một bài thơ hay cũng có thể khiến ta lâng lâng niềm cảm súc-Có thể ép phê hơn hai ly Whisky thứ dữ - Một áng văn trong sáng trong sự tự tin,vững mạnh trong cách lý luận cũng có thể giúp ta khởi đầu một ngày đẹp và hưng phấn.

Không biết từ thời nào, đã có người nói ‘’ Nghệ thuật không thể nuôi bao tử ta,nhưng nó có thể làm cuộc đời ta đẹp ‘’
Thật vậy ư ? Cũng có khi người làm nghệ thuật ( sau bao nhiêu năm tháng kiên trì sáng tạo ) có thể nuôi mình bằng chính những tác phẩm của mình.Sự Có thể và Không thể đó là những trường hợp khác mà chúng ta sẽ có dịp đề cập ở những bài sau ….

Để đáp ứng cái đói khát của tâm hồn,tôi đã tìm ra phương thế : Tìm sách đọc,cảm nghĩ,suy tưởng và thử viết.
Viết trong nỗi lặng thinh nhất như một đối diện thử thách với chính mình.
Ăn một bụng cho cái bao tử để mình yên ổn đọc và viết.Uống một ngụm trà,cà phê và ngồi vào bàn viết.Sướng chi bằng ? !



3. VIẾT VÀ PHẠM TỘI



- Này ông, ông đã đưa người đời thật vào truyện của ông mà không hỏi ý kiến và xin phép ai cả.Gan thật !
- ……
- Lỡ ông làm phật ý người ta thì sao ?

Tôi đã ngơ ngác, chống chế một cách yếu ớt.
Phiên tòa diễn ra tại một bàn ăn và tôi gãi đầu,cố gắng lôi gã luật sư miễn phí trong tôi ra ánh sáng.Tôi viết truyện hồi nào đâu ? Những điều tôi đã viết rất ngắn ngủi là những mẫu chuyện lõm bõm,buồn vui trong cuộc đời .Con đường tôi đi ngang , đứng lại,ngồi xuống gặp những nhân vật, được nhìn họ,nghe họ nói và tôi mang họ về,sắp xếp vào một chỗ kín đáo trong cái kho hàng ký ức.Khi cần thiết để hý hoáy viết về một điều gì,tôi cẩn thận bưng một vài nhân vật ra, đánh bóng,chùi bụi rất kỹ lưỡng và đặt họ lên những trang giấy.

Là kẻ nhút nhát và cẩn thận,tôi luồn lách bịa cho họ những cái tên mà theo tôi rất đẹp.Tôi đặt họ tên Du,Phiên,Thụy thay cho tên Xoài,Bí, Ổi…
Tôi rất tử tế và tránh nói xấu họ qua cái nhìn lắm khi rất chủ quan của mình…
Vì theo kinh nghiệm của những bậc cha ông, đàn anh đi trước với những hệ lụy trong cái viết của họ đối với những nhân vật sống ở ngoài đời và trong chuyện.Họ được cái chiếu cố của độc giả nạn nhân.Những lời buộc tội và sỉ vả rất tận tình kiểu « Sao ông kể thật về đời tư của tôi ? « Đúng là ông bêu xấu tôi trên mặt giấy ! ‘’. Đã có bao nhiêu người viết bị lôi thôi,bị kiện cáo về tội công kích,mạ lỵ . Ông thầy Hoàng hải Thủy của tôi đã có lúc che miệng cười ruồi nói về cái viết lách trong đời ông.Viết và lách như gã lái xe ôm đèo khách và biết tránh những con hẽm tối tăm đầy hiểm trắc…..
Có những quyển sách tôi đã đọc qua và có cảm tưởng tác giả khi viết xong rất ư là hỉ hả vì trút được cái gánh nặng của tâm sự,vì phần nào đã trả được cái uất ức từ bao năm tháng sau lưng .

Cái gì khiến người ta viết và viết trong một tâm trạng như thế nào ?

Và người đọc ? Nữ hay nam,họ im lặng chăm chú để nhập hồn vào điều được viết lên hay chỉ thờ ơ đọc như một cách để giết thì giờ khi không có việc gì khác hay ho hơn để làm ?
Trên những chiếc xe bus,trong những phòng chờ khám bệnh,tôi đã âm thầm nhìn ngắm những người ngồi đọc,một trang báo,những trang tạp chí…hoặc chăm chỉ hơn,người đọc chú tâm hết sức vào những dòng chữ để đôi khi cho tôi thấy rõ cặp lông mày được châu lại ,vẻ suy nghĩ hoặc người đọc có khi mỉm cười,vu vơ một mình.Cái thế giới chữ nghĩa tuy lặng tĩnh, âm thầm nhưng khi đến gần,tò mò dùng thời gian, đẩy cửa bước vào,ta sẽ khám phá được bao điều bất ngờ,thú vị trong tâm hồn.
Bên cạnh đó,có nhiều người ơ hờ,dững dưng ,xa lạ với trang sách báo.Họ nói với tôi ‘’ Thì giờ đâu mà đọc.Chỉ tổ mỏi mắt,nhức đầu ! ‘’ .Họ đứng, ngồi trong những phòng đợi,mặt mày nhăn nhó khó chịu,bồn chồn liếc vào mặt đồng hồ và lầm bầm vì cái cảm giác lãng phí thời giờ vô ích trong lúc chờ đợi.Tôi buồn bã nhìn chồng tạp chí nằm ngổn ngang trước mặt họ và thầm chia buồn với chúng. Đâu có sao nhỉ,không đọc sách báo,người ta vẫn sống và biết đâu đầu óc được thảnh thơi hơn .Những ‘’ con mọt sách ‘’ có lắm lúc bị xem như kẻ yếu ớt,gàn dở với những điều họ đọc trong sách .Cổ nhân có nói
‘’ Người có thể đọc cả ngàn,cả triệu quyển sách nhưng nếu chẳng chiêm nghiệm và thực hành được điều gì để học hỏi thì cũng vô bổ ! ‘’
Phải thế không ?

Gã luật sư của tôi coi bộ làm được việc sau khi cố hết sức biện hộ bênh vực nỗi niềm ‘’ đọc và viết ‘’.Hắn nghiêng đầu dặn dò tôi :
‘’ Ê ông ! Lần này thoát nạn vì gặp người chịu nghe cái luận lý của tôi.Lần sau nên viết cẩn thận,tránh tỉ mỉ chi tiết về tính tình và thành phố,nơi trốn của
’’ các nạn nhân’’ .Họa sĩ vẽ chân dung rất khó,cũng như người chụp ảnh portrait,vì ai cũng muốn thấy mình đẹp trong hình.Nhớ nhé. ‘’

Tôi gật gù ra vẻ hiểu biết và phục thiện.Tự dưng trong đầu lóe lên ý nghĩ sẽ thử viết một vài chương về érotique.Ah ha ! Cái mục này chưa bao giờ mình thử lửa.Biết đâu có nhiều người đọc và nhiệt liệt hưởng ứng.Những đề tài có vẻ đứng đắn,khô khan chỉ tổ làm độc giả nhức đầu,nhức óc.Sex là một đề tài hốt bạc của đời sống tạp chí.Thử xem.Có chết con ma nào đâu hả ?!


4. VIẾT ĐỂ.... TRẢ LỜI


Buổi trưa.Nhín ít thì giờ tạt qua thăm cô em gái.Căn nhà,ngôi vườn sau những ngày tuyết trắng ngó ảm đạm quá. Cô em cười, móc cho mấy cái khi ra mở cổng.
- Đi đâu vậy ?.Làm phiền em hết coi phim.
- Chờ anh về hãy xem.Nói năng cho dịu dàng chút nghe.

Hơi ấm trong nhà thật dễ chịu.Cô em bữa nay đẹp hơn mọi lần tạt vào thăm.Ảnh ông chồng trên bàn thờ cũngthấy đẹp trai hơn bình thường.Hay tại bữa nay mình vui nên mắt quáng gà ta ?

Con nhỏ đứng sừng sững,với tay tắt internet.Miệng huyên thuyên như sợ tôi bỏ chạy trốn :
- Hôm bữa có đọc mấy bài anh viết ở mạng.Thiệt tình,không hiểu nỗi chất lãng mạn của ông anh.Văn thật khác người.
- Khác chỗ nào,em gái ?
- Em không khoái cách viết của anh chút nào.Ở ngoài đời giống như ông cụ non,đạo mạo.Đọc bài cứ tưởng ông còn tuổi 20.
Tôi nhăn nhó :
- Còn chi để chê không ?.Nghe xong anh đi dìa.Bye bye.

Cô đàn bà trẻ được trớn, phang thẳng :
- Cách viết của anh khó gần gũi.Không biết nói sao cho đúng đây.À à,Nó lãng mạn và có vẻ xa rời thực tế.

Cô nói một dọc dài đến khi mệt ngừng lại để tôi xen vào.Tôi ngây thơ cụ hỏi :
- Ủa !Em cũng chịu khó đọc bài anh ư ?
- Ừa.Đã đọc nhiều bài.Thơ tình yêu,đoản văn,tâm tình này nọ.Em chỉ thích đọc truyện viết về quê hương,nhà quê.Thấy gần gũi với tâm hồn mình hơn.Chẳng hạn mấy bài viết này...
Nói xong,cô cầm lại cho tôi xem những tờ giấy vừa được in ra từ mẫu báo.Một vài truyện ngắn về tâm tình miền tây của một tác giả khoa bảng,có vợ đầm đang cùng nhau sinh sống ở quê hương.
Những dòng chữ,dòng thơ mộc mạc chân tình theo kiểu Sơn Nam,Hồ trường An.
Cô đọc thêm một vài câu thơ,vẻ trân trọng.
- Thấy không ?Thật là lai láng hồn quê.Đọc xong,thèm về Việt Nam liền.
- Ừ,Ừ.Anh cũng cảm động và đang nhớ cây đa,bến cũ như em.
-Vậy thì viết đi.Viết về quê hương.Chứ lãng mạn kiểu tây như anh.Khổ sở lắm !
- ....
- À này ! Sao anh không hỏi phép ai mà cứ lôi người đời vào truyện vậy ?
-....

Đúng là sao quả tạ chiếu tướng anh rồi.Thiện tai.Thiện tai !

Anh phải làm sao cho em vui lòng với câu phàn nàn cũ kỹ này.Khổ lắm ! Nói mãi.Đâu phải mình em chê và xét sử anh đâu,em gái.
Anh nào biết cô dàn bà coi bộ rất đầm,tự nhiên,bạo dạn từ cách ăn nói,đùa bỡn như em lại thích đọc về nét đằm thắm của miền đất phù sa có những con kinh và quãng đường đê dưới bóng dừa.Anh chưa từng thấy em mặc áo bà ba.Anh chỉ thường thấy em mặc đầm trên sàn nhảy quay tít và nhiều khi em đã nhăn nhó,quay nhìn anh trốn trong cái góc tối với cái mắng đùa - '' Nhà quê.Ông giáo làng ra nhảy rock nè.Đi đâu cũng ngồi một đống.Chán ông quá! ''.

Ừ há ! Ông nhà quê hôm nay quả là tới số!Nhưng nghĩ lại.Em có lý quá chừng.Anh đang nghĩ đến lời bài hát của Lennon với Imagine thời hyppy phản chiến.Anh sống,suy nghĩ,hành động xa rời thực tại quá.Đâu phải mình em chê trách anh đâu.
Kẻ nhiều mộng mơ như anh làm gì có chỗ đứng với thời đại công nghiệp.Làm việc.Suy Nghĩ.Ăn ưống và Chạy.Chạy cho đến khi tim ngừng và quỵ.

Nhưng dù sao.Anh cũng vui khi có được thêm người độc giả như em.Để anh thoát khỏi những viễn vông,viễn mộng của mình.Biết đâu,lúc ngồi viết,anh sẽ biết ngừng lại,suy tưởng và biết soay sở đổi chiều gió ?

Vậy hả ? Chắc anh phải gác lại cái ý nghĩ viết về tình yêu và những cơn điên lãng mạn và '' lãng xẹt '' chẳng béo bổ cho ai cả.
Chịu khó chờ anh chỉnh lại cái nhìn về con đường gập ghềnh của riêng anh nhé.
Anh thèm được đổi hệ và làm đàn bà để yêu thêm hình ảnh nữ tính có thể có trong anh.Nghĩ sao ?


5. VIẾT GIỮA CƠN MƯA....



'' Đừng cãi nhau nữa,đưa địa chỉ mail đây.Tôi se viết cho bạn ''
- Tớ không có nhiều thì giờ đọc đâu.Bạn bè gởi đầy vào hộp thơ.Đọc không hết ! .

Không sao.Không sao.Bạn không có thì giờ đọc thì tôi viết một mình.Những sáng sớm tĩnh lặng.Căn phòng nhỏ yên bình.Ngồi đọc tin tức loanh quanh ở Net.Vài đoạn văn,vài câu thơ đâu đó.Giữ lòng mình thanh thản và hưởng những phút giây mình thích.Như một cách sống một đời sống khác.Riêng rẻ !

Đọc và vẫn thèm viết.Buổi sáng.Trời mưa.Gió gào.Tiếng mưa gõ trên khuôn cửa reo vui.Tiếng dương cầm đến từ Bến Nhạc.Đang nghe
'' A Day without Rain ''.Thấy lạ không.Ngồi viết,nghe nhạc,nghe mưa và lời tựa bản nhạc chẳng ăn nhập gì với không gian....

Có sao đâu ? Đời sống cần có nhiều điều khác lạ .Một ngày 24 giờ.Đi làm,ăn ngủ,vui sướng,phiền muộn.Tôi chỉ có thế để vun đầy những tháng ngày trên quả đất.Tôi có nhữngđiều bạn không có và ngược lại.
Tôi có những bài thơ nho nhỏ pha ngọt đắng,những đoản văn chạy lang thang trên cánh đồng âm nhạc.Chừng ấy cũng đủ để mình vui.

Mưa vẫn gõ đều trên mái nhà.Những ngón tay tôi không làm ra mưa bay để ướt đẫm những dòng chữ này.Tiếng dương cầm nho nhỏ đang làm hồn tôi say khướt.Cám ơn âm nhạc,cám ơn văn chương đã giúp tôi được nhẹ nhàng sống.Thêm một buổi sáng,thêm một ngày.

Ngừng viết ở đây.Sẽ tắt máy,sẽ tạm biệt căn phòng dưới mưa.
Mưa đứng sẵn bên ngoài,mưa sướt mướt dẫn đường tôi đi làm với ca từ
'' A Day with(out)Rain ''.......

đăng sơn.Fr ( ngày mưa )



6. VẪN ĐỌC VÀ ... VIẾT.


Buổi sáng thức dậy sớm.Trời mùa đông tối mờ.Những tiếng động nhỏ nhắc nhở sự sống:tiếng cửa mở ra phòng bếp,những giọt cà phê chậm rãi rơi,tiếng tí tách đồng hồ treo tường...Từng thứ ấy quen thuộc của mỗi ngày.
Mở Outlook Express.Không có một dòng chữ trả lời.Những hẹn hò không thấy bến bờ trở lại.Đời sống này có vẻ khô cằn như những mùa màng hạn hán....Những cánh chim đã bỏ chốn cũ bay mất.Thời xưa,con người dùng bồ câu đưa thư.Bây giờ,điện thoại và điện thư đã thay thế đường chim bay.Chỉ cần vài nút bấm,vài con số,người ta có thể bắc nhịp cầu đến với nhau...

Những đứa trẻ thời hiện đại đã không còn viết thư cho nhau nữa.Chúng đua nhau mua và dùng những chiếc điện thoại di động kiểu mới nhất để viết cho nhau.Ở bến chờ Bus,cô gái nhỏ hí hoáy bấm liên tục vào phím máy.Chữ "cassette" đã được thay bằng "K7".Bonjour thì biến dạng thành
BJ...
Người lớn nếu nhìn vào màn ảnh, chỉ việc lắc đầu,chóng mặt với cách dùng chữ kiểu mới với chi chít mẫu tự codage,mật ngữ .Cô cậu trẻ nhe răng cười với lời giải thích :'' Để tiết kiệm thì giờ, tiền bạc cũng như để đơn giản vấn đề,chúng tôi chế biến ra cách viết SMS.Ta chỉ việc đọc theo phonotique và giải ngữ "

Trường học,thầy giáo và báo chí đã nhiều lần đề cập đến những thay đổi tai hại do việc dùng texto SMS biến thể trên.Vì dần rồi thế hệ
trẻ- vì thói quen - sẽ không còn viết đúng chính tả và văn phạm nữa !

Lời giải thích của giới trẻ trên máy điện thoại và video di động khả dĩ có thể tạm chấp nhận,nhưng nếu dùng điện thư(email)để viết cho nhau,ta vẫn thấy những chữ viết kiểu ngắn gọn,mật ngữ thì sao ?
Một bức thư tình gởi trên computer cho người yêu,ta có thể đọc thấy kiểu: " Cục cưng ơi ! A.Y.em "Chéri,J'TM bien "...Chấm chấm và chấm chấm......

Nghĩ lại,thấy tội nghiệp cho những người thiếu thì giờ yêu nhau.Hình như tình yêu là một nhu cầu không cần thiết nữa cho đời sống vội vã và máy móc này.Hình như chữ tình yêu được thốt ra như cái thói quen mua bán một món hàng và ta cũng quen miệng trả gíá,nhất là khi ta lưng lững bước vào ranh giới nửa đời người.
- Tôi không còn trẻ nữa để còn biết rung động.Một bản tình ca,một dòng thư tình chẳng còn giống như thời xưa.....
- Bây giờ,một khi đã trải đời,ta không còn nỗi vấn vương của thời mới lớn....

Vâng ! Thì thế.Thực tế và đời sống theo những bon chen,thực tế cứng ngắc,phủ phàng đã giết lãng mạn,nhẹ nhàng và những dịu dàng cân thiết.
Có những người sáng tác trẻ đã không ngần ngại đặt tên cho những bài hát cái tên " Em không yêu anh nữa thì thôi " hoặc "Chẳng cần nói Yêu" và các ca sĩ trẻ thời trang chỉ cần nhún nhẩy gào thét loạn cuồng với đoàn nhảy múa phụ diễn là xong.

Vâng ! Thì thế.Show biz phải được đi theo thị hiếu văn minh của phong trào tiêu thụ.Con người không thể đi lùi bánh xe của sự tiến hóa.

Ngồi trong căn phòng,nghe mưa gõ nhẹ trên mái nhà ( Mưa ,lại cơn mưa sáng sớm - Mưa ! Cả tuần lễ mưa ),tôi loanh quanh đọc lại Lời Ngỏ Sổ Tay của một vị chủ bút tạp chí nguyệt san ở USA.Tờ báo này phải chậm trễ ra hai tháng một lần với lời trần tình khốn khổ:

" Báo đến tay bạn đọc với hai tháng chậm trễ,vì người phụ trách phải đi tìm và làm việc khác để tồn tại.Vừa biên tập,vừa viết bài,xin bài,liên nhạc nhà in,nhà sách kiểu " one-man show"....Nói chung,anh ta vừa dọn nhà vừa hốt rác,đã thấm mệt,không kham nổi sức nặng của sự sống còn một tờ báo.Chúng tôi chưa biết phải làm sao để giải quyết cái ách tắc này...."


Đọc xong.Ngậm ngùi cho sự tuyệt vọng cô đơn của người cầm bút,làm báo.Đọc xong,ngán ngẩm tự hỏi mình : Viết để làm gì ? Viết cho Ai ?
Từng dấu hỏi đã vang vọng trong những đêm khuya,ngồi một mình.Hàng chữ,trang sách im ỉm như đáy hồn và dịa ngục tối.Nỗi tuyệt vọng và cô đơn của người viết được xem như đáy sâu thẳm.Kêu thì cứ kêu.Tiếng dội vọng lan vòng thinh không và có ai nghe ?


7. VIẾT CHO những CÂY VIẾT !


Bàn tay thoăn thơắt chạy trên mẫu giấy,những ngón tay đẹp nhả dòng chữ cũng rất đẹp chợt ngừng lại.Chao ôi ! Nụ cười xinh nở như đóa hoa hồng trong ánh mắt. " Tôi có thể giúp ông điều chi ? "
Tôi cũng cười đáp trả :
" Rất nhiều điều.Tôi muốn verser những tấm chi phiếu này "
" Rất sẵn lòng "

Bàn tay,ngón tay lại nhả hoa trên những mẫu giấy nhỏ,những con số hàng dọc,hàng ngang bữa nay thấy dễ thương và không khô khan như mọi ngày.
" Cô có chữ viết rất đẹp.Tuyệt hảo ! "
Tôi buột miệng khen và được nhận thêm một nụ cười rạng rỡ :
" Cám ơn.Ông đã quá khen. "

Những ngón tay hình như bối rối chạy nhẹ qua một kẻ gạch.
" Oh ! oh! Xin cô đừng viết sai những con số,tôi sẽ kẹt lắm "
" Ông đừng lo.Bữa nay tôi vui vẻ nên làm việc nhanh nhẹn lắm "
Cô tiếp ngân nhà bưu điện vừa gõ phím máy điện toán vừa trả lời với giọng nói như chim hót.Cây viết màu vàng nằm dài cạnh bàn tay búp măng đẹp và ngoan dịu dàng như tranh vẽ.

Gửi thêm vài phong bì thư,tôi cám ơn và tặng thêm cho cô một lời khen chót " Sự vui vẻ,tử tế sẽ giúp cô có một ngày đẹp và thoải mái.
Hình như tôi đã thấy cô lần nào trên TV.Phải không ? "
Cô nàng ngọ nguậy bàn tay trên màu vàng của cây viết.Mở to mắt :
" Vous êtez vraiment un flatteur.Mon dieu ! "
(Trời đất ơi ! Ông đúng là một người hay nịnh.)

Mấy cô đồng nghiệp ở quày bên cạnh cũng phá ra cười.Ai nấy đều vui vẻ với cái không khí tươi trẻ làm tôi lâng lâng hạnh phúc.Để thử lửa với cách tạo niềm vui và niềm hạnh phúc nho nhỏ bao quanh,tôi hỏi xin cây viết màu vàng làm quà cho mình như một bằng chứng hạnh phúc.
Bàn tay mềm mại ấy đưa cho tôi cây viết với lời dặn.
" Cấm ông làm mất đấy nhé "
Tôi gật đầu,ngoan ngoãn nghe lời và chào từ giã với ý nghĩ nhẹ nhàng :" Tôi sẽ dùng cây viết này như một công cụ tạo hạnh phúc.Mỗi ngày viết một dòng chữ ngắn.Viết về những điều vui,viết về niềm hy vọng,viết về những thứ tình cảm đẹp đẽ xuất phát từ trái tim của người cho người.Sẽ viết về những sự chia sẻ vui buồn của mối chân tình tự phát sinh từ những điều giản dị nhất của đời sống.

Cây viết chỉ là một món đồ vô tri giác,nhưng nếu dùng nó với những ý nghĩ thiện lành nhất để viết một bức thư an ủi bạn bè,người thân thì nó sẽ là một trong những món vật quý giá nhất của tâm trí loài người.
Những dòng chữ nắn nót trên thiệp chúc giáng sinh hay dịp đầu năm mới.Bạn sẽ dùng cây viết , sẽ viết hay đã viết ra sao ?

Cái chủ đề " Viết cho ai và Viết gì ? " có cần đặt ra ở đây không nhỉ ? Chúc bạn yêu viết và viết với tất cả tâm hồn của mình.
Hẹn bài viết tới.Nhé.

đ ăng s ơn.Fr

( còn tiếp ...)



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 Page  Previous Page  1  2  3  4  5  6  7  8  9  10  11  12  13  14  15  16 17  18  19 Next Page Xem tat ca - Xem Tung trang  

 ndangsonfr
 member

 REF: 710812
 08/17/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.













Thử VIẾT rất Mềm .






--------------------------------------------------------

.. 1 -





Có vài lần , sau khi đọc những gì tôi và một vài tác giả khác đã viết , vài người bạn tỏ ý và phân trần kiểu bình luận :



'' ... Văn của ông và những người đó khô khan vô cùng , như đá , như sỏi ... "

Cười - Và chỉ biết là nên im lặng . Cãi để làm gì ?







Thỉnh thoảng cũng có vài kẻ rảnh hơi sau bài viết , vào viết đôi câu bình luận kiểu đâm thọt và châm chích . Chẳng lẽ phải viết trả lời rằng :

" Nếu bạn không thích thì xin đừng đọc - Bye ! ''





......



Viết về điều gì ? Viết truyện ngắn theo kiểu gì ? Viết gì để biết đâu sẽ có một sự đồng cảm ở một vài vấn đề gì đó ? - Viết truyện ướt át kiểu Tùng Long , kiểu La Lan , Quỳnh Giao với những biến chuyển oái oăm trong những chuyện tình đầy nước mắt ư và ta sẽ lập đi lập lại những cấu trúc hư cấu để ra vẻ có cái ' mùi ' riêng của mình ư ?

Không lẽ là sau khi mở những trang chữ của nhà văn Nguyễn Thụy Long , của Duyên Anh và sau khi đọc họ , mình sẽ bắt chước viết truyện du đãng hào hiệp anh hùng ?



Không lẽ là sau khi đọc xong Nguyễn Ngọc Tư , mình cũng sẽ viết na ná cho ra vẻ nhớ và yêu quê hương nắng cạn trên sông hay là bắt chước một Lệ Hằng ngày xưa để viết về những ẩn ức tình dục ?





Chuyện ấy xưa rồi Diễm ơi - Chuyện nhỏ như con gián !



Tôi phải tự hỏi lấy chính mình ở những lần ngồi trước màn ảnh kiểu văn học mạng , kiểu mì gói ăn liền . Viết gì để câu chữ Like như ở phong trào Face Book ?



...

Người viết có cần theo thị hiếu và phải chiều lòng các bạn đọc hay không ?

Để làm đẹp lòng họ , chẳng lẽ mình viết kiểu " Sến " thời A Còng:



? ! -


a / Đêm FB



... Đêm nay có thể là đêm cuối khi em đã rời anh , anh ngồi lặng thinh dưới ánh đèn nhão nhoẹt , ấn ngón tay vào tài khoản mang tên em và đọc thấy những gì em đã tải lên và em đang có chừng 100 chữ Like to đùng ...

Em nhí nhảnh khi khoe những bản nhạc của loại kêu đường như : ' Không yêu nữa thì thôi á á ' .. Như : ' Yêu người chung vách ' và em để những ký hiệu mặt khóc nhăn răng .



Anh thấy em like liên tục với những lời bông đuà tán tỉnh em . Họ viết : You are very good - Kiss and Kiss for U ....

Trời !







- Phụ chú - Hay là thất tình vì gặp phải một em kiểu hot girl , gã thất chí sẽ viết kiểu hot boy, nổi loạn như sau :















b..... /



Xéo

.

Con bà nó . Cứ lèm bèm lải nhải hoài thấy phát chán .

Chém gió hoài mà chẳng thấy gì là khủng hết .

Mẹ !

Chẳng có gì gọi là đẳng cấp ở kiểu đụng hàng . Viết làm đéo gì ? Tổn hơi !

Vĩnh biệt em !



Ký tên ' bótay.com '















.........................



Bạn đã thấy ' rác ' ở đoạn mang tên là ' Xéo ' chưa - Bài ' b ' ?

Bây giờ , tôi muốn kể cho bạn nghe câu chuyện của những kẻ đang tìm cách dọn rác ....

- Ở bên kia đã là 3 giờ sáng và tôi biết cậu trẻ đang cay mắt vì thức khuya như một con cú đêm và nó sẽ gục trên bàn phím .... nhưng .. tôi khi trực diện là có một ý định khiêu khích hắn - Gã Hot Boy kiểu Saigòn loại rất mới -

Tôi - Gã già muốn đối chiếu với cái nhìn riêng của hắn ..



Sẵn sàng giữa 1 già, 1 trẻ ..... và tôi đã đẩy hắn đến mức chịu đựng tối cùng giữa ranh giới của sự TỰ TIN và Cao Ngạo ( Tôi sắn sàng đóng vai kẻ rất ÁC ) .

Kẻ ' Ác ' đụng hắn sau chỉ một vài lần lấn đất ở mục ChatBox .

Trời ơi ( ! ) Ở cái thời đại này Chat Box là cái gì trên thế giới ảo đa dạng ?





... Hắn là ai khi hỏi hắn ? Hắn trả lời và bắt đầu đấu lý . OK , cháu . Chú không thấy cháu và chỉ ' thấy ' cháu qua cách đặt chữ và trả lời trong vòng 20 giây ngắn ngủi , cháu không phải là một nạn nhân của chú qua cách đối thoại vì qua một phong cách trầm tĩnh, chú có thể biết cháu không là một loại rác khi cháu tặng chú chữ ' Nhất Quán ' lạ lẫm xưa và xưa ...



< Phải rồi . Đi ngủ đi .



Ngày mai ' Nhất Quán ' thức dậy, ra khỏi cửa nhà , ngửi mùi vườn còn trong khoảng bóng tối và nghĩ rằng từ chữ Nhất Quán ấy , không phải ở net, tất cả đều là một bãi rác . Có những kẻ thích xả rác và cũng còn những người chịu khó cúi lưng nhìn rác và dọn rác .





Không phải là những gì người ta phế thải ra cũng là rác .



Tùy -













đăng sơn.fr



dangsonfr.blogspot.com















..































.











...





























 

 ndangsonfr
 member

 REF: 710835
 08/18/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.












* Chuyến Bay Đêm ....
.




Để kéo dài một khoảng thời gian thì ta thỉnh thoảng nên thức đêm để biết đêm dài . Và tôi thấy mình bị biến thành một con cú hôi hám .

Tôi bay ngang , xém mấy lần bị sà cánh vào những bãi rác ở góc phố lùm xùm kia . Cố gắng nhịn thở và lảo đảo bay đến một nhánh cây khá cao giữa trời âm ú , đang định mở chai whisky nốc vài ngụm và phì phèo vài hơi cần sa như một cậu dân chơi , nghe tiếng động, quay sang bên tay trái , tôi ngạc nhiên thấy một con cú khác đang ủ rủ thảm thê ....

Hỏi hắn :
- Mày là đực hay là cái - con kia ?!

- Tôi là đực chính cống và tôi là nhà văn , là tác giả ngôn tình chuyên làm thơ và viết truyện lãng mạn kiểu Paris 2015.2016...


Ah - Ah - Hay quá là hay . Đêm nay, tôi đang rảnh rỗi và nhàm chán chuyện đời nên tôi ngứa ngáy hỏi nhà văn trẻ măng :

- Cậu viết gì ở những chuyện tình mộng mơ ?

Hắn huyên thuyên nói về những mảnh đất mầu mỡ từ ánh mắt sáng rực đầy say mê :

- Tôi thoát hồn bay đến những nơi rất xa như Paris, Berlin, New York , Los ...... và tôi đi tìm nàng của mình .



Oh !


Ah Ah !



Tôi chiêm ngưỡng hắn và ước ao mình được đọc toàn bộ những giấc mơ của hắn ( miễn hắn không là một đống rác ... )


Ôi ! Và sao nữa ?


----




Thấy hắn buồn buồn , tôi khều hắn : Rồi cậu có gặp lại nàng của mình chưa qua những trang chữ ấy ?

- Tôi .... tôi đi tìm nàng .



Ừ - đi tìm đi rồi sẽ thấy. Bây giờ thì cụng ly đi và hãy tha thứ cho tao khi tao tình cờ thấy những cọng rác trong ánh mắt cú vọ của mày .


**


Cú Cu .




đăng sơn.fr




 

 ndangsonfr
 member

 REF: 710843
 08/18/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.








Viết và tỉnh mộng




__________________________________________________________________________








( Xin đừng đau lòng khi đọc và cần thiết là tập luyện sự trầm lắng khi mở một tiêu đề về

B Ú T C H I Ế N )

________________________________________ 1 -





Khi nằm mơ và lúc thức dậy là 2 điều khác nhau . Bạn và tôi đã mơ gì ? Lúc thức dậy ,việc đầu tiên của bạn là làm gì ?



Bạn mê Fb và những điều loăng quăng ở cái thế giới ảo nào đó là chuyện riêng của bạn và tôi không được lấy quyền gì mà động đến vì sẽ làm mích lòng bạn .



Tôi đã rời giấc mơ của những con cú ở một trang viết nào đó để đối diện với một ngày mới - Quá mới -



Có những bản tin phun chất độc ở radio từ góc bếp đã làm tôi sợ hãi . Ký giả lèo nhèo phun những bản tin không lấy gì làm vui để làm công việc ăn lương và câu thính giả sau những màn quảng cáo ầm ĩ về Iphone s 8 , về kỷ thuật dựng phim đời .



Sau bữa ăn sáng, mở net, vào vài webs mà mình đang sinh hoạt ở một mức độ riêng , tôi chạm mắt vào hai lời bình luận ( góp ý ) khá ngộ nghĩnh .

1 = 1 * Viết làm đéo gì ?

2. " - Đoạn văn của ông giống như là rác ..... "




..


Hơ hơ - Rác thì cũng tùy loại rác mà cần dùng . Chỉ có một điều là sợ nhất là rác nằm trong một tâm trí khác thường .


Amen





đăng sơn.fr





















ct










 

 ndangsonfr
 member

 REF: 710865
 08/18/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.







Nói với Nhau

( hay là sẽ Im Lặng bên nhau ) ?











..............



Có những chuyện bé bé nhỏ tí xíu và cũng có những chuyện to đùng ở đời. Biết là như thế , đôi khi phải tạm đứng ra ngoài cuộc và dùng sự im lặng như một điều cần thiết để thử sức của riêng mình ....



---- Sự tự chủ cần một khoảng không khi yên lặng . Im lặng để đủ thì giờ nhận ra cái cảm xúc rất chủ quan của chính mình . Im lặng để tỉnh trí mà lắng nghe những tiếng động ầm ĩ của đám đông chung quanh mình . Ta có thể thấy đám đông ấy đang cãi cọ nhau và nghe có một hai kẻ lên giọng to tiếng như sự áp đảo đối phương khi tranh cãi ( giọng nói ấy rổn rảng ra sức biện lý kiểu : tôi to miệng hơn anh, có nghĩa là tôi đang và sẽ thắng lý ....)


Đứng bên ngoài ,thử ngắm nhìn và ' nghe ' nỗi thinh lặng ' của một vài ánh mắt và sự thản nhiên điềm đạm . Tiếng nói hùng hổ kia không có sự đáp trả như mưa rơi xuống cống để trôi đi < Sự yên tĩnh được trả lại . Vậy là xong .


Nhưng ... Cũng còn tùy .Tùy nơi chốn và hoàn cảnh cho dù biết và thuộc câu ' im lặng là vàng ' . Lời nói hay câu viết từ sự suy nghĩ cần có điều giao tiếp giữa người nghe và người nói .

Nói gì với nhau khi có điều chưa hiểu thấu hoặc chưa đồng ý với nhau ở vài vấn đề ? Vấn đề là khi ta đến với nhau , biết cách phá vỡ những đố kỵ có thể gây ra niềm hiềm khích thù hằn .


Vấn đề im lặng hay nói là điều dễ và cũng khó .



Nói đi - Viết đi - ( Trong một chừng mực )có thể chúng ta sẽ hiểu nhau hơn ....





đăng sơn.fr





.....













 

 ndangsonfr
 member

 REF: 711061
 08/25/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.

















Writer ?


..





Thời ấy , hỉ mủi chưa sách, tôi bị bố kéo đi nhà thờ mỗi sáng chủ nhật . Nản lắm . Tôi không thích đi lễ và bị biến thành một con cừu ngoan đạo nên giả vờ đọc kinh, cầu nguyện cho cha mình vui lòng .
Ra khỏi nhà thờ, cha nắm tay thằng con và dụ dỗ :

Lớn lên, bố cho con vào trường dòng và học làm linh mục ...

Má ơi, ông bà nội ngoại tôi ơi ! Cỡ tôi mà làm ông cha, ông linh mục thì lấy ai làm thơ tình và viết văn tuổi xí xọn , tuổi ô mai ?


Lớp 10 - 11 - 12 và sau này ở ngưỡng cửa đại học ,tôi chỉ thích viết văn , làm thơ con cóc chết . Con đường Duy Tân từ trường luật khoa quá tình và đẹp từ những đốm nắng để thấy cô con gái tóc dài, răng khểnh đạp xe bên cạnh áo trắng tóc ngắn . Tiền thì ít mà tình thì dài ( Dài như sợi tóc nàng vướng ngang bã vai áo dài trắng tinh ... )
Những vòng hồ nước có cái quán kem bên kia vỉa hè đã làm tôi từ khước nhà dòng và thiên đường của Chúa của Phật .
Nam mô a di đà + Amen làm sao mà tình bằng lúc nàng ngồi sát bên tôi và xí xọn nghe những bản nhạc tình nhập cảng từ vòng đĩa nhựa 33 tour . Adamo hát : Tuyết rơi - Tombé la neige làm hai đứa thổn thức . Nàng tóc dài học sinh ngữ Anh Quốc ,tôi học Pháp Văn và khi nghe nhạc pháp, tôi đã lõm bỏm dịch cho nàng khi mơ màng đến Paris tráng lệ ...


Nàng ừ, nàng hử và tin ở tôi, gã con trai đã trốn lễ ngày thánh để đi lễ tình ở quán cà phê Văn Hoa Đa Kao . Nàng ngồi lặng thinh và nàng suy nghĩ .


Tôi chẳng suy nghĩ làm quái gì cho nhức cái bộ óc nhỏ như con muỗi khi bên nhau . Tôi mơ thấy mình là nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên để viết bài " Em Hiền Như Ma Sơ " - Tôi mơ thấy mình là PD để viết bài " Con đường tình ta đi " và tôi vỡ mộng khi rời nàng đến xứ tây ....






Chuyện tình đã ra sao ?




















 

 ndangsonfr
 member

 REF: 711075
 08/25/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.





2.
Tuổi hoa -


Để có thể viết những chuyện tình , người ta không thể nào đốt giai đoạn như những thanh niên nam nữ thác loạn khi họ sống quá nhanh kiểu vội vã . Biết là như thế nên người đàn ông duy nhất với ánh nhìn nghiêm nghị đã dạy tôi sống và sống từng ngày theo những chỉ thị giáo huấn .

Ông đã nắm cổ thằng nhóc 6 tuổi đứng khóc trước cổng trường sau khi nó bị chúng bạn xúm vào tụt quần . Về đến cửa nhà, ánh mắt ông đỏ ngầu , ông quỳ xuống ngang tầm thằng nhóc , nắm lấy bàn tay nhỏ bé và dạy nó nắm chặt những ngón tay lại để thành nắm đấm với vẻ cương quyết nhất .

Nhóc tí chẳng hiểu gì nhưng biết rằng người lớn đàn ông ấy là cha và là người thầy đầu đời của mình . Cha là thần tượng và khi cha dạy là phải nghe .

Nghe cha dỗ ngọt khi cha chở đi nhổ răng buổi sáng ấy, cha mua cho bé con 2 món đồ chơi : khẩu súng cao su và chiếc máy bay , giọng cha thì thầm :

- Can đảm lên nào , nếu ông nha sĩ làm con đau, cha sẽ đấm ông ta ngã lăn quay , con trai ơi !


Và như thế , bé trai đã chưa thấy cha mình đấm đá ai .

.

Người đàn ông ấy không cần gây sự để dùng quả đấm với tâm hồn nhạc sĩ của mình và thằng con trai biến thành cái bóng của ông khi được dắt đi nghe nhạc mà cha mình đang đứng ở sàn quay TV hoặc là ở vài phòng trà để nó mơ trở thành nhạc sĩ.


Cái bóng nhỏ xíu không thể nào núp dưới cái bóng của cha mình khi mỗi ngày mỗi lớn lên , khi rình cha mỗi lần ông ngồi đọc báo một cách chăm chú . Mùi thơm của giấy, tiếng trang giấy mở rộng gây thêm lòng háo hức của đứa con ...

Và nó tập tành viết để gửi những bài văn thơ đầu đời cho nguyệt san Thiếu Nhi có hình bià vẽ lộng lẫy của họa sĩ ViVi ....


Cha đã là đọc giả đầu tiên, cha nhìn thằng con trong sự yên lặng đáng sợ . Ánh mắt cha đã muốn nói điều gì ?

* ( Điểm học bạ mỗi cuối tháng của con sẽ ra sao ? 8 / 20 ? )

* ( Làm thơ và viết văn để làm gì ? Con có mập béo gì không con ? )



....


Người ta không thể nào vừa đọc một trang chữ hoặc vừa viết vừa nói chuyện ( trừ khi có phép lạ trời ban cho )

Nếu viết mà cha không rầy la gì thì mình tiếp tục ngậm miệng lại để viết , chỉ cần lạng và lách được sự kiểm soát gắt gao từ ánh nhìn của mẹ mình - một hung thần sẵn sàng cố vấn cho cha khện thẳng tay nếu bị sút điểm học hành - Bà mẹ đẻ con ra và không bao giờ mơ ước con thành nhà văn đâu . Vì thế , bà mẹ không bao giờ đọc một chữ trên những bài báo của con mình .

Dĩ nhiên rồi .


Để luyện viết , phải đọc rất nhiều theo tuổi và sự hiểu biết của mình nên tôi dành dụm mua rất nhiều tạp chí dành cho tuổi hoa , tuổi ngọc . Đinh Tiến Luyện, Từ Kế Tường viết đẹp quá là đẹp .

Họ viết để kẻ non nớt là tôi thấy những dãy hoa quỳ ngang con dốc Đà Lạt , họ viết để tôi ngửi được mùi cà phê cuối chiều trên bàn nước nhìn ra bờ hồ thơm nắng ....


Sau khi rời những trang giấy thơm mùi tuổi trẻ mới lớn của họ , tôi thấy mình phải thoát ra những điều họ vẽ vời để trở lại với chính mình .

Và -

Và tôi tìm cách để có một cô nho nhỏ tóc dài ngang vai , cô môi hồng, đôi má hồng, gót chân đi học về nhà cũng màu hồng giữa nắng cũng phải là màu hồng . Hồng hay hường nào cũng được .


Có những lần , tôi thấy mình ngơ ngẩn đi theo vạt áo ấy và thấy mình ngu dại để thấm cái buồn vu vơ nào đó từ bài thơ tình .


Cô nhỏ tóc đen ấy bị tôi làm quen và cô ỏn ẻn - Không được đâu , má em khó lắm , em còn đi học .

Nghe vậy, quay đi , trong đầu thấy hình như là mình đang học cách thất tình . Thất tình tuổi mới lớn đẹp và buồn lắm . Buồn khi mỗi đêm đi qua đi lại nhà ai đó, mắt tìm ô cưả sổ để thèm thấy bờ vai ,mái tóc nghiêng trên tập vở .

Thất tình nhưng vẫn phải miệt mài trước những ngày thi ( Nhà thơ , nhà văn nào cũng sợ ăn đòn khi rớt thi ...... )


2, 3 giờ sáng , gấp lại sách và tập vở lại len lén viết nhật ký và làm đại vài bài thơ con cóc thiu ,cóc chết không giống ai ....


Cứ như thế, tuổi hoa đi qua nhanh như những cánh chim bay .







dangsonfr.blogspot.com







ct....



 

 ndangsonfr
 member

 REF: 711144
 08/28/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.





( Writer )


______________________________________________________________



** Ngày Qua Ngày .










Ngày qua ngày, đọc nhẵn những cuốn tiểu thuyết , nhẵn mặt các tác giả , mình sẽ viết gì để khác họ ?

Họ trên một bình diện và một phong cách viết từ Khái Hưng , Thạch Lam , Nguyễn Hiến Lê ..... từ thời tiền chiến .


..

1974 <


Vòng xe ngang hồ con ruà , chạy lên đường Tự Do . Lạng qua Eden gần nhà hát lớn . Dừng xe, gặp cô gái ngồi im lìm trên nệm xe gắn máy .

Tắp lại :
- Em làm gì giờ này ?
Em đang chờ anh ...

Và cô khóc, nhút nhít mà âm thầm . Cái quán bên kia đường vặn nhạc đùng đùng kiểu Rock thời Elvis Presley . Nói cô bỏ xe vào cái góc và khóa lại, chở cô về khu Đa Kao . Quán Văn Hoa ĐaKao mở đầy nhạc tình êm như nhung của Pháp .
Đèn ấm ở tháng 12 . Nhạc cũng ấm và nhung đen như hai con mắt hạt nhãn của cô nhỏ người Đà Lạt .

Ngồi lặng thinh nghe nhạc và nghe cô trách móc :

Ông ác lắm . Ông trốn chạy tôi ....
- Tôi không ác, chỉ vì ......

( Chỉ vì với tôi, cô chỉ là cô bạn gái cho dù có những buổi tối khi buồn buồn đã tấp xe vào hàng cây trước nhà và bấm chuông gọi cô , cô nhảy chân sáo xuống mở cửa . Hai đứa đứng ở hàng hiên nhiều gió ngửi mùi buổi tối và nghe hàng lá me đuà gió và những lần cô dụ khị . Giọng mềm hơn gió Đà Lạt nơi cô còn nhỏ xíu - Xíu ơi ơi ! )

Nhạc vẫn nhả đều từ những vòng đĩa trong quán - Adamo đang hát Marie La Mer -
Je t 'attend sous la pluit - La mer sans toi ......


Xíu Xiu trách cứ :

- Mấy tuần nay , anh đi đâu - Làm gì ?

- Hơ ! Tôi trốn em .
- Sao trốn ?



( Không thể nào trả lời vì nhiều lý do )













.....

ct






 

 ndangsonfr
 member

 REF: 711913
 10/04/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.








* ĐỀ KHÁNG
..

1.

- Viết thẳng thắn

- Viết để điều chỉnh lại vài vấn đề

- Viết và sức đề kháng .








2 -

Ở 3 điều đã liệt kê ở trên, tôi suy nghĩ trong vòng 2 phút và chọn điều thứ 2 : Điều Chỉnh vấn đề để diễn đạt một cách khác ở chủ đề này .

Vấn đề gì ? Và ra sao ?

Tôi sẵn sàng xin lỗi bạn đọc từ những bài viết của mình khi đã có khi bị lỗi dấu câu như những viên sạn trong chén cơm , và những việc góp chữ thành câu ngoài ý muốn - nhưng khi áp đặt cho tôi là đã KHÔNG TÔN TRỌNG người đọc mình thì tôi mạnh dạn từ chối lời kết án ấy .
Người đọc là ai ? Và người đọc sẽ đọc gì - đọc ra sao với cách suy diễn từ trí óc của họ ? Làm sao người viết có thể đoán được ? Và sẽ phải viết gì để làm vừa lòng đọc giả ?

Ở người viết nói chung và cá nhân mình nói riêng , cái khó là làm sao diễn đạt được rõ ràng những điều mình đã ôm ấp và đã suy nghĩ qua những trải nghiệm riêng ?

Ở những chủ đề về xã hội hiện thực có nhiều chất đắng hơn chất ngọt , tôi không thích tự mình phải ẻo lả , lèo lái và dối lòng trước những cái đắng , những thứ chua cay để như kẻ làm ảo thuật biến chúng thành điều mùi mẫn , ngọt lịm như chén chè để làm ngọt đầu lưỡi của người đọc . Chuyện kẻ lừa bịp, chuyện đâm thuê chém mướn, chuyện quan quyền hà hiếp bóc lột kẻ thấp miệng là những chuyện có thật ở đời , và tại sao chúng ta phải uốn éo để tránh nói về chúng ?

Chuyện đọc xong, nhảy vào viết những lời góp ý chẳng ra đâu vào đâu và không giữ được một cung cách lễ độ tối thiểu để chứng tỏ phong cách là chuyện nhan nhãn khắp nơi .
Ở một người viết và hiểu rất rõ là mình đã viết gì , tôi phải dùng bảng liệt kê như một tâm niệm riêng của mình .


Chuyện đơn giản từ 1 đến 3 .


Thế thôi .



đăng sơn.fr




















 

 ndangsonfr
 member

 REF: 711924
 10/05/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai





( C ) 2016






--------------------------------------------------



<
Le copyright, souvent indiqué par le symbole ©, est, dans les pays de common law, l’ensemble des prérogatives exclusives dont dispose une personne physique ou morale sur une œuvre de l’esprit originale. Il désigne donc un ensemble de lois en application, notamment, dans les pays du Commonwealth des Nations et aux États-Unis ; et qui diffère du droit d'auteur appliqué dans les pays de droit civil (tels que la France ou la Belgique).

Bien que les deux corpus de lois tendent à se rejoindre sur la forme grâce à l'harmonisation internationale opérée par la convention de Berne1, ils diffèrent notablement sur le fond2. Le copyright relève plus d’une logique économique et accorde un droit moral restreint, là où le droit d'auteur assure un droit moral fort en s'appuyant sur le lien entre l'auteur et son œuvre.






_______________________________________________________________________ ( C )


Made in China or Product of China (simplified Chinese: 中国制造; traditional Chinese: 中國製造; pinyin: Zhōngguó zhìzào,) is a country of origin label affixed to products manufactured in the People's Republic of China.




_____________________________________________________________________________






Made in ...


Khi mua một món đồ gì đó, tôi có thói quen nhìn ở đằng sau cái nhãn hiệu để đọc cho bằng được cái nhãn Made in ...


Không ủng hộ hàng hóa mang nhãn hiệu của TQ , thà trả mắc hơn một chút , mình mua hàng chế tạo từ xứ khác .

Thời bây giờ , đa số hàng hóa được chế tạo và nhập cảng từ bên TQ với giá rẻ mạt !

Lật đít ra thì cứ thấy Made in China thấy chán ngấy !


NHƯNG ....


Cứ cái đà này thì các hãng xưởng sẽ đóng cửa, nghỉ chơi dài hạng !


Làm sao và làm sao ?




-----------------------------------------


Mở một diễn đàn mà mình đã tham gia từ 2006, thấy hết hồn :

< VĐLG < là một chủ đề với bao tâm sức mà họ vẫn nỡ lòng nhại lại như kiểu Made in China !





Viết Để Làm Gì không phải cứ VIẾT mà được . Có kiểu nhại lại là Viết Làm Đéo Gì ? - Viết làm quái gì ? !





Viết gì ?


Viết bằng chất liệu gì mới là điều đáng kể .











đăng sơn.fr


( C ) 2006


























ct...





 

 thanhthien8
 member

 REF: 711928
 10/05/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai





Chào anh Thầy có đôi kính trắng trong veo !


Nè anh Thầy, anh viết gì thì cứ tiếp tục viết
em viết gì mặc xác kệ em, đường Thầy đi anh cứ đi
đường em nằm vạ thì cô cứ thế mà phá .. í lộn em cứ thế xông pha

Nước sông không lùa vào giếng nhà anh là được rùi, he he


Chúc Thầy đi tu luôn vui khoẻ nhen






 

 ndangsonfr
 member

 REF: 712127
 10/18/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.





Đói Tình - Đói Nghĩa và Đói cả DANH DỰ _



-----------------------------------------------------------------


Có nhiều cái đói rất khác nhau . Con chó đói khi nhìn vào đôi mắt nó, bạn sẽ động lòng khi chịu khó cúi xuống nhìn vào ánh mắt để thương hại và sẽ cho nó ăn vì mình là chủ của nó .


Mặt khác, khi sáng kia, mở cửa nhà, gặp người lạnh cóng đang run rẫy, bạn động lòng , lấy tấm chăn ấm và bỏ vào cái bao sạch sẽ một trong những món ăn và ân cần đưa cho người ấy .

Ở một khoảng đời no đủ của bạn - đã bao lần bạn làm những việc mà tưởng như trí nhớ không cần nhắc lại ?

- ........................................................ -



2.


Cảnh đời cũng giống như chuyện cổ tích, truyện phim từ ngày có Internet . Chuyện Ảo và CHUYỆN THẬT TÌNH.

Đây là phim bộ và những chuyển cảnh y như chuyện bạn đang đọc, đang xem phim và đang ngẫm nghĩ nếu bạn cần suy niệm :

- Ngày đi học, ngày lớn lên, có lẽ bạn đã nghe một câu như móc mỉa : Con người mình còn tàn tệ hơn con thú .



Riêng tôi , ban đầu, tôi không thích gì cho lắm ở câu nói ấy . Và sau này tự nghiệm để thấm thía và khá chua cay :



Trước khi vào câu chuyện rất Nhàm và Nhảm Nhí ở đời này , hãy cho phép tôi hỏi bạn vài câu rất giản dị như sau :


- Bạn đọc đã hiểu gì ở câu chuyện của Nguyễn Trãi, của Trần Tú Xương, Nguyễn Công Trứ, Lê Lai cứu chúa ?




Ở thời đại Net này, tôi nghĩ theo kiểu mới năm 2016 / 2017 :


- Bạn cần gì mà phải mất thì giờ mà trả lời hay tự trả lời cái câu hỏi lẩm cẩm ở trên . NT - NCT - TX chỉ có thể là những truyền thuyết và không có chứng cớ .



Nếu như thế, thì tôi kể cho bạn nghe một trong những chuyện thời Internet mới nhất từ chủ từ Kiều Nữ và Đại Gia mà thời Hùng Cường + Bạch Tuyết chưa có .


Warning : Biết đâu, sau câu chuyện này, bạn phóng tác và dựng câu chuyện để có thể trở thành một đại văn hào lãnh giải Nobel như ông nhạc sĩ Bob Dylan - Ai mà biết được ở chữ tương lai sáng lạng ?
























....đang viết .




đs


 

 ndangsonfr
 member

 REF: 712155
 10/20/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.






That's All.





Có những ngày, tôi câm như con hến .
Và có những ngày như hôm nay, trời ảm đạm , tôi phải viết và phải NÓI .


Việc đầu tiên là chữ ' Cám Ơn ' - Cám ơn những điều em đã nhắc nhở tôi về việc gửi tiền cho dân bị bão lụt miền Trung .
Những điều cần thiết và phải làm thì cứ việc âm thầm để làm - Đừng KHOE . Nhảm lắm !
Tôi và bạn bè muốn cám ơn một người đàn ông . Hắn đã lên tiếng kêu gọi và đang ở cạnh những người dân đói và mất tất cả vì bão lụt .
Tôi thấy hắn xứng đáng ở cái TÂM !
Bạn tôi , cái thằng tóc vàng, mắt xanh da trắng - người DƯNG - đã cuống cuồn gọi hãng máy bay , chạy về bên quê mình


. Nó nắm lấy bàn tay bạn mà nói :
- Tao phải làm điều phải làm .


Nó khóc . Và tôi khóc theo nó ; Cái thằng người Dưng cổ trắng .


Tôi thấy nó không có chữ HÈN trên vầng trán cao khi đang è cổ trả thuế má bên này ....
Chữ HÈN là điều hiển nhiên khi mình chăn êm , nệm ấm ở điều công tử và tiểu thư , ăn ngon mặc đẹp .

Nó nhảy lên máy bay về quê mình từ hôm kia và nó dặn dò :
- Mày đi ăn xin đi . Xin những thằng, những con chăn êm , lụa gấm .
- Mày đừng viết về những chuyện hoang đường nữa . Chữ nghĩa của mày chẳng đến đâu . Đừng ảo tưởng hoang đường nữa , mày ơi ...
-...


Hắn hạ nhục tôi . Cái thằng hoang tưởng . Cái thằng da vàng mũi tẹt .
Hắn có cái quyền đó vì hắn có một trái tim nhạy cảm và một trí tuệ nhạy bén .

Cái Mail mới nhất của hắn bò về ở trưa nay :
- Tao cay mắt lắm . That's all .



Ok
Thằng hèn như tôi cũng cay mắt .



đăng sơn.fr









.




 

 ndangsonfr
 member

 REF: 712226
 10/23/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.





Viết và Cảm Nghĩ RIÊNG .


________________________________________________


Có lẽ , khi tình cờ liếc mắt và lỡ bộ ghé thăm trang này , bạn sẽ phì cười và có thể trêu ghẹo tôi : Cái gã nhà quê cổ điển đã nhiều lần ngồi với bạn bè và nói chuyện chống Fb làm nhiều người nhăn mặt khó chịu vì cái chướng đời của gã nhà quê .


Lắng nghe bạn hữu say sưa bênh vực chiêu trò của Fb , tôi đâm ra tức cái mình - cho dù từ năm tháng xưa , có nhiều người bạn viết , bạn đọc đã xúi tôi lập một tài khoản .


Đã nói rồi với những lần lắc đầu vì hãi sợ ....

Kinh hoàng quá khi đã thử vào những trang Fb và choáng ngợp , nhức đầu, nhức mỏi mình mẩy .

Ở một tài khoản của Fb kiểu xứ Usa, tôi sẽ làm gì, vẽ vời chiêu trò gì của chính mình ? Nhìn lại chính mình, tôi chả thấy có cái gì hay ho khi ngắm mình trong gương lúc chải đầu, rửa mặt .

Gã đó ư ?

Thấy gã cũ mèm như chiếc xe hì hục leo dốc . Gã không bảnh trai như đại tài tử siêu sao của Tây, của HK, của Hàn Quốc . Gã nhà quê chỉ biết yêu khu vườn nhỏ như cái nắm tay của mình . Sáng ,chừng 5, 6 giờ, mở cửa ra vườn, lơ thơ ngắm cây cỏ và biết mình còn sống .

Mở radio, ăn sáng, nghe vài chuyện tin tức lẩm cẩm và những bản nhạc nhẹ nhàng và có khi tìm điều đọc để có thể Viết - Viết ở một thứ ánh sáng và 19 % bóng tối rất yên ả của mình .




Tôi là một kẻ rất ích kỷ và xấu tính . Ở thế giới rất phàm tục này, có khi tôi tự cho mình là kẻ hung hăng và thô bỉ và cũng có khi lãng mạn nhất thế giới .


Nếu đi tu, có lẽ tôi phải có pháp danh là Thích Đủ Thứ . Cái gì mình cũng thích . Thích lúc đi dạo ngang bờ sông, bàn tay ve vuốt cái máy ảnh với ý nghĩ nơi mình .

( Chụp gì ? Diễn đạt điều gì ? ) Tôi biết cái máy ảnh của mình không bao giờ thích kiểu Seo Phi < Tự Sướng Mình Ên < nên tôi chống Seo Phi . Chụp cái mặt mo của mình để làm gì ? Ngày nào cũng sống với cái mặt ấy , thấy mà chán .


Tôi chỉ đơn thuần là một người viết mà thôi .

Người yêu của mình có tên là NguyễnThịChữNghĩa . Nàng không giống như những người đàn bà khác . Nàng im lặng khi tôi cạu cọ xấu tính để thở than . Nàng ngồi yên như ánh nắng đi lạc vào vùng khuất tất sâu thẳm của tâm ồn và giấy mực .

Khi không còn giấy để viết trên cuốn sổ tay, tôi lên chứng ' ghiền ', vớ được chỗ trống nào còn sót lại trên quyển tạp chí hoặc quyển sách đang đọc, tôi hí hửng viết .


Người yêu của tôi cũng có thể khoe sắc diện trên cái màn ảnh vi tính và thân thể nàng là bàn phím chữ .

Nàng cùng gã viết ân ái mặn nồng theo tiếng nhạc blues - jazz từ những cung điệu trầm bỗng .

Từ nàng , tôi mong muốn cám ơn những người có lòng ghé đọc trong sự thầm lặng . Và ở đây, tôi cũng mong muốn cám ơn người bạn đời và cũng là nạn nhân của tôi .

( Chuyện dễ hiểu mà thôi vì chẳng có ai có thể chịu đựng được lâu dài một kẻ quá vị kỷ khi ngày đêm mò mẫm yêu chữ .... )


Nàng ngoài đời đã có vài lần mỉa mai gã chồng mình khi nói :

- Hứ ! Viết để làm quái gì ? Ra vườn , làm vườn, đục đẽo, dọn dẹp và làm việc nhà cửa đi . Hứ ! Cứ tưởng bở mình như nhà văn chết đói .


Hứ và hứ như thế đã bao năm tháng rồi . Và nàng đời ghen với nàng NTCN của tôi .


Thấy tội nghiệp nàng và tôi .



Ở đây - trang kỳ cục mình ên kiểu Fb , hãy để tôi xin lỗi và cám ơn người đã nhẫn nại khi chịu đựng tôi - Gã khốn nạn .



Hãy để tôi tự nhiên và đằm thắm xin lỗi bà nhà - người tôi kính trọng và yêu quý .


Lỡ ra, một ngày nào đó, nàng chán chường và bỏ tôi , tôi chỉ còn lại nàng NguyễnThịChữNghĩa vô dụng . Chữ không biết nấu ăn, không biết rày la càu nhàu nhắc nhở chuyện giữ sức khoẻ cho chồng .


Chữ viết chỉ là một nỗi lặng thầm mà thôi . Lặng yên như những ánh mắt đang đọc những gì tôi đã và đang viết .






đăng sơn.fr

dangsonfr.blogspot.com




 

 ndangsonfr
 member

 REF: 713455
 11/14/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.







.. Eva
.
__________________________________________________ _


ThamVọng ?




Ai đó đã viết hoặc nói rằng : - Hễ đã làm NGƯỜI thì đã là có tham vọng .
Ngẫm nghĩ thì thấy là quá đúng .
Con người là phải có sự tham lam - Chuyện dĩ nhiên là như thế như 10 + 10 là ..... 100 ... và phải hơn thế nữa .
Tôi dám khẳng định là như thế khi đi học giáo lý . Ông linh mục giảng giải khi kể chuyện cổ tích xưa :
" Vườn địa đàng có 2 người : Adam và Eva .
Eva xúi Adam ăn trái táo cấm , vì cưỡng lại lời Chúa nên mắc tội tổ tông .
Ok - Và tôi chỉ biết là như thế . Hỡi ơi !



2.
Chuyện hậu Eva .

Eva là tên của mẹ . Mẹ đẻ con ra và con hoàn toàn trần truồng trước mặt mẹ . Con có vài sợi tóc và khóc oe oe sướt mướt ..... Vì .....
Sữa mẹ ngọt quá và con cần sự ôm ấp của mẹ - Mẹ ơi !
Con cần mẹ ở những ngày đầu tiên vì mẹ là sự sống cần thiết - Mẹ nắm tay con, hôn lên hai bầu má bầu bĩnh của con và mẹ nhìn con lớn khôn .
Khi con 20 tuổi, mẹ cấm con đủ điều . Cấm con không được nắm lấy bàn tay đứa con gái nào . Chúng chỉ là quỷ dữ để bắt con thoát khỏi vòng tay của mẹ .....
20 tuổi và 6 tháng của con trai - Con đã buông bàn tay mềm của người yêu đầu tiên trên hè phố khi gặp người quen của mẹ vì con sợ mẹ biết và mẹ sợ Eva nhỏ tí tí ấy dành giật con của mẹ . Mẹ ơi !
Và sau đó - Mẹ đã làm tất cả để con buông hẳn bàn tay của Eva ấy để theo mẹ sang đất người .
...

22 tuổi giữa trời muà đông đi cạnh mẹ ở phố đông, con móc gói thuốc, mồi lửa .
Mẹ chưng hửng :
- Con dám hút thuốc trước mặt mẹ há con ?
Cười :
- Mẹ à - Con không còn là em bé của mẹ . Mẹ ơi !
Con thở khói làm cay mắt mẹ hiền .
---


25 tuổi . Con chập chững yêu người thứ 2 ở sân khấu ....Và con vẫn dấu diếm mẹ ( Người Eva nguyên thủy và là người đầu tiên của con trai - Nó yêu mẹ vô cùng ! Và sợ mẹ buồn lòng cho dẫu là hèn yếu với mẹ . Eva tên Mẹ !
25 tuổi + 6 tháng . Mẹ họp ban chấp hành cộng đồng và linh mục, ngưòi ân , để từ khước con, đuổi con ra đường ...
Sao lại thế - Eva ơi ?
Eva kia đã khóc ở trời khuya lúc trừ 5 độ C ở nhà nàng :
- Anh về với mẹ đi - anh ...
Eva kia không bao giờ có quyền lực mẫu tử như mẹ - Mẹ ơi ! Nàng yếu đuối cho dẫu là có thể mù quáng trước gã thanh niên nhu nhược ....
Eva kia đã có một trái cấm của thời dĩ vãng : 1 đứa bé gái 4 tuổi nhỏ nhoi non dại ....
( Trái cấm tí hon ấy đã oà khóc, chạy ra ôm lấy cổ gã thanh niên đang chập chững làm đàn ông : - Đừng bỏ con và mẹ ! )
Giữa những rối rắm và giữa những hàng lệ nóng , gã đàn ông đã chọn cho đến ngày thằng cu tí ra đời . Mẹ Eva hỏi thăm :
- Nó - Thằng bê bê tên gì - Ra sao ?
Con nghe và điện thoại thăm mẹ : - Con bế cháu về cho mẹ . Mẹ ơi !
Và chúng con bế nhau về ' Nhà '



3.

- Sao mẹ lại sờ soạng và nhìn thằng bé đỏ hỏn một cách lạ lùng thế - Mẹ ơi ! Nó còn bé tí hon, nó chưa có răng để cắn mẹ đâu ; Mẹ ôm cháu và bế cháu vào lòng đi . Mẹ ơi !
Và mẹ vuốt hai ba cái , mẹ quay đi .
...
4.



Từ đó, con chợt nhiên thành một kẻ viết cô đơn nhất thế kỷ ở vườn địa đàng .
Mẹ biết không ?







đăng sơn.fr











.


 

 ndangsonfr
 member

 REF: 713509
 11/17/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.








** Chân Tình





Cô Tư !

Tình cờ lang thang ngón tay , ấn cái phím chữ ở Tạp Chí Da Màu , ,thấy bài viết mang tên : " Hư Ảo Rồi Tan " dưới cái tên của Nguyễn Ngọc Tư , đọc, thấy vui rồi thấm thía .

Đọc đã đời rồi phát hiện cái lẽ là : Cô Tư vẫn là cô Tư từ cái ngày có cô nhỏ kia về thăm quê nhà mang qua tặng tôi một tuyển tập Truyện Ngắn của con nhỏ nhà văn viết kiểu chân tình mộc mạc . Cái kiểu gió lợn cợn bên sông làm tôi ngồi đọc ở cuối vườn và chảy nước mắt .

Quẹt nhanh dòng nước mắt vì thấy mình hơi ủy mị và mình hơi nữ tính khi đụng cái là cay mắt ( Ngày xưa , cha tôi đã cứng rắn khi hăm he : - Đàn ông , con trai phải ra cái thá nam nhi , đừng đụng cái là ướt mắt ! Hơ ! )

Nói thật lòng là khi đọc những gì cô Tư viết kiểu nhà quê thấy thương đó , tôi mủi lòng và cay mắt mình ên .... Sợ ai đó thấy nên chỉ âm thầm đọc tiếp .

Vậy mà buổi chiều hôm đó , bà nhà tôi ra vườn , thấy gã chồng đang nhủn ra như cái rẻ rách . Bà ta ngóe bạo :

- Trời ơi ! Lại khóc lóc ! Đàn ông gì mà ....

Hắn không phải là nhà văn như cô Tư nhưng hắn biết bỏ lững câu nói sau chữ ' Gì mà ..... '

Tôi sẽ phải làm sao , sẽ viết gì sau khi tốn bộn tiền để vác sách của cô về đọc ?

Có thể nào cô viết điều gì vui hơn không - cô Tư ơi ?







đăng sơn.fr
( * Viết để cảm ơn một người viết đã làm mình cay mắt khi đọc ..... )

CHÚNG MÌNH
dangsonfr.blogspot.com
...





 

 ndangsonfr
 member

 REF: 713511
 11/18/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.












** Chữ Nghĩa và ( những ) Biên Thùy


..









________________________________________________








Có phải vì tình cờ mà người ta đến với nhau như một sợi dây liên kết : Sự liên kết giữa những tác giả và người đọc ?


**
- Một người đọc tìm gì ở những tác giả khi đọc ở đâu đó ?
- Sau khi đọc xong trong một chốc lát tịnh yên , người đọc giữ lại điều gì ở một tác giả ?
- Và sự đồng cảm ( gắn bó ) với tư duy của tác giả ấy và người đọc ra sao ?
- ........................




Thời gian là điều quý báu - Để tiết kiệm điều đó, tôi nhớ lại vài lần trò chuyện với vài tác giả mà mình quý mến ở quá khứ .




*


Với Trần Mộng Tú .

Sau khi đọc thơ của chị ở đây đó , gửi một cái thư ngắn cho chị để tâm tình rất ngắn .

Chỉ một vài ngày sau , chị trả lời thư , giản dị : Sao chị không tìm vào được ở cái Wed mà em viết ? Khi nào có dịp ghé Sít Tồ, hay đến uống trà và ngắm mưa nơi đây cùng nhà thơ già này, nhé ....




Seatle có nhiều mưa . Có lẽ vì thế mà ở đó có người hay làm thơ đăng báo khi nhớ về quê nhà ?

Ở vài lá thư , tôi trách chị là tại sao lại nói mình là một nhà thơ ' Già ' ! Và đã ầm ừ rồi trốn biệt vì vài lẽ đơn giản nếu sang thăm chị .

Chẳng lẽ khi chị hỏi : - Em đã viết gì ? Và nghiệp văn chương ra sao ?


Có vài cách để trả lời, nếu nhà thơ , nhà văn xa xứ hỏi như thế :

1 - Bẻn lẽn để cúi gầm mặt và ra vẻ mặc cảm :

- Em mà viết lách cái gì chứ ! Không nổi tiếng như chị đâu . Thôi mà ! Mình nói chuyện khác đi, nói chuyện trời mưa, trời nắng để ngày qua ngày .


2 - Tự ái và cơn hợm hĩnh nổi lên để ' Tạo Dáng " :

- Mèn ơi ! Tôi đã viết từ SG thời 1973 - 1974 đến nay . Tôi viết ở Văn , ở Văn Nghệ Tiền Phong thời mà ông NNN mới vào viết , ở Tiểu Thuyết Nguyệt San và Phụ nữ Diễn Đàn qua vài cái bút hiệu khác nhau .......



3.

Cách thứ 3 này là im hơi, lặng tiếng và trốn luôn vì viện cớ sinh kế - Có thực mới vực được Đạo .




* Với Nguyễn Xuân Hoàng - Văn Magazine.


Mua báo dài hạn của Văn . Lúc nhận được lúc không vì có lẽ ông Mai Thảo khi đi taxi mang chồng báo ra bưu điện gửi đã làm vài tờ lọt xuống lề đường .... !


Đã viết thư đòi , rồi có khi toà soạn gửi cho 2 quyển trùng nhau trong vòng một tháng ! Lại tốn tiền viết thư báo cáo ở cái thời chưa có internet . Cô thư ký toà soạn , bà nhà của ông Nguyễn Xuân Hoàng , lại than là tại bị mất trí nhớ và quá bừa bộn công việc . Than thấy mà tội, thấy mà thương và thương không phải dễ .

Chưa thấy mặt hai ông nhà văn Mai Thảo và cái ông Nguyễn Xuân Hoàng ra làm sao mặc dù ông Mai Thảo ngày ấy hay ghé Đêm Màu Hồng có cha mình chơi nhạc hàng đêm . Chỉ thấy ông viết văn và lãng tử khi uống rượu và bềnh bồng để viết ....



Còn ông Nguyễn Xuân Hoàng ấy là ai ?


Chỉ nhớ là ở ngoài vườn một bữa họp mặt ở đất Pháp , bà chị bạn đã có thời đi dạy học đã tình cờ nói về văn chương Pháp , bà chị ít khi đọc văn Việt Nam , bàn về chuyện thời sự lẩm cẩm của giới viết văn người tây, tình cờ nhắc đến vài nhà văn của đất Việt có tên của cái ông Hoàng ( Hai người là nhà giáo, bạn của nhau , chấm thi ở thời Đà Lạt ... )

Bà chị sau khi rõ chuyện , ngậm ngùi :

- Nếu có liên lạc với hắn , nói là chị Loan dạy Pháp Văn thời đó , gửi lời thăm . Lâu rồi không gặp .


Dạ chị !

Hứa thì phải giữ lời để viết từ mail lời nhắn . Hậu sinh thì phải gọi ông là Chú , xưng là cháu .


Ông trả lời :

'' Hãy gọi anh là ' Anh ' - Tại sao là chú cháu ?



...



Cách xưng hô của người mình khó thật !

Khó ở chỗ một biên thùy chạm ngõ . Với Mai Thảo , Nguyễn Xuân Hoàng là người đàn em chân tình ở điều muốn tiếp tục giữ tờ Văn khi MT mất đi và vẫn một lòng thuỷ chung ...

Kẻ chung tình, chung thủy ấy hẹn gặp tôi - kẻ hậu sinh ở Paris vào một ngày trời nắng khi có dịp ghé thăm con gái nhưng ..... Lần hẹn ước ấy không thể có .


Vì ......


( Ta không thể hẹn nhau ở một biên thùy sau khi chết )











đăng sơn.fr




 

 ndangsonfr
 member

 REF: 713555
 11/22/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.






Viết và đọc từ một cơn mưa .








______________________________________________________









Nhận được vài chữ của cô đọc giả :





Ông xa lắc xa lơ thân mến!

Sài Gòn bây giờ là 10:50 PM.

Vậy là đã hơn nửa tiếng trôi kể từ lúc em ngồi trước màn hình PC để viết thư gửi Ông . Nhưng ông ơi, giá mà ông biết rằng em thật ngốc ngếch biết bao nhiêu khi phải thú nhận rằng : " Viết thư tình còn dễ hơn viết thư gửi cho ông ". À, mà em chỉ tưởng tượng vậy thôi chứ đã viết thư tình cho ai đâu.

Viết gì? Viết để làm gì? Dù đã đọc bao lần những bài viết của ông ở những mục mang chủ đề ấy, em vẫn ngơ ngác khi ngồi trước bàn phím gõ chữ. Em bây giờ chỉ muốn đi lạc trong những câu chuyện của người khác, được là nhân vật của người khác, và hẳn nhiên sẽ rất thích thú bước vào khu vườn đầy mưa của ông . Mà có lúc Em phải nghi ngờ rằng ông bị trúng độc hơi nặng thì phải và chẳng thể nào nhớ hết những bài thơ mà mình viết giữa những cơn mưa.


Ông ngủ ngon nghen.


---------------------------------------------------------------------------

























Trả lời tàm tạm :

" ....

Cô ơi !

Cái thói quen thức dậy rất sớm đã kéo tôi ra khỏi một giấc mơ đầy màu sắc và y như thật : Trên màn ảnh đầy màu và âm thanh đêm qua , tôi thấy tôi quen với nàng tóc dài, và lạ thay , cô ấy có khuôn mặt của ca sĩ Ái Vân với chất giọng bắc .

Chuyện ngộ và kỳ , tôi thấy mình ôm vai, kề cổ và hôn cô ấy rất đắm đuối và khi rời môi cô , mở cửa thì thấy mẹ mình vừa ghé tai vào khe cửa để rình chúng tôi .

Tay trong tay với nàng khi bước theo mẹ xuống cầu thang, tôi - cái gã trong cơn mơ ấy - đã dõng dạc nói với mẹ :

- Con sẽ cưới cô này làm vợ .


The End ở lời phụ chú : * Cô đọc giả này - Cô hẳn biết rằng là ở một giấc mơ là những điều chẳng bao giờ có thật . Và , có lẽ thế , có lắm người muốn viết văn , làm thơ để giữ lại những giấc mơ khá đẹp ( ! ... )



Bây giờ, ta trở lại chuyện hiện thực .

* Trời ngoài vườn đang rắc rắc mưa < Lại mưa như mấy sáng sớm kia , tôi uống cà phê sữa , mở cái màn ảnh nhỏ đọc câu trả lời của cái ông hành nghề bác sĩ kiêm nghề nhà văn kia ở bài phỏng vấn ở một diễn đàn văn học ...

Coi bộ ông nhà văn có vẻ bực dọc hay bất mãn gì đó nên hụych toẹt :

- Nhìn thế giới văn học (chợ búa) quanh mình, tôi dần mất niềm tin vào văn chương. Và tôi tin rằng mình chẳng có duyên nợ với thứ nào ( hoặc với ai.)


Câu hỏi khác :

- Ai có thể lấp đầy được khoảng trống của nhà văn ?

Trả lời :- Nhà văn nói chung: tôi không biết. Riêng tôi: Không một ai.




-------------- Hơ !


...



Tôi đọc xong , ngậm ngùi áy náy khi nhớ lại những người đàn bà đã phán thẳng thừng .


Người yêu đầu tiên ( Mẹ tôi ) :

- Viết lách làm cái gì, con ? Lo học hành thi cử đi . Những thằng ký giả, nhà văn đều đói . Hứ !


Sau cái Hứ kinh hoàng đó là đến phiên người bạn đời , nàng không biết Hứ như thế, nàng chỉ biết châm biếm :

- Viết đi rồi đói . Chả thấy cái viết làm ra tiền gì hết . Nếu ông mà viết ra tiền để nuôi vợ con thì tôi để ông viết một ngày cả chục giờ .....


Đó là chưa kể những bà bạn đã lườm, nguýt ở những khung cảnh nên thơ nào đó . Họ bóng gió xa gần để giết lần mòn kẻ viết khi họ kể lại những câu chuyện thảm thương của những kẻ viết lách ... Nào là trở chứng khùng điên, phá sản, đi ăn mày .... Nào là .....
...

Rồi cũng có một ngày , gã nào đó dưới một cái tên tàm tạm đã viết lời góp ý - Đọc, thấy anh viết như hoang tưởng .....


...

Đó chỉ là cái giá rất ' bèo ' khi người ta chạm mắt vào vài bài viết .


Những khoảng trống trải , có cần lấp đầy chúng không ?

Nếu nhìn những vòng kim quay ở cái mặt đồng hồ có con số từ 1 đến 12 ( Loại đồng hồ cổ điển ) ai đã tìm được một khoảng trống của thời gian .



Riêng tôi , tôi vẫn tìm được cho mình những khoảng trống cho dù là chật chội để viết về hiện thực .



Hiện thực ở cái vỉa hè Sài Gòn buổi sáng , ngồi lặng tĩnh nhìn ra đường chưa đầy ấp xe cộ, nhìn những gốc cây gần cái tiệm bán hủ tiếu mì , thấy cái ông chủ quán, tóc cắt ngắn đang thành kính thắp mấy nén nhang và kính cẩn cúi lưng cắm xuống cái chén đựng gạo, cạnh đó là những món thức ăn kiểu bồi dưỡng cho thần thánh , chừng một khoảng khắc sau, thấy một cái dáng đàn ông già khẳng khiu đạp xe đạp , cúi lưng mở cái bao nylon vớt mấy món cúng kiến ấy và đạp xe đi .


Trên cái bloc - notes của tôi , phải ghi thêm chữ ' Hiện Thực '


Phải rồi .


Sợ mình đi lạc sau những bài thơ ra vẻ lãng mạn ướt át , mình phải trở về với chính mình để dứt mình khỏi những giấc mơ hoang tưởng .



Cô người đọc xa xăm ơi !


Người đọc, có thể đi lạc ở rừng mưa chữ ở một lúc nào đó nhưng người viết , họ vẫn luôn có một cái bản đồ để không đi lạc đâu











đăng sơn.fr



dangsonfr.blogspot.com












.


 

 ndangsonfr
 member

 REF: 713577
 11/26/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.






Chuyện của những Nhà Văn ...


....














Không phải là chuyện của tôi mà là chuyện của một chị nhà văn viết cho một ông thầy văn Nguyễn Xuân Hoàng , tôi chỉ thích 2 / 3 câu chuyện :




...
telecom

* Trần Thị NgH


– Anh Hoàng. Em nè!

– A! Em lại là đà ở Bonneuil?

– Mỗi năm đến hè… A hèm, mừng sinh nhật anh.
– Sinh nhật gì, sắp là ngày giỗ của anh rồi.
– Anh sao? Anh khỏe không?
– SARCOMA.
– Là cái gì?
– Là đau ở cột sống, là phải uống thuốc giảm đau, là không ngủ được, là không còn lái xe đi cà-phê, là sắp chết – hiểu chưa? Là có thể anh sắp được chuyển đi Stanford để chemo thay vì xạ trị như hiện nay.
– Hmmm… cái bịnh quái quỷ sao nó ghé qua nhiều người quen của mình thế?
– Em chỉ nói được có vậy?

– Chứ nói sao nữa? Chỉ biết chúc anh … lì đòn. Hay là anh về Việt Nam một thời gian để em có dịp bày tỏ lòng thành. Dĩ nhiên em không thể chữa bệnh, nhưng chăm bệnh thì được. Nói càn vậy thôi. Đừng tin.
– Quỷ sứ! Sao 50 năm trước em không nói những lời tương tự?
– 50 năm trước em học lớp đệ tam, anh có vợ con; 40 năm trước em chín mùi, anh lại có thêm vợ con; 30 năm trước em trung niên có chồng con, anh lưu lạc cùng vợ con; 20 năm trước em thênh thang, anh vẫn đang trong qui trình sản xuất trẻ con; 10 năm trước anh 66 tuổi, 7 con; bố ai dám tỏ tình!
– Em vẫn không thay đổi, ít ra là giọng điệu của em.
– Có chứ! Bây giờ em lạt hơn, dễ ôi thiu khi mềm nếu không để tủ lạnh, dễ gẫy khi giòn nếu rán quá lửa, không còn học thuộc lòng thơ truyện của anh vì không còn thấy hay tí tẹo tèo teo.
– Em giỏi lắm. Anh thấy cái gì em làm cũng đến nơi đến chốn. Chỉ có anh là chẳng ra làm sao.
– Lại tự ti rồi, hay đang gây ảo tưởng cho kẻ nhẹ dạ sính lời tâng bốc? Đến nơi nào, chốn nào? Em chơi cho vui thôi. Cũng tại anh đưa em vào con đường sa ngã. Ngã vào văn chương là một cú rơi tự do, trước sau gì cũng sẽ chạm đáy. Bị lực ly tâm làm sao vươn đến đỉnh? Anh xem Upside Down của Juan Diego Solanas chưa? Có một thế giới ngược với lực ly tâm của riêng nó, nơi từ dưới này anh phải trang bị nam châm toàn thân mới leo được lên trên kia. Úi trời, phải có tình yêu mới làm nổi – như Jim Sturgess liều mạng cùi đi tìm Kirsten Dunst rồi hai người chui vào trong nhau giữa hai thế giới, bay lơ lửng trong gam màu xanh lè y hệt bức Au-dessus de la ville; chắc Solanas chôm ý tưởng của Marc Chagall rồi!
– Em vẫn bị mê hoặc, gần như mê muội bởi bọn làm phim Hollywood. Vẫn nhớ em của thuở ấy.
– Thuở nào?
– Thuở hồng hoang. Thuở em mê Alain Delon, Anthony Perkins, Audrey Hepburn, Pier Angeli. Thuở em viết nhật ký. Thuở em còn ghiền ăn xí muội, ngồi thu lu dưới gầm bàn vừa chép thơ tình tán gái của các đại thi hào, vừa hóng chuyện đàm đạo văn chương giữa anh và chị Chi. Dạo đó không ngày nào anh không ăn cơm nhà em; má thương anh ghê!
– Vì anh tuổi Dần cùng tuổi với ông anh đã chết của em. Vì anh biết nịnh bà già, biết mét má khi bị vợ đánh đòn vì ghen, biết tán chị Chi bằng Alain Robbe Grillet, Nathalie Sarraute, Gunter Grass, Sartre, Beauvois. Vì anh biết dụ trẻ con bằng cách đều đặn đút dưới gầm bàn những tập bán nguyệt san có in hai chữ Kính biếu ở trang bìa; rồi Thềm Hoang, Chim Hót Trong Lồng của Nhật Tiến; sau nâng cấp với Chị Em Hải, Con Đường của Nguyễn Đình Toàn. Đến Thérèse Desqueroux của Mauriac và Of Mice and Men của Steinbeck thì em biết tự mua sách và biết yêu.
– Em sống tội nghiệp quá. Sau kỷ niệm không đẹp với nhà thơ lính, em bay chấp chới, vuột mất ngoài tầm nhìn. Anh chẳng còn thấy em nữa, chỉ nghe thôi.

– Sau kỷ niệm không đẹp, mọi thứ đều đẹp. Em đã có những tháng ngày lãng mạn nhưng hợp vệ sinh với nhà văn này nhà thơ nọ, luôn luôn cảnh giác giữ tư thế ngồi để tránh nhăn lưng áo. Chính anh đã đẩy em vào thế giới sáng tác nơi em không thể không cà-phê phin hoặc trà chanh đường với những văn nhân hàng ngày ngồi chơi xơi nước ở quán Cái Chùa hoặc Givral – khu vực…hmmm…văn hóa nhất của Sài Gòn ngày trước. Kẹt cái là họ đều có vợ, đỡ cái là em không chủ trương làm lẻ làm chẵn để làm chi. Mấy ông kẹ thấy táo hườm hườm thì muốn hái, nhưng đúng ra chỉ là trái cây chín dú.
– Vẫn không quên buổi trưa hai anh em nằm với nhau trong căn phòng 1 giường ở khách sạn Diplomat. Lần ấy thực tình anh chỉ muốn biết táo dú khí đá và chín cây thì khác nhau như thế nào, nhưng anh đã không cắn vì thấy em thực sự còn xanh. Mà hình như em cũng chỉ thích lắt lẻo trên cành thôi.
– À, buổi trưa đó hả? Mình đã giữ vệ sinh chung cho đến lúc nghe mưa ào xuống bên ngoài thì ngồi bật dậy xem đồng hồ rồi trả phòng, men theo hàng hiên tìm quán hủ tíu trên đường Tôn Thất Thiệp. Chỉ có lần đó, một ngày cuối năm, hai anh em mới có dịp nói chuyện nhiều trong cái phòng tránh nắng có máy điều hòa ở nhiệt độ 17. Cũng là lần đầu tiên anh đặt tay lên cái ngực lép của em, phía có trái tim, rồi phát giác ra nó không đập. Màu xanh của táo đi ra từ chỗ có màu đỏ của tim.

– Em đưa cái trí thông minh của em xuống dưới ấy, trái tim chết ngắc là phải rồi. Theo những gì anh biết sau này về em, anh thấy nó ngắc ngứ tùy cơn; có vẻ như em dị ứng với động vật; con nào nhúc nhích thì em đập cho lòi phèo hoặc phun thuốc trừ sâu cho giẫy đành đạch.
– Đã nói là sau kỷ niệm không đẹp ở biển, mọi thứ đều đẹp nhờ em biết vô hiệu hóa bất cứ sinh vật nào ngo ngoe.
– Em lại sống tội nghiệp rồi. Sao em bạc đãi chính mình chi vậy?
– Đâu có! Em an nhiên tự tại mà. Không riêng anh, nhiều người nhìn em như một con bệnh. Bệnh của em, nếu có, nó không làm đau nhức hay chết người như sarcoma. Em lành mạnh và khỏe mạnh hơn anh chứ!
– Có lẽ em nói đúng. Anh đã hậu đãi mình bằng hai cuộc hôn nhân, nhưng thứ này, chậc, có sức tàn phá thật khốc liệt. Anh bị cuốn xiết trong con trốt tình cảm, nghĩa vụ, trách nhiệm, sinh kế, tương quan xã hội. Anh luôn phải đối phó; đến lúc thấm mệt anh nằm xuống nghỉ thì ngóc đầu lên hết nổi. Bây giờ anh đau từng phút từng giây từng cử động. Đêm của anh rất dài. Ngày của anh cũng vậy. Chỉ mới hai tháng nay thôi, nhưng đã dài lắm.
– Em gọi điện để chúc mừng sinh nhật anh, như mọi năm vẫn làm, không ngờ nhận tin xấu. Em thật sự lúng túng không biết hành xử như thế nào trong một trường hợp như vậy.
– Em đã chúc anh lì đòn. Anh không lì thì ai chịu đau giùm anh chứ! Tự nãy giờ em đã giúp anh quên đau, vì mình mải kể chuyện cổ tích. Vì sao khi người ta thất thập nằm chết dí một chỗ thì ký ức tuôn chảy dễ dàng làm dậy lên cơ man là trầm tích. Bấy lâu nay khỏe mạnh sao không có được những lúc như thế này nhỉ?

– Cặn lắng sâu dưới đáy trong khi dòng thủy lưu cứ thoăn thoắt.
– Em còn cuồn cuộn không?
– Á, không. Em lững lờ lâu rồi. Gần như lờ đờ, vì vậy êm ả.
– Bonneuil có nước không?
– Gần chỗ em ở có một cái hồ nhân tạo được đào từ đầu thập niên 70 của thế kỷ trước, Lac de Créteil, 40 ha. Loại ao tù đó mà, không chảy đi đâu được, nhưng có tí hơi nước với gió hiu hiu vào những ngày đẹp trời thì thiên hạ khoái chí đổ xô ra bờ hồ ngồi tàng tàng cũng đủ lãng quên đời.
– Có ví von gì không?
– Không. Chỉ là cái hồ ở gần nhà.








– Chỗ em ở ra sao?
– Vẫn cái ấp em thuê hàng năm. Một căn hộ 30 mét vuông gọn xinh dành cho người độc thân. Mặt trời phía đông phía tây đều hất nắng vào chỗ em đang ngồi đây. Có cái ban-công be bé có thể kê 5, 6 chậu nhỏ để trồng cây xanh. Em đang ươm ngò rí, tía tô, quế và ngò gai. Đã nẩy lún phún rồi.
– Chi vậy? Nghỉ hè xong trả nhà quay về cố quận, bày đặt trồng trọt chi cho mất công?
– Do có tình yêu vô biên đối với thực vật.
– Hừ! Kể ra em có đời sống vương giả đáng thèm.
– Xa xỉ gì bọn rau nhiệt đới? Sao lúc nãy phê là em sống tội nghiệp, bạc đãi bản thân?
– Là ở khía cạnh tình cảm kìa!
– Cái khía đó hồn ai nấy giữ anh ơi! Ăn thua là an toàn lao động. Mà con người ta đâu chỉ sống nhờ một khía.
– Em nói làm anh nhớ con ba khía quá! Hồi đó má cho ăn hoài. Mắm ba khía xé phay trộn với chanh ớt tỏi đường ăn cay chảy nước mắt nhưng cứ xới thêm cơm, đặc biệt ngon với mưa lầm rầm trên mái tôn.
– Giờ sống văn minh ở Mỹ, ở nhà to, lái xe hơi vèo vèo trên đường cao tốc bày đặt nhớ chùm khế ngọt. Má thì qui tiên rồi. Ba khía dạo này ốm nhách không có thịt. Nhà mái tôn đã được sửa lại, có chỗ khang trang cho anh nằm dưỡng bệnh, có cây xanh từ trên xuống dưới từ trước ra sau cho anh ảo giác vườn quê, có cái bàn 50 tuổi vẫn còn ở vị trí cũ cho anh hồi tưởng những buổi đàm đạo văn chương với chị Chi. Nhưng mà thôi, sarcoma không phải là thứ để nhân danh.
– Em thử nhân danh một thứ khác đi!
– Đừng dạy đời em!
– Trước khi đi biển với nhà thơ lính em đã ngồi uống soda chanh với anh ở Givral để hỏi ý kiến; lần đó em rao là nhân danh tình yêu. Sau khi trở về em lại coi chuyến đi như một tai nạn. Anh đã hăm he trước: hạnh phúc như hòn lửa đỏ ngậm trong miệng, dù sao cũng phải bỏng; em đâu có nghe!
– Hay dạy đời vậy nên em mới cảm tác Bài Đức Dục Của Lão Chăn Trâu.
– Mới mười sáu tuổi đã làm thơ mặn như muối, giọng điệu du côn.
– Trời! Anh còn nhớ ư?
– Sẽ đọc cho nghe.

Chàng dạy tôi cười bằng đuôi con mắt Và khóc bằng hai bàn tay bụm lấy mặt Như một kẻ khốn cùng Tôi chỉ gục gặc

Chàng dạy tôi yêu bằng chân không Và tập đau bằng lục phủ ngũ tạng Như một kẻ dốt nát Tôi dạ vâng

Chàng dạy tôi nói bằng sự lặng im Và lẩn trốn bằng sự phù phiếm Như một kẻ vô vọng Tôi ngậm câm

Lời chàng dạy tôi cho đi qua Như con nước chảy ra biển cả Chàng bèn đánh đập Tôi rên la

– Chà, rõ ràng là em lì như trâu mà! Anh chăn em đâu có được. Còn một bài Cách Ngôn em tán anh nữa, nhớ không? Cái gì mà…

Chàng dạy dỗ tôi bằng những lời này Tôi gục đầu nghe bằng hai lỗ tai Giọng chàng hàm hồ giọng chàng đay nghiến Môi chàng nhịp nhàng lưỡi chàng huyên thuyên

Chàng nói và nói chàng nói như hát Chân chàng cày bừa tay cấy gặt Môi chàng chích chòe lưỡi chàng chìa vôi Tôi càng hỗn mang chàng càng gay gắt

Chàng đổ cát xốp cho dã tràng xe Chàng nhịp chày cùn vồn vã trên đe Huy chương mề đay chàng máng trước ngực Tội nghiệp lời chàng tôi bưng tai nghe

Ngồi trong lòng chàng như ngồi giữa trời Lần vải áo chàng rịn mồ hôi người Mặn như muối hột tanh như nước biển Biển thì mênh mông tôi chìm như chơi

– Ha ha! Sau đó thì anh viết Niềm Yên Lặng Của Biển. Mà có yên lặng gì đâu, dạo ấy sao anh ba hoa thế; lại chỉ nói về mình, khoe khoang với em hằng hà sa số chiến lợi phẩm tình ái.
– Ui, mắc cười quá! Mình đã là nguồn cảm hứng của nhau. Vậy sao mình không trở thành đại văn hào nhỉ?
– Có những người làm một bụm rất nhỏ những chuyện lớn, trong khi mình ôm một bụm lớn những chuyện nhỏ.
– Thời khắc này anh ngộ ra như thế cũng còn kịp lúc.
– Kịp cho cái gì? Cái chết hả?
– Không. Cái sự sống. Bằng cách này hay cách khác nó đã được kéo dài để mình kịp có thì giờ mà ngộ ra điều này điều kia.
– Anh còn ngộ ra một điều nữa: có những thứ nằm bên dưới và bên trong của bên trên và bên ngoài.
– Tưởng gì! Em cũng biết cái đó. Vậy nên em chui ngược trở vô để sống với nó.
– Khi nó tống em ra thì em gọi cho anh hả?
– Đâu có! Em tống nó ra.
– Anh lại nghĩ khác: em cứ nhào ra nhào vô theo các cơn bốc đồng của chính em thôi. Anh biết em quá mà! Chỉ khi bò ra khỏi cái hang ở cố quận, em mới đâm ra hào sảng, hiểu ở nhiều nghĩa.
– Ở trong hang thì làm gì có nhu cầu chi tiêu.
– Thảo nào thấy em toàn cảm tác lăng nhăng khi dạo chơi ở ngoài, và chỉ gọi anh khi đã an tọa đâu đó mà không phải căn nhà trong hẻm.
– Biết hết còn gì để nói nữa!
– Nói cho anh nghe về cái hang của em đi.
– Nó rộng hơn cái ấp này 9 lần, tính luôn không gian dành cho thực vật. Ít khi em chui ra khỏi hang trừ phi đi chợ. Hang không có lóng lánh thạch nhũ hay róc rách khe suối nhưng có điện nước đầy đủ, có lò điện lò gas, quạt máy bàn ủi. Đại khái, những tiện nghi tối thiểu, cho nên hang nhân không phải khắc khoải nhớ tiếc ánh sáng văn minh đô thị. Cái hang hùm của anh mới có nhiều chuyện đáng nói chứ!
– Ứ hự, bây giờ anh như cọp mắc thuốc, ngày ngày lại ngâm bài Hổ Nhớ Rừng của Thế Lữ.
Gặm một mối căm hờn trong cũi sắt, Ta nằm dài nghe ngày tháng dần qua…
– Lại xạo rồi! Trong cuộc sống vật chất thặng dư, anh chợt
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả cây già Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi.
Trong số mấy triệu khúc ruột ngàn dặm, rất nhiều khúc thành đạt hưởng thụ đã đời xong về thăm quê hương chê dơ chê thúi chê lạc hậu, nhưng lại làm thơ viết văn rên rỉ
Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa.
Chịu, không hiểu nổi!
– Lại làm bộ rồi! Hiểu chứ sao không hiểu?
– Xạo gặp làm bộ, hèn chi vui quá trời.
– Nè, em gọi cho anh để chúc sinh nhật phải không? Giờ chọc tức cho anh lên huyết áp phải không?
– Không. Hai anh em mình khắc khẩu, gây với nhau nửa thế kỷ nay rồi. Tử tế được một lát thế nào cũng nháng lửa. Thôi, em cúp máy đây. Khi nào ngọa hổ tàng long ở bệnh viện Stanford để làm chemo thì cho em biết để em chọc tiếp. Nhớ đấy, phải lì đòn, bất chấp thập diện mai phục!

– Quỷ sứ!





*

____________________________________________________________________




đôi dòng về trần thị ngh







Trần Thị NgH

Tên Thật: Trần Thị Nguyệt Hồng
Nhà Văn . Nhà Giáo


Bắt đầu viết văn năm mười lăm tuổi, truyện ngắn đầu tiên đăng báo người lớn năm 18 tuổi. Các truyện ngắn của TTNgH đăng trên các tạp chí: Văn, Vấn Đề, Thời Tập, Thời Văn sau chọn thành một tập mang tên Những Ngày Rất Thong Thả in năm 1975 nhưng chưa kịp phát hành thì gặp biến cố 30/4. Sau hai mươi năm im lặng, TTNgH đã trở lại trên văn đàn với những truyện ngắn mới…
Tất cả các sáng tác mới sau 1975 đều được đăng rải rác ở Hợp Lưu, Văn, Người Việt, dutule.com,damau.org, Thư Quán; sau đó được tập họp lại và được xuất bản ở Mỹ, Canada và Pháp. Chỉ mới vài tháng trước đây , với sự ủng hộ của NXB Hội Nhà Văn và sự hỗ trợ của Phuongnambook, lần đầu tiên sau 50 năm gắn bó với văn chương Trần Thị NgH mới có cơ hội giới thiệu tác phẩm của mình với độc giả trong nước.




ct
















 

 ndangsonfr
 member

 REF: 713601
 11/29/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.






.... Một Nơi Để Viết









































Để viết , chỉ có vài điều lẩn quẩn là dễ hay khó mà thôi .
Khó là cách giữ yên lặng và tìm chỗ lặng yên để có thể đẩy những cánh cửa có vẻ khép kín để khám phá một thế giới riêng của người viết , tìm gặp họ - Trong mỗi ngỏ nghách của họ đều có một nguồn ánh sáng .
Tôi lục lạo và sợ mình bị lạc đi vài ý tưởng khi cần mở chính những cánh của của mình nên phải dùng đến chiếc máy ảnh .
Có đôi khi , có lẽ không còn gì để viết, nhìn lại những thứ màu sắc đã được ghi lại trong máy và tải rộng lên màn hình, ...
Mình khám phá ra điều mình cần viết .
Vậy thôi ......




dangson.fr





. dangsonfr.blogspot.com












 

 ndangsonfr
 member

 REF: 713604
 11/30/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.





1000 điều nói với Em <




.....



Gần ngày giáng sinh, may mà còn em để anh có cái vui .
Hình như qua năm, qua tháng , anh thấy mình già đi và bi quan .


Tuần nọ . Đi dự đám văn nghệ ủng hộ chuà chiền .
Chuà có ông sư loại hổ mang - Hứ và Hơ !
Anh chúa ghét loại linh mục và sư sải hổ mang . Chúa ghét !
Vậy mà sau việc làm , anh đã đến vì một lý do duy nhất : Ủng hộ thằng em đánh đàn, đánh trống của mình !
.



9.30 pm .

Nhìn thoáng qua cái bãi đậu xe là biết là đêm văn nghệ bị ế .
Vào phòng khánh tiết thấy lạnh và đảo mắt đếm được chưa đến 42 mạng .


Phải rồi ! Ế là phải .
Chuà cần trùng tu và có vài kẻ còn lại để thiện nguyện .
Nhạc chơi dở ẹt .

Bà con nhao nhao đòi hát karaoké theo chiêu bài hát cho nhau nghe .
Họ leo lên sân khấu và than khóc trật nhịp, trật tông .Chúa ơi ! Phật ơi !
Có lắm tiếng hát mà mình phải bỏ trốn .
Họ chờ nhuộm màu để gân cổ và liếm micro ....


Má ơi ! Em ơi !
Ngay cả cái cô ca sĩ một thời SàiGòn kia cũng hát uể oải sai nhịp .

Eo !





Sau đó là màn chơi nhạc . Thấy tội cho thằng em gồng gánh với thứ âm thanh nửa nạc nửa mỡ .

Sau màn ca hát, giải lao, cậu em thì
thào :
- Anh thấy sao ?


Cười -
Ừ - Ừ - Vậy đó .

.................



Chẳng lẽ anh lại làm em buồn ?
Đời này có lắm cái để buồn . Anh đến với em . Và im lặng .



Đêm tháng 11 đang nhảy múa và đêm đang về sáng .

Vài ngày sau, ở Fb của em trai . Vẫn một thứ âm thanh lặng câm .

Phải rồi - em trai - Im lìm là phải thôi .
Fb không phải cứ hoàn toàn là khoe khoang không phải cách .

Ở chỗ anh viết - Anh dành cho em một khoảng rất lặng thinh và anh nói bằng màu sắc với em .


Có lẽ anh nên tải thêm vài bài theo kiểu viết " made in Dỏm "





đăng sơn.fr












 

 ndangsonfr
 member

 REF: 713633
 12/05/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.






* Tin của Ego - Psy






.



Có vài điều có thể làm gã đàn ông quỵ lụy :


1. Mẹ - Maman
2. Bà Nội
3. Bà nhà



(1)
Mẹ ơi !
Con có thể quỳ trước mặt mẹ như bao lần
Con sẵn sàng đánh mất tuổi trẻ khi cha mất và vì mẹ ...
Sao mẹ không HIỂU ?



(2 )

- Bà nội yêu ơi !
Buổi đêm muà đông hôm ấy .
Bà từ nhà hàng đi về , thấy cháu ngồi ở thềm cửa đợi bà .
Bà ôm chầm lấy cháu và nói dịu dàng :
...- Chờ bà thu xếp . Bà gọi chú và gửi cháu sang Mỹ đi học tiếp ...
..
Cháu lắc đầu :
- Ở bên này con vẫn đi học được mà . Vả lại mẹ con đang cần con ...
..


Như vậy ,cháu vẫn có bà, thấy bà .
Bà nội pha trà, bà lẩm cẩm vặn cái đĩa 33 tour nghe Dalida, nghe Claude François .
Bà bắt cháu nghe bà kể lể khi bà
ngưỡng mộ 2 cái ông Charles de Gaulle, J. Chirac


Bà ơi !
Cháu chán 2 ông ấy lắm rồi
!
Sợ bà mích lòng , cháu ngồi im, chịu trận .
Bà thủng thỉnh kể chuyện .
Cháu lắng tai nghe cho đến giờ bà mệt rồi, bà đi ngủ .
Bà tắt cái đài của bà khi ghé giường , hôn lên trán cháu nội :

- Ngủ ngon bébé của bà .



Sáng ngủ dậy, thấy bà đã lo quà sáng . Cà phê sữa của bà pha nhạt tèo tèo .
Bá nheo mắt đẹp : - Ngon không cháu ?

Cháu giả vờ , nói dối bà :
- Miammiam - Tuyệt vời !


Bà nội điệu, bà trang điểm và khoác tay, dắt cháu đi chợ .
Hình như bà ngỡ cháu là hình ảnh của thằng con bà đã chết lúc chỉ vừa 45 tuổi .
Ngoài chợ , bà khoe ủm tỏi với bạn hàng :
- Nó là cháu đích tôn của tôi . Nó ngoan vô cùng á !


( Sao bà biết là cháu ngoan , chứ ? )
Cháu bà chỉ " Ngoan " trước mặt bà thôi .
Ở thời Saigon ấy , cháu bà quậy lắm !
Cháu quậy từ chợ Bến Thành ra đến Chợ Lớn - Bà ơi !

Cháu quậy ở nhà thờ, ở chuà chiền và ở tận Ngã Ba Chú Ía ...



Qua đây, cháu hiền rồi . Hiền như Phật , như Chúa .
..
Để trầm tĩnh hơn . 27 tuổi cháu đi lấy vợ và bà nội là người đứng ra làm chủ hôn - ( Mẹ cháu đâu,các em của cháu đâu ? )
Bà nội rớt nước mắt ở bậc thềm nhà thờ .
Bà nói : Bà như vai của mẹ cháu bébé !
.
Mẹ ơi ! Bà ơi !




( 3 )
- Bà nhà.


Ở tiếng bắc kỳ, người ta gọi vợ là Bà NHÀ.
Nhà là cái gì ngoài cái nền nhà có nớc và có cái cửa để chui ra chui vào ?
Ở trong cái nhà ấy, lắm lúc anh thèm xin lỗi và chia buồn với em .
Đúng là em mù quáng và bị tưng nên lấy phải thằng cà chớn như anh .
Vì lắm lẽ :
- Chưa thấy nước sôi nên chưa biết sợ NÓNG
- Chưa thấy quan tài nên chưa đổ lệ


Phải rồi .
Có ngày kia, anh hầm hầm về nhà
Mặt làm ngầu kiểu xã hội đen ( hình sự ) .
Mở tủ lạnh, mở toang cánh cửa của cái micro - onde và hét lên :
- Mời ngài ra khỏi chỗ ẩn núp đi . Tôi thấy ngài trốn trong này .
..
Tội cho em khi em bị anh ngờ vực .

Em tròn 2 con mắt :
- Ơ ! Nó đâu có khùng và quá tí hon khi nhảy vào tủ lạnh hoặc trong cái bếp chứ ?
Đúng ra nó phải chui vào gầm giường


Anh nham nhở và làm hề rẻ tiền cỡ ( ... )
- Hơ !
Nó thấy chồng em về, nó quýnh nên làm liều .
Và em dằn mặt anh :
- Đừng suy bụng ta ra bụng người á !


Anh lả chả xin lỗi em . Tội em .
Làm việc hơi nhiều nên anh bị tửng rồi mà -
Anh bị tưng tưng khi anh nói thẳng những điều không bao giờ nên nói /
Nói về cái Tôi của Ego .
Tôi là cái gì chứ ?
Tại sao ngồi ở bàn tiệc ở nhà họ . Tôi nói thẳng là tôi không ưa họ ?
Tôi chờ họ nổi giận lật bàn lật ghế khi săn tay áo : 10 chấp 1 !
..
Vậy mà họ ngồi im rơ và ném cho tôi và cái nhìn kiểu Thương Hại !


Về nhà, đứng ngoài vườn, em trách :
- Anh đã quá đà - Quá đáng !
.
Ừa vừ ừ mà .
Thế nào là quá đáng?.
Không thích . Không ưa thì nói thẳng . Cần quái gì mà nói sau lưng kiểu màu mè ra vẻ ?
Lần sau , họ không mời nữa - Chẳng sao .
Em - bà nhà nhăn mặt :
- Thế thì suốt đời anh sẽ cô đơn .
......
Ok - em .
Anh sẵn sàng một mình nếu ngày nào em chán anh đến tận cổ và em bỏ anh đi .
Ok Em !
Có lẽ anh sẽ sướt mướt như ĐVH , quỳ xuống và rên gào thảm thiết :
- Ne t ' en vas pas - Ne me quittes pas - If you go away

Biết đâu, khi em quẳng lại chiếc giày vào mặt anh , anh cúi xuống nhặt, đưa lên mũi hít thở như con chó đói bị chủ bỏ rơi .
Và sau đó , anh ngậm ngùi để làm một nhà thơ hoặc là một nhà văn lớn nhất thế kỷ chứ .
Thế mới ra lẽ ở chữ EGO to như mái chuà .


Amen



đăng sơn.fr



...

dangsonfr.blogspot.com










 

 ndangsonfr
 member

 REF: 713641
 12/06/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.






Viết cho bạn từ một nơi không thể nào là CẤM ĐỊA .



.









....


..
1 -

Ngày hôm nay, trời quá đẹp . Mở trang diễn đàn , nhận thư ngắn của bạn , thấy bạn viết về điều vui làm tôi cũng lây cái vui của bạn vì Vui Vẻ là một căn bệnh dễ bị nhiễm trùng .


Haha !



2 -

Cười và kiểu cách của cái cười .





* ( Có lẽ bạn là người rất vui tính ? Và bạn rất khôi hài chứ ? )

( Bạn có bao giờ làm thiên hạ cười gãy ghế chưa ? )


Bạn có thể nhờ Wikipédia dịch thuật hàng chuyển ngữ từ tiếng Tây qua ngôn ngữ nơi bạn ở như sau :

'' ... Un dramaturge est un écrivain, auteur de pièces de théâtre, la dramaturgie étant l’étude ou l’art de la composition théâtrale.
Cette dernière se pratique aussi au cinéma, et on peut donc également parler de la dramaturgie d'un film, les règles d'écriture d'un scénario pouvant s'apparenter à celles du théâtre.
Au cinéma, le « conseiller dramaturgique » devient un « script nurses ».
Alors que le dramaturge/auteur dramatique écrit sa pièce la plupart du temps avant qu’une production soit élaborée, souvent de manière indépendante des répétitions et parfois même sans aucune relation avec les artistes, le dramaturge/conseiller dramaturgique intervient directement auprès du théâtre, de la troupe ou du metteur en scène : il est chargé de diverses questions relatives au texte (répertoire, adaptation, rédaction, traduction, documentation…) Il peut être amené à suivre de près le travail des différents créateurs de la scène, en répétition, aux réunions de production, assistant tout le processus de création sans pour autant se confondre avec le statut d'auteur.
Le dramaturge/conseiller dramaturgique, les documents d’accompagnement plus approfondis, organise des rencontres de préparation pour des groupes et anime les discussions publiques qui suivent les représentations, œuvre aussi comme « médiateur artistique ».


( Tôi để thì giờ cho bạn trẻ đọc sau mấy cái bản phiên dịch ấm ớ ở Net dịch theo kiểu của họ .... Và tôi hiểu rằng bạn và tôi muốn hiểu theo kiểu nào cũng được - Tùy ý )



Ở lời góp ý rất vui của bạn , tôi để ý thấy câu : '' ... Monk xin hứa là sẽ giữ im lặng tuyệt đối ở " vùng cấm địa Paris " này, để anh có thể ngồi đếm lá bàng rơi và " tâm sự cùng Socrates. "


<

Socrates là ai ?


---






Socrates (/ˈsɒkrətiːz/ Greek: Σωκράτης [sɔːkrátɛːs], Sōkrátēs; 470/469 – 399 BC)[1] was a classical Greek (Athenian) philosophercredited as one of the founders of Western philosophy. He is an enigmatic figure known chiefly through the accounts of classical writers, especially the writings of his students Plato and Xenophon and the plays of his contemporary Aristophanes. Plato's dialoguesare among the most comprehensive accounts of Socrates to survive from antiquity, though it is unclear the degree to which Socrates himself is "hidden behind his 'best disciple', Plato".
Son enseignement public

Vers -435, il commença à enseigner, dans la rue, dans les gymnases, les stades, les échoppes, au gré des rencontres. Il parcourait les rues d’Athènes vêtu plus que simplement et sans chaussures, dialoguant avec tous.


Il enseignait, ou plus exactement questionnait, gratuitement — contrairement aux sophistes, qui enseignaient la rhétorique moyennant une forte rétribution. L'année 420 est importante, puisque la Pythie de Delphes aurait répondu à son ami d’enfance Chéréphon : « Il n'y a pas d'homme plus sage que Socrate »













3.

Bạn thân kính .


.


Thời gian trôi qua đã cho phép chúng mình tạm thời hiểu nhau khi rời một chỗ định vị là những con mọt sách . Sách vở là những chuyện chẳng đặng đừng đã chứng minh cho bạn và tôi thấy :
- Họ muốn viết gì cứ việc viết theo ý họ ... ( Chuyện những thằng quan quyền trốn thuế và làm trò cười khi ra một đầu sách để ' biện hộ ' - )

- Chuyện khi tôi nói thẳng - Viết thẳng làm mích lòng những thằng như thế là chuyện của tôi vì tôi '' Phản Động " Và rất PĐ .



- Tôi không ưa những thằng, những con cổ trắng ra vẻ đạo mạo cướp giật là cái chuyện riêng chẳng đặng đừng .


- Tôi - có lần - đã làm mất lòng má nhỏ của mình khi nhìn vào mắt nàng và hỏi nàng : - Nếu anh làm quan lớn , có chắc rằng em không xúi anh tham nhũng và ăn bẩn ?

Nàng má nhỏ cúi mặt và im lặng để ra cái điều khá ' Lương Thiện ( - Và tôi phải HIỂU ) - Có nghĩa là ... :

Ai sao tôi vậy , người ơi !


Nàng nghĩ gì cứ NGHĨ , tôi lấy nàng nhưng không bao giờ có thể chiếm đoạt những ý nghĩ của nàng , mình chỉ cần nàng đừng lèo nhèo để chồng viết và bị đập .


Thí dụ ngày kia, thằng oắt con đã ngứa ngáy quậy vài hàng- version net 2016 :


'' ...


< Nguyên Văn :


'' ...
Profile of a flea-market salesman:


bán chợ trời lâu năm,
chán ngấy,
mà cái mộng làm za(ng sỹ chưa thành,
vì ngày ngày phải bán chợ trời,
để nuôi con động vật hai vú,
...


uất lắm rồi !
đời trai chỉ có quanh quẩn mời chào,
mấy cái đồng nát, chai bể,
hay sao ???


có hôm,
chúng đến hàng mà lật cái này,
lục cái nọ,
sau rồi trả giá bèo mà còn chửi là,
mấy cái đồ thổ tả không ai cần,


giận quá nên gõ trên keyboard,


chấm chấm,
muốn chửi cho chúng tan xác ra,
cho chúng lộn thổ,


nhưng viết như thế thì không chừng,
bị kéo tai, nắm cổ, đá đít ra khỏi diễn đàn thì sao!!!


nên chỉ chấm chấm thôi,


sau rồi,
ngồi đuổi ruồi lâu quá,
ziết một vài câu không đầu,
không đuôi,
tự thấy mình viết hay như zăng sỡi,


thích lắm,


rồi chúng lại đến,
nhòm ngó mấy món hàng ... thổ tả của mình,
mà không thèm trả giá,
giận qúa,
cho keyboard ăn ... đòn,
thế là cứ đếm đầu chúng mà cho xuống ... hàng !!!


đấy thế,
chỉ có mình ta và trời mới biết mình muốn gì,
nhân gian kém cỏi lắm,
không đoán được đâu,


...




làm như thế lâu ngày cũng chán,
nên phát minh ra một thằng ngợm,
(đội mũ mặc áo giấy và băng cấp ... ma)


mà đi dậy thiên hạ ziết ... zăn,
dậy thiên hạ yêu ... nước!!!
dậy thiên hạ nhiều cái mất ... dậy!!!


thằng ngợm này cũng được việc ra phết,
thích thì mình (tự) khen,
hôm nào bực mình,
chửi cho nó một phát cho ra vẻ mình là ... thông thái,
rồi khai .. tử cho nó,


thế rồi ta lại khai sinh thằng khác,
chẳng ai đoán được, chẳng ai biết,
thế mói tài,






còn hôm nào,
có hứng ...
viết chiện tình ... ứớt áo,
(ủa sao lại zăng lên ... áo ???)


một ... tay,


tại sao chỉ gõ keyboard một ... tay ???


một ... tay gõ keyboard mới bị ướt áo chứ,
còn không dễ dầu gì mà ... ướt áo!!!


( Tác giả HG - USA )

.



4.


Phản Ứng <


--------------

Bạn thân kính !



Có cần phải sĩ nhục nhau cho đời vui một chốc lát như thế sao ?

Và AI sẽ xóa đi vài viết không đầu không đuôi ấy ?


__________________________________________________ _____________


Ngày tháng đã trôi qua và tôi quyết định ở lại không vì những chữ LIKE khá bóng bẩy . Và phản ứng kiểu khác - Nhẹ nhàng hơn cho dù .....




...


Chữ DÙ có 2 nghĩa : Che dù trú mưa hoặc là Nhảy Dù tấn công thời chiến tranh . Tôi phải chọn cách thứ 2 khi viết lời nhắn Quái con : --- Tôi không thích chơi trò đánh hôi !

Nhảy DÙ cũng có thể là cách dùng tiếng lóng của thứ dân chơi ( chịu ) :


- Nó là con nhảy dù .

( Phụ chú cho rõ nghĩa : Ngày 20 tuổi, tôi đã không hiểu chữ Nhảy Dù của dân Sg )


Bây giờ, ngồi ở xứ lạnh - Tất cả đều có thể đẹp ở một cái nghĩa nào đó khi nhìn ra cái tháp Ép Phen < Ngó đèn giáng sinh lấp lánh - Thấy tuổi trẻ của mình đang trôi rất nhanh . 1979 - 2016 ....

Ngón tay bấm vào cái click nghe lại bài Rừng Lá Thay Chưa từ giọng ca nhão nhẹt của Như Quỳnh
. Nghĩ lại một vài điều dễ hiểu ...


Tất cả nhữngg chuyện xảy ra chỉ là một phút chốc mà thôi vì đều là phù du .


Phù du như ngày nào bạn gọi tôi là '' Đại Văng Hào " theo cái nghĩa châm biếm khôi hài .




Vì - theo tôi - ở cái cõi đời ô trọc này, tất cả không thể nào tồn tại . Chỉ có cái tâm mà người ta dành cho nhau mới là đáng kể .


Một ngày nào đó, bạn và tôi trở về khói bụi , có thể ai đó tình cờ đọc lại vài hàng chữ này và có thể hiểu câu viết " Rừng lá thay chưa ?. ''

Bạn tôi ơi !


Rừng có hàng vạn lá rơi .


Và tôi và bạn < Chúng mình muôn đời chỉ là lá cây và cát bụi .


( Hãy nhận từ tôi một chữ Tình ) -----





đăng sơn.fr








dangsonfr.blogspot.com


































 

 ndangsonfr
 member

 REF: 713646
 12/07/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.


Làm Mất Bạn .












____________________________________________________________





Chuyện không thể nào chối cãi : Ở đời này cái gì nhiều quá hóa thừa . Thừa thãi !

Kẻ có quá nhiều tiện nghi nhung lụa vẫn hay phàn nàn là mình đang thiếu . Ở cái lòng tham vô đáy của mình thì không bao giờ là đủ .





Chuyện đơn giản như khi thức dậy, thấy trời nắng và có khi quên hưởng ánh nắng đang trải đầy trên con đường hoặc ngay trước hiên nhà mình .

Chuyện như trở về nhà sau một ngày đã lao vào công việc, thò tay ấn vào cái nút mở đèn , đèn bật sáng . Thò tay vặn vòi nước , nước chảy ào ào và thản nhiên vì là chuyện rất thường tình mà thôi .


Tất cả phải là chuyện thường tình . Ngày qua thì chiều và bóng đêm xuống từ câu ăn no mặc ấm và sau đó là câu : Ăn No Mặc ĐẸP .


Đẹp mặt và nở mày là chuyện thường như hai bữa cơm .

Ngày xưa , văn chương bình dân kể chuyện Bữa Cơm Đạm Bạc như thế này ( theo kiểu Bắc Kỳ ăn cá rô cây ):



' Cả nhà nghèo quá , bữa đói bữa no vì phải chạy gạo hàng ngày nhưng vì chữ THỂ DIỆN nên ăn cơm với đĩa nước mắm và con cá gỗ .

- Mời anh xơi .


- Không dám ạ ! Mời em xơi

.

Xơi xong thì chuyện đã rồi . Ngậm cây tăm ở cửa môi, chấp tay sau đít ra làng xóm . Hàng xóm mời ăn .


Ông xơi cá gỗ nói kiểu hểnh mũi :

- Cám ơn ạ .









( Còn tiếp để ngã ngửa .. Chuyện sẽ ra sao . )



đs.



...















ct ...


 

 ndangsonfr
 member

 REF: 713797
 12/29/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.






Truy Sát .
----------------------------------------
Chuyện đời khó nói !







Người ta sống với nhau và nhìn thấy nhau .
Nhìn vào mặt tối và sáng để nhận diện nhau theo cái nhìn riêng và khám phá nhau .
Có nhiều cách để ' khám phá ' ra nhau ở một hình thức tạm gọi là tỷ lệ nào đó .
Và từ đó , có vài sự đố kỵ để hơn thua nhau như khi giành giật kiếm miếng ăn .


Chuyện thật dễ hiểu cho dù là có khi không hiểu ất giáp gì .


Chỉ vì chữ TÔI và cái Tôi của mình khá lớn như kiểu Vĩ Đại .
Khi tôi lọt lòng nằm trong nôi chưa biết nói nên tôi phải oe oe lôi kéo sự chú ý của cha mẹ ...
Họ thay tã, cho tôi ăn no nê , tôi lăn ra ngủ và sau đó, buồn buồn tôi lại oe oe .
Và tôi hành họ kiểu ai đẻ tôi ra làm chi


Khi tôi chập chững kha khá để vịn nôi lũm chũm tập đi, tôi nhe 5 , 6 cái răng sữa, té lên té xuống và quay lại tìm những ánh mắt đang chầm trồ ngắm nghía mình như thầm hỏi : - Thấy tao chưa ? Tao đang tập đi nà !


Những màn kịch ấy theo sự đạo diễn của thời gian và tính khí lớn dần hơn .

Và tôi tưởng là mình lớn lắm như kiểu Siêu Sao - Người Mẫu để thiên hạ phải biết đến tôi và tôi học tập cách NỔ .

Để có thể Nổ một cách có chiêu trò thì phải học về kỷ thuật NỔ . NỔ theo một chu kỳ và phải có một trí nhớ khá tốt để không lòi cái tẩy của mình .



( Lỡ mình Nổ quá mà bị Lép thì bị cười hở 10 cái răng thì sao )
Và từ đó , cái Tôi này phải học cách Nổ để đè bẹp dím cái Tôi kia .
Chẳng hạn , mình đã là binh nhì , khi qua xứ nọ, phải xưng là Trung Tá hoặc tệ lắm cũng phải là Trung Úy !

Mình là ca sĩ chuyên đi hát nhóm phường , qua đây mình phải nói là mình đã hát ở các phòng trà .


Mình là thợ công xưởng, qua đây ấm ớ ngồi ở bàn tiệc, sau vài ly sừng sừng , mình nói đại mình đã học y khoa đến năm thứ 4 để gỡ mặt .



Ai nấy trầm trồ ! Hay á và vỗ tay hoan hỉ .
Cái Tôi này nhìn cái Tôi kia, tỏ ý e dè , lo ngại lắm :
- Lỡ mà nó uống thêm vài ly , nó nổ quá đà thì toành hoành chết ứ !
..
Vậy đó !
Nghe thiên hạ nổ quá nên mình cũng thèm Nổ :

Nổ thì là :


Là :
*

* Tôi là Kỹ Sư , là Bác Sĩ, là Luật Sư và hiện tôi đang làm việc thiện nguyện, trong tương lai, tôi muốn ứng cử để cải cách xã hội .


Vì có nhiều tiếng động ở chung quanh trên bàn tiệc nên chẳng ai mảy may chú ý, tôi phải nghĩ cách khác :


- Tôi trở thành một nhà văn trên Internet và tôi bày kế hoạch nổ .




Tôi hiểu đại khái rằng là để làm nhà văn thì không cần phải có bằng cấp thật .
( Chỉ cần là chịu khó đọc khá nhiều từ những nhà văn đương thời khá nổi tiếng và có một trí nhớ khá tốt để làm tài liệu Nổ )
Phần đông, các nhà văn xưng mình là nhà giáo hoặc là học về triết học .
Họ < Nhà Văn < Có khi như đi trên mây sau khi phì phào thuốc phiện , cần sa hoặc là cái gì đó để mà phiêu phiêu và lấy cảm hứng tìm đề tài viết .
Họ vi vu và coi mình là cái rốn của vũ trụ .


Ở bên nhà quê mình, đã có hơn 15000 tiến sĩ giấy đó thì sao . Những TS ấy bò khắp chợ, khắp nẽo đường .
Hãng SamSung hãi quá nên phải nhập những con vít từ nơi khác về khi chết biến điện thoại Made In VN .

Mấy ông có bằng TS hy vọng làm quan và leo lên ghế cao ngồi , vơ vơ và tính chuyện chuyển tiền và đưa con cái ra ngoài để tính chuyện tương lai .




.
Tương lai thì chưa thấy đâu, chỉ biết NỔ quá thì có hại vì trong hàng ngàn trái mìn, trái lựu đạn thì dĩ nhiên sẽ có tiếng nổ khác lớn hơn mình .
Đã và sẽ có thêm vài bức thư với vài chữ ký khác nhau nhắn nhủ :
< Nổ vừa chứ . Tôi biết rõ cái tẩy của ông . Ông chả là cái gì, tôi đây mới là thật .
Xin ông đừng tự đưa mình lên mây nữa . Tôi cáo lỗi khi phải lột cái mặt nạ dỏm ra dáng dạy đời của ông .
Goodbye ông Nổ đùng đùng !
..




Hãi thật ; Đang muốn làm nhà văn để tự do Nổ mà lại kẹt đạn .
Bởi thế , mới thấy rằng : Trong tương lai, có lẽ phải tải nguyên cái bằng Tiến Sĩ Nổ chình ình lên Net cho thiên hạ sợ chơi .
Văn ơi là Văn .













đăng sơn.fr












 

 ndangsonfr
 member

 REF: 713803
 12/29/2016

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
.








Sát Thủ .




----------------------------------------------------------



Tỉnh mộng vì chữ NGỠ .

Ngô nghê, ngù ngờ ư ?

.

Ở loài thú hoang dã, thú săn mồi vì đói và vì sự sinh tồn .

Ở loài người, ta có trăm cách săn mồi ( Không phải vì để Tồn Tại mà vì nhiều lý do : Hiện Diện ! )



Hiện diện như cái điểm danh có mặt hằng ngày ( Lỡ im hơi lặng tiếng thì người ta sẽ QUÊN mình như các em ca sĩ hết thời ! )

Ca sĩ mà lặng tiếng thì sẽ đói dài dài nên có khi trồi lên hú hú vài bản và tạo xì căng đan .



2.


Ở kẻ bình thường và tạm gọi là " Có Học " thì hắn đi săn mồi kiểu quy mô hơn để nổi tiếng .


2.

Nổi Tiếng :


Dù muốn hay dù không, tôi phải tạm gọi hắn là Sát Thủ .

Trong vài cuốn phim loại hình sự có lắm loại sát thủ , tùy vai mà đóng : Loại giết mướn vì tiền nên sẵn sàng đoạt mạng kẻ khác . Chỉ có tiền là xong . Tiền trao cháo múc . Rửa tay - Quay đi . Hết chuyện .


Vào thời đại ấy , những đoạn phim ấy xưa rồi .

Bây giờ nảy sinh ra loại SÁT THỦ mới rất đẳng cấp vì phải dùng đến chữ ( cho dù lắm khi thiếu NGHĨA theo câu Đầu Môi Chót Lưới ! )


Dấu chấm than là sự hiển nhiên . Sau khi tốn sức , tốn tiền và bao khí lực để giật được mảnh bằng câu cơm, Sát Thủ thấy hoang vắng và có vể buồn bã nên gắn Internet vào các diễn đàn, đọc và tìm tòi . Tìm để có cái châm biếm và hạ sát kiểu mới ....



Hắn là ai ?


Cái bằng học giả nào đó ! Cái bằng trị giá nghề nghiệp nào đó đã quá dư thừa để ngày ngày vào Net nghiên cứu và cảm thấy ngứa mắt, ngứa bộ não và ngứa phím để tìnm chữ và tìm cách ăn thua đủ ?


Hắn ngứa ngáy khi thấy có thằng ngày nào cũng tưng tưng để viết . Và Hắn không ưng và bỉu môi !

Dễ lắm . Dễ như trở bàn tay khi viết để hạ thủ :


* Viết để kể chuyện đùa và PHIẾM như đang thật !

- Tao cao tay ấn hơn mày - Và tao ra tay cho mày ngậm miệng , sửa sai .

Tao đã rình mày từ lâu lắm và tao sẽ chứng tỏ cho mày biết là tao hơn mày . Mày phải gục vì các bằng chứng luận lý và người ta cười vào mũi mày . Mày không thể biết tao là Ai .



Đây là thành tích của tao :

* Tao có nhiều cái tên Nicks và tao chuyên nghề bóp cổ những thằng , những con cà chớn cho chúng biến mất hoặc là biến thân .

* Tao có thể hoà hoãn khi tao khóa được những dòng viết và lột cái mặt nạ giả tạo huênh hoang đầy sơ hở của mày .




....







Viết ư ?



Viết giữa ý nghĩ thật hay là làm dáng ?

Làm dáng để được xem là thần tượng vì cái bằng to như cái đình và muốn nổi tiếng ư ?


Nổi tiếng cho đến khi thấy cái gọi là bác học trí tuệ thì khi xuống lòng đất thì sẽ chỉ là tro bụi .



Sát Thủ ơi !







đăng sơn.fr





...







.


CHÚNG MÌNH



 

 Page  Previous Page  1  2  3  4  5  6  7  8  9  10  11  12  13  14  15  16 17  18  19 Next Page  Xem tat ca - Xem Tung trang  

  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2025 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network