manhphu
member
ID 6069
04/21/2005
|
Luận về chữ nghĩa trong tiếng VIệt
Phiếm luận Cụ và Cu ( ST )
Đây là bài thơ luận về chữ nghĩa, chỉ liên quan đến tuổi tác, không nghĩ bậy nha.
Cùng khởi đầu Cờ © đứng cạnh U
Sao cho rằng CỤ lớn hơn CU?
Râu ria rậm rạp CU như CỤ
Da dẻ nhăn nheo CỤ giống CU
Chớ cậy ngày nay lên mặt CỤ
Mà quên thuở nọ vốn thằng CU
Lạ ǵ CU nặng CU thành CỤ
CỤ chẳng ... nặng th́ CỤ hoá CU
(Tây Mỹ nào phân biệt CỤ, CU!)
Thế sự đảo huyền chuyện CỤ, CU
Lộn sóng "Thằng CỤ" với "Ông CU"
CU "Quân tử kiếm" là "CU CỤ"
CỤ "Lăo ngoan đồng" ấy "CỤ CU"
Ra chốn đ́nh trung ưng gọi CỤ
Giữa ṿng hương phấn muốn là CU
Giai nhân có hỏi CU hay CỤ?
"Ngũ thập niên tiền ... CỤ vốn CU".
Năm nay tuổi tớ sáu mươi tư
Rằng CỤ rằng CU tớ cũng ừ!
Với bọn nhóc t́, ừ! Lăo: CỤ
Cùng hàng tiền bối, dạ! Con: CU
Nhơn sanh ảo ảnh, đời là mộng
Thế sự vô thường, khôn giả ngu.
Thành bại nhục vinh, mây khói cả
CỤ hay CU há khác nhau ư?!?!
Các bạn thấy tiếng VIệt có phong phú , thú vị không ạ ?? ^_^
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
manhphu
member
REF: 49608
04/21/2005
|
Lạm bàn về chữ SĨ
Cứ mở miệng ra là giảng đạo không biết ngượng gọi là Đạo Sĩ
Chuyên môn vu oan giá họa cho người khác th́ gọi là Hoạ Sĩ
Làm nghề đổ bánh cuốn gọi là Tráng Sĩ
Người Huế đứng truớc Niagara Falls th́ là Thạc Sĩ
Nguời vừa thích ăn Phó Mát vừa không thích đi lùi th́ gọi là Phó Tiến Sĩ
Nguời hay sờ mu rùa bói nhảm để kiếm tiền th́ người Nam hay gọi là Mưu sĩ
Làm việc nhiều giờ khác nhau gọi là Ca sĩ (đổi ca hoài)
Hay uống ruợu với ông nhạc th́ là Nhạc sĩ
Thích làm dưa chua, cà hay KimChi c̣n gọi là Ngâm sĩ
Ở dơ ít tắm hay găi đầu găi tai là Chí sĩ
Không phải dân mà cũng chẳng phải tướng nhà Giời th́ gọi là Quân sĩ
Học làm nail và tóc ở Viện thẩm mỹ th́ là Viện sĩ
Ham chơi bài tứ sắc hay tam cúc th́ là ba quân Tuớng sĩ
Không chịu thụt lui, Không đi lùi một bước gọi là Tiến sĩ
Thích bàn ngang hay bác bỏ ư người khác gọi là Bác sĩ
Thích nh́n và chạy theo con gái, phái nữ gọi là Nữ sĩ
Thích giảng giải, tam cuốc đất diễn nghĩa vớ vẩn gọi là Nghĩa sĩ
Người ở miền Trung gọi là Trung sĩ
Suốt ngày chỉ thích binh xập xám c̣n gọi là Binh sĩ
Nhỏ mà không chịu học lớn chắc chắn sẽ thành Học sĩ
Thích đánh thắng, hạ gục mọi người gọi là Hạ sĩ
Làm nghề thợ Hàn gọi là Hàn sĩ
Phú nông mới nổi gọi là Phú sĩ
Thuộc dân tộc Thiểu số ở các vùng thượng du gọi là Thượng sĩ
Dùng Viagra cũng vẫn không ăn thua ǵ th́ phải gọi là Liệt sĩ
Mặc quần cộc mà ngồi xổm cứ để khoe dế ra ngoài th́ gọi là Ḷi sĩ
Không cần ly, cứ cầm cả chai mà nốc ừng ực c̣n được gọi là Tu sĩ
Mồm vừa Tu bia tay xúc thức ăn nơi công cộng c̣n gọi là Công Xúc Tu Sĩ
Người hay lăng trí, quên trước quên sau, chợt "sực" nhớ lại gọi là Sực sĩ!
Chuyên viên đào lỗ để khảo cổ được gọi là Cổ Lỗ Sĩ
Ngoài 70 mà vẫn chưa cần dùng đến thuốc Viagra th́ cũng tạm gọi là Lực sĩ (chưa bất lực)
Ngủ mà không chịu ngủ cứ lục đục lịch kịch trong bóng tối c̣n gọi là Kịch sĩ !!!
|
|
manhphu
member
REF: 49609
04/21/2005
|
Lạm bàn về chữ HÔN
Lâu quá chưa được hôn, ḷng mơ ước được hôn gọi là hôn ước.
Mới hôn lần đầu gọi là tân hôn.
Hôn rồi hôn thêm lần nữa gọi là tái hôn.
Hôn hai lần liên tiếp gọi là song hôn.
Đang hôn ngon lành bị xô ra gọi là ly hôn.
Hôn bậy hôn bạ đụng đâu hôn đó gọi là hôn bạ.
Hôn nhè nhẹ, sơ sơ gọi là ngoại hôn.
Hôn ẩu bị tát xưng mặt gọi là hôn thê (thảm).
Được vua hôn gọi là hoàng hôn.
Hôn lính gọi là hôn quân
Định hôn mà bị hụt gọi là hôn gió.
Hẹn mai mốt sẽ hôn gọi là hứa hôn.
Hôn rồi vội đính chính gọi là đính hôn
Hôn trước khi bỏ chạy gọi là từ (giă)hôn.
Hôn hoa chưa nở gọi là nụ hôn.
Hôn không ai biết gọi là hôn thầm.
Hôn quá mà nghèo gọi là hôn phu
Hôn thằng ăn trộm gọi là hôn trộm.
Vừa hôn vừa ngửi gọi là hôn hít.
Hôn xong ngă ra chết giấc gọi là hôn mê.
Hôn cuốn sách gọi là hôn thư.
Vừa hôn vừa tâm sự gọi là hôn sự.
Thích nhau rồi hôn gọi là hợp hôn.
Hôn măi không rời gọi là kết (dính) hôn.
Hôn nhiều người hoan nghênh gọi là nghênh hôn
Hôn nghiêm chỉnh đúng nghi lễ gọi là hôn lễ.
|
|
manhphu
member
REF: 49610
04/21/2005
|
Lạm bàn về chữ SƯ
Tiên sư: Người thầy đầu tiên
Pháp sư: Thầy dạy tiếng Pháp
Lư sư sư: Thầy dạy môn vật lư
Quân sư: Thầy dạy trong trường quân sự
Thái sư: Thầy dạy tiếng Thái
Kinh sư: Thầy khiến học tṛ sợ
Kỹ sư: Thầy dạy nhiệt t́nh , tỉ mỉ
Tổ sư: Thầy tổ trưởng bộ môn
Tư Mă sư: Thầy dạy môn đua ngựa (dạy tư)
sư phụ: Thầy dạy môn phụ
Sư cọ: Thầy dạy môn vẽ
Sư cụ: Thầy dạy cho những người già
Sư phạm: Thầy vi phạm pháp luật
Sư hổ mang: Thầy dạy rắn làm xiếc
Sư tử: Con thầy
Tôn sư: Thầy dạy Tôn Ngộ Không
|
|
bang
member
REF: 49614
04/21/2005
|
Càng nghe MP bàn, lại mừng cho tiếng Việt ngày một phong phú, và lo cho con cháu sau này làm cho nó ... phong phú thêm!
Vậy nhờ MP bàn thêm về chữ "Tử" là "chết" như:
Khổng Tử = người khổng lồ mà chết
Mạnh Tử = đang khoẻ mạnh, lăn đùng ra chết
Lăo Tử = người già rồi mới chết
Hàn Mặc Tử = người chết rét v́ không mặc áo lạnh
Nghịch tử = người chết v́ hay nghịch ngợm
Nguyên tử = chết mà thân xác c̣n nguyên vẹn
Phân tử = chết rồi thối um
....
|
|
manhphu
member
REF: 49619
04/21/2005
|
Lạm bàn về chữ Tử ( tiếp theo của bác Bang )
Sư tử : Thầy tu bị chết
Thiên tử : Trời sập mà chết
Điện tử : Bị điện giật mà chết
phụ tử : Người bị phụ t́nh mà chết
Tử vi : bị bệnh do vi trùng mà chết
Bao tử : ăn bánh bao bị ngộ độc chết
Phật tử : Phật ḷng ai đó mà chết
|
|
manhphu
member
REF: 49620
04/21/2005
|
NGÔN NGỮ HƠI BỊ ĐỂU
HSP (2004)
Để khen nhau mà nói hơi bị đẹp đấy th́ đă lạ rồi, nhưng tấm tắc khen nhau hơi bị đểu đấy th́ các cụ nhà ta sống lại chắc không tài nào hiểu nổi bọn con cháu định nói ǵ. Bởi nó ngược đời! Bởi đó là kiểu ngôn từ đă bị lộn ngược!
Thứ ngôn ngữ lộn ngược này, tuỳ theo tạng của mỗi người, ta có thể thích hoặc không thích, nhưng sự tồn tại một cách rất có sức sống của nó khiến tôi giật ḿnh. Hegel chẳng nói: cái tồn tại là cái có lư đó sao?
Mà có lư thật.
Hăy nói về chữ BỊ.
Bị vốn là một từ biểu hiện ư niệm thua kém, tiêu cực, như bị thua, bị xấu, bị lỗ vốn, bị khinh… Nhưng nay lại có bị đẹp, bị ngon, bị tuyệt vời… th́ thật trái khoáy! Lạ nữa là nếu thêm một từ chỉ sự hạn chế như hơi (nghĩa là chỉ một chút thôi) th́ giá trị muốn khen lại c̣n tăng lên gấp bội. Hơi bị đẹp là rất đẹp. Hơi bị tuyệt vời là tuyệt vời vô cùng.
Đến một lúc ta lại khám phá ra rằng trong các cụm từ gồm những yếu tố ngược nhau, chống nhau kia toát lên một ẩn ức: dường như người nói phải khẳng định một giá trị mà biết chắc là sẽ rất nhiều người muốn phủ định. Hơn thế, người nói dường như biết ḿnh là thiểu số, là không chính thống, nhưng lại tin chắc sự thật và cái đúng nằm ở phía ḿnh. Ngôn ngữ được phát ra trong một tương quan tranh chấp.
Khen một người đẹp, một hành động đẹp đích thực mà phải nói là bị đẹp? Khẳng định là rất đẹp nhưng cũng chỉ dám nói là hơi bị đẹp thôi! Sự “khiêm tốn”, nhượng bộ ấy cho thấy người nói tự biết ḿnh đúng, nhưng vẫn phải cố nói cho “phải đạo”, như thể đang đứng trước những người đă trực sẵn để chống lại ư kiến của ḿnh vậy.
Nhưng sự khiêm tốn ở đây xem ra chỉ là khiêm tốn bất đắc dĩ, bên trong vẫn như ngầm chứa một sự đối chọi, lại c̣n đùa cợt, trêu ngươi. Tuy đă rất khiêm tốn, người nói vẫn khẳng định lập trường khen chê của ḿnh. Thậm chí hiệu quả tương phản của ngôn ngữ khiến cho càng bị nén xuống th́ sự khẳng định lại càng tăng lên.
Vả lại, nói ngược chắc ǵ đă ngược, chữ bị chắc ǵ đă là thua kém. Chẳng hạn bị làm đày tớ th́ sướng hơn cái được làm chủ rành rành rồi. Trong một không gian đảo lộn thật giả th́ có khi nói ngược mới chính là nói xuôi.
Vậy chính bối cảnh xă hội đă tạo ra tâm lư thích nói ngược, và nhu cầu phải nói ngược!
Nhưng dù ǵ đi nữa, sự xung đột giữa hai thành phần đối chọi nhau trong các cụm từ có chữ bị này cũng cho ta thông điệp về một sự dồn nén, tranh chấp, cọ xát giữa những giá trị đang bị đảo lộn (hoặc do chênh nhau về thế hệ, hoặc bởi danh một đường thực một nẻo; hoặc bởi thang giá trị đă bị lộn ngược, quay đầu xuống đất, cái tử tế bị coi là tồi tàn, cái tồi tàn th́ lên ngôi chúa tể), và tất yếu phải đấu tranh để xác lập lại thang giá trị ấy.
Bây giờ nói về chữ ĐỂU
Đểu là một cái ǵ đó xấu xa, tồi tàn, lừa đảo, mất dạy… khỏi cần nói. Nhưng đểu lại ghép với một danh từ, tính từ hay động từ mang nội hàm tử tế, tốt đẹp, đạo đức… th́ xưa nay chưa có bao giờ. Ví dụ xưa nay vẫn nói thằng đểu chứ không thể ghép với chữ ông thành ông đểu được.
Nhưng đây, tôi ví dụ. Trước ngày 30-4-1975 th́ đài (máy thu thanh) c̣n quư lắm. Mấy thằng ma-cô ăn mặc giả bộ đội, thấy một ông già ngồi nghỉ ở chỗ vắng, đang nghe chiếc đài Xiang-Mao. Chúng xán đến chào hỏi lễ phép, rồi nói với vẻ quan tâm: “Bố có cái đài đẹp quá, (rồi ch́a tay ra), bố cho con xin nhé, thôi tặng con đi, bố già rồi, giữ lấy sức khoẻ mà sống, nghe làm ǵ?”.
Nếu hiểu “ngôn ngữ của thời đại” và t́nh huống bất khả kháng của ḿnh th́ ông già hăy ngoan ngoăn biếu chiếc đài đi để được yên thân. Nếu ngoan cố chống lại th́ chẳng những mất cái đài mà c̣n xơi thêm mấy cái tát hay ǵ nữa cũng chưa biết chừng. Động tác xin của chúng như thế là một bài giảng về khái niệm xin đểu! Một động tác cướp nhưng không phải cướp giật, mà là “xin”! Xin và tặng vốn là những động tác của sự lịch sự, thân ái! Tôi nhớ trong một tuyện ngắn, nhà văn Bùi Minh Quốc đă gọi mẹo ấy là “biến cuộc trấn lột thành một cuộc hiến dâng tự nguyện”. Thật chí lư. Đầy tính “thời đại” (!). Những chuyện xin đểu, giúp đểu, quan tâm đểu, phục vụ đểu, đổi mới đểu, thân ái đểu, nhân ái đểu… (mà thực chất là ăn cướp, là trấn lột) bây giờ đă nhan nhản ra rồi. Trong những quán “cơm tù” chúng cũng phục vụ nhân dân đấy nhưng là phục vụ đểu!
Đấy là đểu ghép với động từ hoặc tính từ.
Đểu cũng có thể ghép với một danh từ hàm ư tử tế.
Một lần ra chợ giời, tôi mua về một chiếc radio-cassette hiệu Sony, c̣n khá mới, giá lại khá rẻ, nhưng lắp băng vào nghe được một lúc th́ băng rối, cố mở ra th́ núm văng một đằng, bánh xe một nẻo. Anh bạn tôi liền ái ngại và giễu tôi: “Thôi thôi bố ơi, bố mua phải Sony đểu rồi!”. Sony là một thương hiệu có uy tín, ghép với chữ đểu tạo thành một từ đầy ấn tượng. Nếu gọi là Sony giả, Sony rởm th́ mất hết giá trị trong ngôn ngữ. Phải là Sony đểu mới lột được cái thần của thực trạng. Hàng giả, hàng rởm… là những từ chết. Hàng đểu là ngôn ngữ sống động không thể thay thế, nó không chỉ thông báo về chất lượng món hàng, mà nó thông báo toàn cục, cả tâm địa, cung cách, trào lưu, khung cảnh, nền tảng, nguy cơ… và cả cảm xúc của người nói nữa, nghĩa là toàn bộ bối cảnh, toàn bộ “sinh thái học” của vấn đề.
Nhưng, ở một xứ sở toàn những mẹo Trạng Quỳnh th́ sẽ có mẹo để chống lại mẹo, sẽ có đểu trị lại đểu, sẽ có đểu lương thiện chống lại lương thiện đểu…, (rồi phải có đểu cương trực, đểu khôn ngoan, đểu tử tế nữa). Thế là một lần nữa, ngôn ngữ lại phải lộn ngược , và khi ấy những người tử tế lại phải khen nhau hơi bị đểu đấy! (trong tổ hợp này th́ chữ đểu lại đóng vai nhân tố tốt đẹp, đểu tương tự như đẹp, nên vẫn ngược chiều với chữ bị, theo đúng nguyên tắc tương phản của cách diễn đạt này). Viết một câu đối ra mà được bạn bè gật gù, tủm tỉm phán rằng: Hơi bị đểu đấy! th́ có thể yên tâm mở rượu ăn mừng. Ngôn ngữ quỷ quái thật.
Nói đến chữ đểu tôi rất phục sự phát hiện của một cây bút tên là Bắc Hà mà tôi chưa có hân hạnh biết là ai. Bắc Hà viết về một nghề cổ truyền của đất Cổ Nhuế rất dễ thương với lời ca “ba sẵn sàng”:
Thanh niên Cổ Nhuế xin thề,
Chưa đầy hai sọt chưa về quê hương.
Bắc Hà viết rằng cứt rất có giá nên người ta trộn cả đất vào để tăng trọng lượng. Cứt không đúng là cứt th́ gọi là cứt đểu . Trong tổ từ này cứt là một giá trị đẹp, hữu dụng, tương phản với chữ đểu là từ có nghĩa xấu.
Kinh tế hàng hoá thật lắm chuyện. Nhưng ham lợi trước mắt mà tàng trữ hàng đểu th́ tội to, lợi bất cập hại đấy!
Đến đây, tôi phải mở ngoặc, xin bạn đọc một phút thôi, kẻo vô t́nh ta xúc phạm đến phẩm chất của cứt. Cố thi sĩ Phùng Cung có bài ca ngợi phẩm chất ấy như sau: “Cứt không thèm với tay vịn gió đổi mùi, và nguyện hôi thối hết ḿnh để người đời khỏi ngộ nhận...” Cứt tự biết ḿnh là thối, lại nguyện hôi thối hết ḿnh để người đời khỏi ngộ nhận. Cái đức "chân thật" đó của cứt thật đáng ngợi ca thay! Lương thiện thay! Cố bốc thơm mà làm ǵ?
Trở lại câu chuyện NGÔN NGỮ
Ngôn ngữ là một kho tàng văn hoá. Nó là phương tiện giao lưu, phương tiện truyền bá toàn diện nền văn minh, làm cho thế hệ sau tiếp nhận được hết các thành quả của thế hệ trước, đứng lên vai thế hệ trước mà tiến xa hơn. Nhưng chính ngôn ngữ cũng là một thể sống, nó hút sinh khí của môi trường giao tiếp mà tu chỉnh, mà nâng cao, mà sinh sản nữa.
Thời đại nào đẻ ra ngôn ngữ ấy. Thời đại của tin học, của máy vi tính cho ta khái niệm nén thông tin. Vẫn nội hàm ấy, nhưng tuỳ độ nén mà tạo ra các dạng thông tin khác nhau. Thử đem khái niệm ấy vào văn học: Thông tin từ cơi nhân sinh th́ mênh mông vô tận, nhà văn nén nó vào tiểu thuyết, nén nữa thành các truyện ngắn, nén nữa thành thơ, nén nữa thành câu đối, nén nữa thành các khái niệm, ngôn từ. Sức đúc kết của ngôn từ th́ thật kinh khủng.
Những danh từ như Cách mạng, Dân chủ… thật tối thiêng liêng, nhưng nếu không thực tâm v́ Nhân dân, v́ Đất nước mà để cho chủ nghĩa cá nhân vị kỷ ỷ thế làm càn, hại dân hại nước th́ miệng người đời ngọng ǵ mà không kèm một chữ đểu theo sau? Bao nhiêu năm trời dân mới sáng tác được, mới nén được một chữ đểu của ḿnh, hẳn dân biết dùng cho đích đáng.
Nhân nhắc đến câu đối, tôi nhớ hai câu thách đối mà tôi cho là cô đọng và khó đối nhất trong các câu đối hiện đại. Một câu là chữ nghĩa văn chương, của Phan Hiền, đăng báo Quân Đội Nhân Dân đă lâu lắm. Thách đối như sau:
“Sai đâu sửa đấy, sai đấy sửa đâu, sửa đâu sai đấy!”
Chữ nghĩa tối giản, lộn ngược lộn xuôi, luẩn quẩn, tráo đi tráo lại, mà ư tứ th́ hàm súc vĩ mô, b́nh luận cả ngày không hết! C̣n câu kia là một câu thách đối thuộc ngôn ngữ “tếu táo” lưu truyền trong dân gian, nhưng gói ghém toàn bộ tính chất và hiệu quả của nền kinh tế chỉ huy và phân phối bao cấp:
“Cái cứt ǵ cũng phân, mà phân th́ như cứt!”
Ôi, lại phân với cứt, những từ ngữ sao mà vĩ đại!
Những câu đối tài như thế, lắt léo như thế, bao trùm như thế th́ kể cũng hơi bị đểu và hơi bị tuyệt vời thật! Biết khen thế nào khác được?
Câu đối là thể loại đă nén thông tin rất cô đọng, nhưng đến đơn vị cơ bản là những ngôn từ th́ sức nén c̣n cô đọng hơn. Chỉ một chữ BỊ, một chữ ĐỂU thôi, được sử dụng một cách “tai quái” và bi hài như vừa phân tích trên đây đă nén vào trong nó thông điệp của cả một thời, một thời có một không hai trong lịch sử dân tộc ta vậy.
Các bạn thấy có phải là NGÔN NGỮ HƠI BỊ HAY không?
|
|
huyenthoai
member
REF: 49625
04/21/2005
|
Chử Với Nghĩa...
"Đụng đâu đở đó, đụng đúng đó, đếch đở, để đụng..."
Đụng đúng đâu? đụng đúng đó đó...
|
|
Nguoi Viet Nam
guest
REF: 49644
04/22/2005
|
Lạm bàn về chữ Trường :
Mở một trường dạy học : Lập trường
Học sinh bỏ học : Từ trường
Trường dạy toàn học sinh nữ : Thị trường
Trường dạy kiss : Môi trường
Trường dạy các môn thể thao : Thao trường
Trường dạy tiếng Pháp : Pháp trường
TRường dạy thủ công , đan lát : Đan Trường
|
|
huyenthoai
member
REF: 49649
04/22/2005
|
LUẬN VỀ CHỬ CÔNG:
Con công ăn vỏ cây là vỏ công.
Đầu con công là thủ công,
Con công cái là nử công,
con công bay là phi công,
con công đang múa là vũ công
con công bị lạc là mất công,
con công hư hỏng là uổng công,
con công bị mất sức là phí công,
con công đang ỉ.. là bỏ công,
con công trên thành giếng là thành công,
Con công nhảy qua cửa lá lao công,
con công đang đạp mái là đúc công,
con công không phải quốc gia là công cộng,
con công chết là công tử
con công già là công cụ,
con công bị đứt cánh là công đức,
con công bị nhốt riêng là công lập,
con công già ở bờ hồ là con "công cụ hồ",
con "công cụ hồ" là con, là con...
con công đang gật gù là "công đang ngủ",
con "công đang ngủ" là con, là con, là con...
|
|
manhphu
member
REF: 49667
04/23/2005
|
Vợ và chữ bất
Vợ Xấu là Bất Tài
Vợ Đẹp là Bất An
Vợ Bỏ là Bất Lực
Ế Vợ là Bất Trí
Có Vợ Bé là Bất Nhân
Giựt Vợ người khác là Bất Lương
Bị Vợ ly dị là Bất Cẩn
C̣n ly dị Vợ là Bất Lợi
Vợ Ghen mà làm thinh là Bất Chấp
Vợ Chồng bên nhau măi măi là Bất Tử
Vợ Chồng căi lộn là Bất Ḥa
Vợ giận không nói là Bất Hợp Tác
Vợ Chồng giận nhau là Án Binh Bất Động
Vợ Chồng đánh nhau là Bất Phân Thắng Bại
Bị Vợ đánh mỗi ngày mà không sợ là Bất Khuất
Ư Vợ nói là Bất Di Bất Dịch
Áo Vợ mặc là Bất Luận
Cơm Vợ nấu là Bất Kiến
Nhu cầu của vợ là bất tận
Mà đáp ứng nó th́ BẤt tỉnh nhân sự
Đồ đạc của Vợ là Bất Động Sản
Em gái của Vợ là Bất Khả Xâm Phạm
Khen gái đẹp trước mặt Vợ là Bất Tiện
Vợ được người ta khen nhiều là Bất Ổn
Vợ không cho lại gần là Bất Thường
Vợ không cho ngũ chung là Bất Măn
Léng phéng mà vợ bỏ qua cho th́ Bất Quá Tam
Vợ bắt được quả tang (với em) th́ Thiên Bất Dung Tha
V́ Vợ mà thi rớt là Bất Đạt
V́ Vợ mà bỏ bạn là Bất Tin
V́ bạn mà không thương Vợ là Bất Công
V́ Vợ mà bỏ cha mẹ là Bất Hiếu
V́ cha mẹ mà phụ Vợ là Bất Nghĩa
V́ tiền mà xem thường cha mẹ Vợ là Bất Kính
Lương đưa hết cho Vợ là Luật Bất Thành Văn
Tiền đưa cho Vợ với tiền của Vợ là Bất Đẵng Thức
Nói Chung , Lấy Vợ là Chuyện Bất Đắt Dĩ
Nhưng Lại Là Chuyện Bất Khả Kháng
|
|
JMeiKuoRen
member
REF: 50405
05/21/2005
|
Gần Nơi Tớ 'cư ngụ' 'thành fố' Long Beach Muh Nếu 'dịch' sang 'việt ngữ' must be Trường Hải chứ nếu là biển dài th́ hổng hay , not poetic ?
|
|
internet
guest
REF: 50415
05/22/2005
|
Theo tôi th́ "Biển Rồng"
|
|
Ông Trẻ
guest
REF: 51080
06/17/2005
|
Chưa bao giờ chúng ta nghe nói đến “hoà giải” nhiều như bây giờ, nhưng h́nh như người ḿnh thích ... nói nhiều hơn làm, hoặc nói một đàng, làm một nẻo! Lại c̣n có hiện tượng dùng ngôn ngữ -- ở đây là tiếng Việt -- để biểu lộ tính xỏ lá cố hữu từ thời chiến tranh, như lính cuả ḿnh gọi là “bộ đội”, cuả người ta th́ gọi là “binh lính”, rồi “lầu năm góc” thay v́ “Ngũ Giác Đài”, “Nhà Trắng” thay v́ “Toà Bạch Ôc, “lính thủy đánh bộ” thay v́ “Thủy Quân Lục Chiến, “người nghe đài” thay v́ “thính giả”, v.v..., c̣n nhiều lắm!
Đây không phải là vấn đề nghe quen tai, mà là vấn đề đúng hay sai, nên hay không nên, mà người có văn hoá cần phân biệt.
Các bạn thử bàn về vấn đề này nhé!
|
|
traithom
member
REF: 51164
06/19/2005
|
Ông Trẻ đă gợi cho chúng ta thấy một sự thoái hóa trong ngôn ngử Việt Nam sau chiến tranh, từ những mỹ từ có tính cách văn hóa, trí thức như: Ngủ Giác Đài, Tóa Bạch Ốc... bỗng dưng trở thành những ngôn từ nghe rất mọi rợ, rừng rú, vô học...
Cái "đỉnh cao trí tuệ" như muốn ngu đần hóa nhân dân chăng?
Ước mong được các bạn góp ư
|
|
Ông Trẻ
guest
REF: 51180
06/19/2005
|
Mỗi lần nghe đến những chữ "lính thuỷ đánh bộ" lại muốn sôi gan! Thuỷ Quân Lục Chiến có nguồn gốc từ Mỹ, ngày xưa ḿnh dịch từ "US Marine Corps", là một binh chủng trang bị h́ện đại để chiến đấu bất kể điạ h́nh... Ngày nay, mỗi lần nghe bọn ... nhăi ranh cuả đài BBC hay dùng lối nói xỏ lá này, tôi lại muốn hỏi chúng: Sao không nói "lính nước đánh đất", v́ phải nói như vậy mới là không dùng chữ hán!!!
