tanrau
member
ID 37014
02/17/2008
|
chiếc xe đạp của Mẹ
chiếc xe đạp của Mẹ
Khi tôi c̣n nhỏ gia đ́nh tôi rất nghèo, tuy ba mẹ không bao giờ để chị em tôi phải thiếu cái ăn, nhưng trong nhà chẳng có ǵ đáng giá. Hai chiếc xe đạp cũ kỹ tróc gần hết sơn là tài sản có giá trị nhất của gia đ́nh.
Một chiếc, ba tôi làm phương tiện để đến cơ quan, chiếc c̣n lại dành cho mẹ. Chiếc xe này được mẹ phát huy tác dụng tối đa. Mỗi buổi sáng, mẹ chở chị em tôi đến trường rồi tất tả đạp xe hơn chục cây số để đến cơ quan. Khi cơ quan giải thể, mẹ mất việc làm, gia đ́nh càng khó khăn hơn, mẹ lại cùng chiếc xe đạp bươn chải hơn hai chục cây số để đến các chợ quê mua hàng về bán kiếm lời.
Năm tôi thi đậu vào lớp 10, trường cách nhà mười mấy cây số, mẹ bàn với ba, mẹ và ba đi chung một chiếc xe, chiếc của mẹ để cho tôi đi học. Nghe mẹ nói vậy tôi phản đối ngay “Con không đi chiếc xe này đâu! Quê chết!”, mẹ tôi vẫn khuyên tôi cố gắng đi tạm xe này, bao giờ có tiền sẽ mua xe mới, nhưng tôi vẫn kiên quyết không chịu.
Cách ngày khai giảng mấy ngày, mẹ tôi dắt về một chiếc xe đạp mới, tôi mừng đến phát khóc. Và hàng ngày tôi hí hửng đi học bằng chiếc xe đạp mới c̣n mẹ tôi vẫn cặm cụi khuya sớm để kiểm tiền nuôi chị em tôi và sau này tôi biết mẹ phải bán đi chiếc nhẫn, vật kỷ niệm của bà ngoại cho khi mẹ lấy chồng để mua xe cho tôi.
Tôi học xong đại học và đă có việc làm ổn định. Gia đ́nh tôi bây giờ tuy không giàu nhưng cũng đă có của ăn của để.
Đang ngồi xem tivi, tôi nghe có tiếng rao của bà đồng nát, nghĩ ngay đến hai chiếc xe đạp cũ vẫn để ở góc nhà bếp, tôi gọi bà đồng nát bán được 100.000 đồng. Khi mẹ đi chợ về tôi hí hửng khoe đă bán được 2 chiếc xe, vừa có tiền lại đỡ chật nhà.
Mẹ tôi buông chiếc giỏ đang cầm trên tay xuống đất, không nói lời nào, ngồi xuống ghế, tôi phát hoảng khi thấy trong đôi mắt mẹ ngân ngấn nước mắt. Mẹ nghẹn ngào nói với tôi “Sao con lại tự ư bán mà không hỏi mẹ! Chiếc xe là vật kỷ niệm của mẹ, cơ quan mẹ hồi ấy được phân phối 3 chiếc, mẹ đạt danh hiệu chiến sỹ thi đua nên mới được mua một cái theo giá nhà nước!”.
Nghe mẹ nói tôi thấy hối hận vô cùng, lâu nay đối với tôi, chiếc xe đạp chẳng có giá trị ǵ. Tôi đă quên mất những ngày thơ ấu, mẹ đă chở tôi đến trường bằng nó, chiếc xe khuya sớm cùng mẹ tôi đi khắp nơi để kiếm tiền nuôi chị em tôi ăn học.
Tôi đă quên, giá trị tinh thần không thể tính bằng tiền.
HẢI NHƯ (Đà Nẵng)
tânrâu sưu tầm
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
ngdala
member
REF: 302592
02/17/2008
|
Hay lắm anh ạ ! em góp với anh một bài cũng sưu tầm về chiếc xe đạp nhé , nhưng không phải là Chiếc xe đạp của Mẹ mà là Chiếc xe đạp của Chồng .
Ngày đó , hai vợ chồng c̣n nghèo lắm , nhưng cũng dành dụm đủ để mua 1 chiếc xe đạp . Khi vợ mang thai , chồng hằng ngày vẫn chở vợ trên chiếc xe đạp bất kể mưa hay nắng , sáng , trưa hay chiều tối đến chỗ làm cũng như những nơi nào vợ muốn đến . Có một buổi trưa trời nắng gắt , chồng chở vợ trên chiếc xe , v́ xe đă cũ , xích mỗi lần quay là phát ra tiếng kẽo kẹt đều đều . Vợ khi ấy mang thai khá lớn , tính ra chỉ c̣n hơn tháng nữa là sinh . Ngồi ôm lưng chồng nhưng không cưỡng lại nổi cơn buồn ngủ v́ đường dài cộng thêm tiếng ru của ṿng xích xe nên đă buông tay khỏi lưng chồng và rơi xuống ....Sau đó vợ sinh non , v́ để cho con ḿnh được sống vợ đă chết ...Mang trong ḷng một nổi buồn ân hận cùng với một nổi đau không ǵ có thể bù đắp nổi chồng đă quyết tâm làm giàu . Với một nghề lương thiện chồng không thể làm giàu nhanh chóng , chồng đă trải qua những khốn khó v́ mưu sinh khi phải lo cho đứa con c̣n nhỏ đă mất mẹ . Nhưng bên cạnh bàn thờ vợ , chồng luôn để chiếc xe đạp , để luôn tự nhắc nhở ḿnh về cái chết của vợ , về lời trăn trối của vợ trước khi chết : " Anh ạ , lỗi là do em , anh đừng bán chiếc xe đạp này , v́ nó đă cho em biết thế nào là hạnh phúc , là t́nh yêu mà anh dành cho em trong những ngày anh đă g̣ lưng đạp nó đưa em đi khắp nơi ....Đó là cái quư nhất trong đời này em đă có ...." (ST). Ngdala
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|