vtkd0210
member
ID 20956
03/12/2007
|
.....Không đề
.....Trong một lần tha thẩn , t́nh cờ tôi vào mạng và quen anh , một người con trai có khuôn mặt góc cạnh. .
Kể từ đó, tôi thường xuyên vào mạng và tṛ chuyện với anh như một thói quen . Tôi trở thành một người bạn của anh. Chúng tôi nói với nhau nhiều. Về quá khứ của mỗi người, về t́nh yêu...
Rồi tôi lại nghĩ : “T́nh yêu khiến người ta hạnh phúc, nhưng cũng khiến người ta đau khổ. Có lẽ, ta sẽ cô đơn, sẽ thấy tan nát nếu mất đi t́nh yêu, đừng né tránh nỗi đau, hăy đối đầu và làm bạn cùng nỗi đau . Rồi có lúc, ta sẽ bước qua được cái ranh giới nhỏ nhoi ấy ”. Tôi không biết ḿnh có bước qua được cái ranh giới đó hay không. Ḷng vẫn băng giá lạnh căm.
Đối với tôi, anh là một người bạn ảo. Người ta có thể dễ dàng nói ra tất cả những ǵ b́nh thường người ta không thể nói khi bước vào thế giới diệu kỳ này. Hơn nữa, anh ở tận nước Mỹ xa xôi... Anh thường bảo : “Có những thứ không phải muốn là được. Anh chưa gặp được ai có thể làm anh rung động”.
Một ngày, khi tôi vừa đi tập thể dục về có điện thoại : “Anh đang ở Sài G̣n, em đang ở đâu?”.
Nửa tiếng sau, chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê trên đường Lê Lợi . Ở ngoài, anh trông có vẻ hiền lành và dễ gần hơn trên mạng . Anh hay cười, nụ cười cũng hiền khác hẳn với cái đầu không có tóc của anh . Hai chúng tôi không nói với nhau nhiều, chỉ nh́n nhau. Rồi anh bảo: “Mắt em buồn quá đó , em nh́n không giống như tuổi cuả em!”.
Sau đó tôi chở anh dạo khắp nẻo đường Sài G̣n. Ngày đầu tiên trôi qua chóng vánh. Tôi về nhà mà thao thức, tự hỏi ḿnh đang làm ǵ? Tôi biết, ḿnh đă sẵn sàng cho một t́nh yêu mới...
Những ngày sau đó , anh gặp tôi, cả hai đều mừng rỡ tựa như đă xa nhau lâu lắm. Chúng tôi cùng đi ăn sáng , uống cà phê, ăn tối , hát karaoke ……..có lúc tôi dựa lưng vào anh và nhận ra bờ vai anh rộng quá...
Cái ǵ đến sẽ đến.
Tôi cùng anh trên chiếc taxi đưa anh ra sân bay. Lúc này, anh chỉ nắm tay tôi thật chặt, không nói thêm bất kỳ lời nào. Tôi nhận ra, tay anh thật to, thật chắc...
Mười tám ngày , 432 tiếng, tôi và anh đă là của nhau...
Có những thứ, tôi ǵn giữ bao lâu, lại chấp nhận cho anh trong phút chốc.
Tôi biết ǵ về anh? Một Việt kiều Mỹ , 45 tuổi... chấm hết. Nhưng tất cả niềm tin của tôi đều đặt ở anh...
Nước mắt tôi chực trào ra, trong giây phút đó, tôi muốn ôm chặt lấy anh. Tôi biết ḿnh đă yêu anh.
Lúc sân bay cất loa gọi, tay tôi đột ngột níu lấy anh một cách vô thức. Anh đi thật sao anh? Đến lúc này, tôi cũng ngờ ngợ, rằng chuyện anh gặp tôi đó, yêu tôi đó, cùng tôi trải qua 432 tiếng đồng hồ chỉ là giấc mơ.
Rồi anh cũng đi. Tôi đứng đó một ḿnh, cố trông theo giây lát, rồi quay về nhà. Gần một giờ sáng... Gió đêm thổi tốc vào mặt. Lạnh căm. Tôi không mặc áo khoác, nghe hơi lạnh thổi cả vào tâm hồn. Giá mà trời lạnh hơn tí nữa, không chừng tâm hồn tôi cũng sẽ đóng băng theo...
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat