Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Việt ngữ, lịch sử, văn hóa >> Sao lại thù hận những người yêu nước như vậy?

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 tiendaoduy
 member

 ID 69268
 09/01/2011



Sao lại thù hận những người yêu nước như vậy?
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Sao lại thù hận những người yêu
nước như vậy?
Công an mặc thường phục bắt
người biểu t́nh lên xe buưt sau
khi giải tán một cuộc tuần hành
chống Trung Quốc tại Hà Nội,
ngày Chủ nhật 21/8/2011
Theo dơi phản ứng của chính
quyền Việt Nam đối với các vụ
biểu t́nh chống Trung Quốc tại Hà
Nội gần đây, tôi thấy có một số
điều chúng ta có thể hiểu nhưng
đồng thời cũng có một số điều,
thú thực, không có cách nào có
thể giải thích được.
Hiểu được là sự sợ hăi của chính
quyền trước các cuộc biểu t́nh
ấy.
Sợ hăi ít nhất v́ hai lư do chính.
Thứ nhất, nó dễ tô đậm sự khác
biệt của những người biểu t́nh sôi
sục tinh thần yêu nước và công
phẫn trước những sự uy hiếp và
xâm lấn ngang ngược của Trung
Quốc với thái độ mập mờ, thậm
chí, hèn yếu của chính quyền Việt
Nam. Từ mấy năm nay, đă nghe
xôn xao nhiều lời phê phán của
dân chúng là chính quyền hèn.
Hèn đến độ từng có lúc không
dám gọi thẳng tên tàu Trung Quốc
mà chỉ dám nói bâng quơ “tàu lạ”
khi những chiếc “tàu lạ” ấy giết
hại hoặc bắt bớ ngư dân Việt Nam
ngay trong vùng biển thuộc chủ
quyền của Việt Nam. Cái ấn tượng
“hèn” ấy chắc chắn sẽ càng dễ nổi
bật hẳn lên khi hàng tuần người ta
nh́n thấy bao nhiêu người nhiệt
t́nh đổ xuống đường lên tiếng đả
đảo Trung Quốc.
Thứ hai, các cuộc biểu t́nh ấy rất
dễ trở thành đe dọa đối với chính
quyền. Một là, nó tập cho dân
chúng thói quen xuống đường bày
tỏ thái độ và chính kiến. Hai là, từ
việc biểu t́nh chống Trung Quốc,
một ngày nào đó, nó có thể thay
đổi mục tiêu thành biểu t́nh
chống chính phủ và đảng Cộng sản
Việt Nam. Nh́n những ǵ mới xảy
ra ở Tunisia và Ai Cập và những
ǵ đang xảy ra ở Libya hiện nay,
những người cầm quyền Việt
Nam không thể không run sợ.
Ai cũng thấy, và dĩ nhiên, chính
quyền Việt Nam lại càng thấy rơ:
Hai nguy cơ vừa nêu chắc chắn dễ
bộc phát ở Sài G̣n hơn là ở Hà
Nội. Lư do rất dễ hiểu: Sự bất
măn của dân chúng ở Sài G̣n sâu
sắc hơn, tinh thần bất phục tùng
cao hơn; niềm tin vào chính phủ
và đảng chắc chắn yếu hơn hẳn.
Chính v́ biết rơ như vậy nên
chính quyền thẳng tay đàn áp các
cuộc biểu t́nh ở Sài G̣n ngay khi
nó mới manh nha, trong khi đó,
họ lại ngần ngừ và ít nhiều tỏ ra
nhân nhượng, ít nhất trong một
thời gian ngắn, đối với các cuộc
biểu t́nh ở Hà Nội.
Sự sợ hăi ấy của chính quyền có
thể hiểu được. Thật ra, bất cứ
chính phủ độc tài nào cũng khiếp
sợ điều đó. Không có chính quyền
độc tài nào muốn dân chúng tụ
tập thành đám đông cả. Ngay việc
tụ tập trong nhà hay trong các
quán cà phê cũng khiến họ e ngại,
đừng nói ǵ đến các cuộc tụ tập
công khai ngoài đường phố. Bởi
vậy, không có ǵ lạ khi, đối diện
với những cuộc biểu t́nh tương
tự, dù có chính nghĩa đến mấy,
chính quyền cũng t́m cách dẹp
tan: Chuyện độc lập dân tộc là
chuyện lâu dài; c̣n chuyện an
nguy của chế độ lại là chuyện
trước mắt. Bất cứ tên độc tài nào,
tự bản chất, cũng chạy theo
những cái lợi trước mắt như thế.
Tôi nghĩ, dù không đồng t́nh,
chúng ta cũng có thể hiểu được
những nỗi lo sợ ấy. Chúng ta cũng
có thể hiểu được tại sao, từ những
nỗi lo sợ như thế, chính quyền đă
thẳng tay trấn áp các cuộc biểu
t́nh. Họ thừa hiểu cái giá phải trả
cho việc trấn áp ấy: Khuôn mặt
của họ sẽ hiện ra, dưới mắt công
chúng trong và ngoài nước, không
phải chỉ như những tên độc tài thô
bạo mà c̣n như những kẻ rụt rè
khiếp hăi trước một Trung Quốc
hung hăn và ngang ngược.
Chính quyền sợ và t́m cách ngăn
chận các cuộc biểu t́nh: Chúng ta
hiểu. Chính quyền sợ và t́m mọi
cách để lấy ḷng Trung Quốc:
chúng ta hiểu.
Tuy nhiên, riêng tôi, tôi không
hiểu được điều này: Tại sao họ lại
thù ghét và lăng nhục những
người biểu t́nh chống Trung
Quốc?
Không đồng ư với họ?
– Được!
Không muốn họ tuần nào cũng
xuống đường?
– Được.
Nhưng tại sao lại bắt bớ họ như
những kẻ thù như vậy? Tại sao
phải lôi kéo họ như lôi kéo những
con vật như vậy? Tại sao lại đạp
vào mặt họ ngay cả khi họ đang bị
giữ chân giữ tay như vậy? Tại sao
phải chửi bới mày-tao, thậm chí,
đánh đập họ khi đă bắt họ vào các
đồn công an?
Gần đây nhất, Vũ Quốc Ngữ,
trong bài “ Năm ngày trong nhà
tạm giam công an Từ Liêm
” kể chuyện ông bị bắt và bị đánh
sau cuộc biểu t́nh ngày Chủ nhật
21 tháng 8:
“Một đám cảnh sát bắt chúng tôi
mang chăn ra đứng một góc để
giũ xem có giấu ǵ trong đó
không. Sau đó chúng bắt cởi hết
quần áo và cũng giũ rồi cho mặc
lại và ôm chăn về pḥng. Bị xúc
phạm như một con vật nhưng tôi
đành cắn răng, ḿnh mà phản ứng
chắc chúng cho ăn đ̣n. “Ngoan”
đến thế rồi mà cũng không thoát.
Một tên trung uư Nguyễn Mạnh
Tường (số hiệu 023-175) nh́n
thấy tôi, nói “Thằng này mới nhập
trại v́ tội biểu t́nh hôm qua đây
ah?” rồi bắt tôi đi vào một cái
pḥng trống ở cuối dăy. Vào đó
nó đấm tôi một phát đau điếng
người ở bụng mỡ. Tôi oằn người
xuống. Nó tát liên tiếp lên hai
mang tai và nói “Chúng mày biểu
t́nh gây rối, kích động Trung
quốc đánh Việt Nam, làm hại đến
gia đ́nh tao, vợ con tao“, nói rồi
nó lại đấm, lại tát, rồi vu cho tôi
là t́nh báo của Tàu. Tôi chỉ nói
“không” và tập trung nh́n vào
biển hiệu của tên này để nhớ.
Đấm chán nó bảo tôi ra ngoài mặc
quần áo rồi đưa tôi về pḥng. Có
nhiều công an xúc phạm và chửi
bới tôi trong suốt 5 ngày giam
giữ, nhưng tên Trung uư Tường là
tên duy nhất đánh tôi. Tôi không
sợ đau, nhưng mỗi từ thốt ra từ
miệng tên này thể hiện sự căm
thù tột độ đối với người yêu
nước.”
Tại sao?
Rồi tại sao lại viết báo bôi nhọ
họ? Một hai tuần vừa qua, trên
báo chí và truyền h́nh chính
thống cũng như một số website
thân chính quyền, người ta thấy
xuất hiện một số bài không có
mục tiêu nào khác ngoài việc lăng
nhục những người tham gia các
cuộc biểu t́nh chống Trung Quốc
tại Hà Nội. Họ bị xem là “ngây
thơ” hay “thiếu thông tin”. Chưa
hết. Họ c̣n bị cho là “bị xúi giục”
hay “bị xách động”. Cũng chưa
hết. Họ bị kết án là “gây rối trật
tự công cộng”, “coi thường luật
pháp”. Cũng vẫn chưa hết. Một số
người c̣n bị xem là “lố bịch” hay
“láo xược”, muốn “lợi dụng biểu
t́nh” để “đánh bóng cá nhân” hay
để “khỏa lấp tội lỗi” ǵ đó.
Cũng giống như thái độ của các
tên công an bắt bớ hay đánh đập
người biểu t́nh ngoài đường phố,
giọng điệu trong các bài báo ấy
cũng đầy vẻ thù nghịch và thù
hận.
Nhưng tại sao phải thù hận những
người biểu t́nh chống Trung Quốc
khi động cơ của họ rơ ràng là từ
ḷng yêu nước?
Một sự thù hận như thế rất dễ
được hiểu là sự thù hận đối với
chính ḷng yêu nước.
Nhưng tại sao họ lại thù hận ḷng
yêu nước?
Thực t́nh tôi không thể hiểu
được.
Nguồn: Blog Nguyễn Hưng Quốc
(VOA)



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 tiendaoduy
 member

 REF: 610690
 09/02/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Tại sao nhà cầm quyền CSVN
lại thù hận long yêu nước? ông
Nguyễn Hưng Quốc nói rằng
thực t́nh ông không hiểu được
là ông muốn khơi dậy 1 phản
biện hay ông cố t́nh không
hiểu? Trong mọi chế độ độc
tài, quyền độc tài là trên hết.
Mọi ḷng yêu nước nếu trở
thành 1 đe dọa của vai tṛ lănh
đạo độc tài th́ hẵn nhiên là kẻ
thù của lảnh đạo và phải được
dẹp bỏ. Làm ǵ có cái gọi là
độc tài yêu nước trong 1 xă
hội toàn cầu hoá ngày nay v́
không một ai hay 1 tập đoàn
nào có tư cách để nói rằng chỉ
có họ mới có quyền yêu nước
theo đường lối duy nhất của
họ, thậm chí tù đày, tàn sát
những ai yêu nước khác họ.
Xin các lư luận gia đừng tiếp
tục lường gạt dân chúng nữa.
Một cái chế độ tồn tại nhờ vào
bạo lực trấn áp và nhà tù, nếu
cầu th́ giết chóc, thủ tiêu th́
chỉ bôi nhọ không thôi đă là 1
cố gắng “nhân đạo” lắm rồi,
c̣n phải ngạc nhiên ǵ nữa?
Những người gọi là trí thức,
nhất là trí thức hải ngoại (hoàn
toàn có tự do) mà cứ suy nghĩ
lẫm cẫm như thế này th́ trách
sao người dân b́nh thường,
nhất là người dân trong nước,
chịu nhiều áp lực, che đậy
không thấy được những hướng
đi đúng đắn?
Người Libya làm cách mạng
với một ước vọng “tôi chỉ
muốn được sống như 1 con
người”. Người Ai Cập làm cách
mạng với 1 khẩu hiệu đơn giản
“Tự do hay là chết”. Trí thức
Việt-Nam thông thái nh́n khắp
thế giới mà vẫn không thấy
cần phải làm ǵ? Xin trả lời
thẳng: cần phải hy sinh. Những
con người dám hy sinh tại
Việt-Nam mới thật là con
người nh́n thấy được cần phải
làm ǵ!
Gần đây trên mạng xuất hiện
rất nhiều bài viết kêu gọi (đại)
đoàn kết dân tộc… đoàn kết
với ai? Đi biểu t́nh th́ lực
lượng công an ch́m nỗi c̣n
đông hơn đoàn biểu t́nh. Trên
mạng xuất hiện 1 vài bài viết
thẳng thắn th́ có cả chục bài
với đầy đủ âm binh hổ trợ
tung hỏa mù, ăn ngược nói
ngạo khiến có người c̣n phải
than là đọc bài mà phải lên cả
huyết áp… Thật là thời mạt
pháp!


 

 aka47
 member

 REF: 610698
 09/02/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai



Bắt là đúng.

Đi biểu t́nh chống Mỹ không sao v́ Mỹ không có làm hại đất nước ta , c̣n chống Trung Quốc th́ nó sẽ viện cớ chống nó nó lấy thêm đất và biển nên chống biểu t́nh là đúng.

Công nhận Đảng Cọng Sản Việt Nam đúng là một Đảng bảo vệ chủ quyền VN tối đa.

hihii


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network