Bọn này khi học ở phổ thông, không lẽ cũng nói h́nh 3 góc, 5 góc, 6 góc, 8 góc, h́nh nhiều góc???
|
|
daodu25
member
REF: 51188
06/19/2005
|
Khong biet ong tre dang ban ve tieng viet hay tieng anh vay? Dai BBC dau co noi tieng viet dau.
|
|
OT
guest
REF: 51196
06/19/2005
|
Thưa daodu, dĩ nhiên là tôi bàn về tiếng Việt cuả chúng ḿnh. C̣n đài BBC, cũng dĩ nhiên là cuả mấy nhăi cuả ban Việt Ngữ!
Tưởng cũng nên biết, có nhiều đài phát thanh nước ngoài có phát chương tŕnh tiếng Việt, như CRI cuả Chệt Bắc Kinh, RFI cuả Pháp, SFB cuả Đức, RJ cuả Nhật, ABC cuả Úc, VOA cuả Mỹ,...
|
|
daodu25
member
REF: 51232
06/20/2005
|
cam on OT da chi day, tai vi DD o Canada nghe radio khong thay co dai nao vietnam het. Chac cac dai deu o tren mang hoac ben US co dai viet tren radio.
|
|
traithom
member
REF: 51289
06/21/2005
|
Cứ ngụy biện để tránh dùng chử Hán, vậy những chữ như: trí tuệ, chế độ, an ninh, và vô vàn từ ngữ khác đă đang được xử dụng trên những tờ báo Công An, An Ninh, Thanh Niên...của nhà nước th́ sao?
Khi tên đần tập nói chử th́ nghe thấy nó ngố làm sao ấy!!!
Thay v́ dùng chử "Bản Quyền", hoặc "Tác Quyền" (copyright), th́ anh "ngố" lại dùng chử "Sở Hửu Trí Tuệ"...
Trí tuệ của con người, làm sao bạn có thể sở hửu nó được!
Ước mong đón nhận được những luận bàn của các bạn...
|
|
OT
guest
REF: 51306
06/21/2005
|
1. Tôi đă có dịp nói rằng tiếng Việt có tới trên 70% từ gốc hán, mà tiếng Nhật hay tiếng Đại Hàn c̣n có gốc hán nhiều hơn. Tôi nói gốc hán, chứ không phải gốc Trung Hoa đâu nhé. (Thực ra, tôi thích gọi China là chệt, là Tàu, v́ nước này gồm hàng trăm sắc dân khác nhau, rất bệnh hoạn, rất thích được là "trung tâm cuả vũ trụ" nên xưng danh là Trung Quốc!)
Cũng tương tự, tiếng Anh được phân loại là có gốc Đức (langue germanique), tiếng Pháp có gốc La Mă (langue romaine). Vậy ta cứ dùng tiếng Việt cho tự nhiên, có ǵ đâu mà phải mặc cảm?! Chỉ buồn cười là có những anh dầu óc th́ nô lệ Tàu, mở miệng ra th́ làm ra vẻ tự hào Việt.
2. Riêng về chữ copyright, xin được góp ư với TT. Tiếng Việt là "bản quyền" hay "tác quyền", c̣n tiếng Pháp là "droit d'auteur" (dịch từng chữ sang tiếng Việt là "quyền cuả tác giả").
3. Gần đây, do các phương tiện truyền thông, phổ biến, in ấn, ... phát triển quá nhanh và quá thuận tiện, nên người ta dễ "ăn cắp", tức là cứ lấy đồ cuả thiên hạ đem về nhà xài, thay v́ đi mua về mà xài. V́ thế, mới sinh ra những chữ "tài sản trí tuệ" để phân biệt với "tài sản vật chất". Từ chỗ "tài sản trí tuệ" (intellectual properties) lại sinh ra thêm những chữ "sở hữu trí tuệ" (intellectual possessions).
Một trong những thí dụ điển h́nh nhất về "tài sản trí tuệ" bị ăn cắp, là những software mà ta ... mượn cuả bạn bè để "install" vào computer cuả ḿnh, hay đi mua những CD sao chép lậu từ nguyên bản. Theo tiết lộ cuả ông Vua software Microsoft, 92% những software mà dân Việt Nam đang xài là ... đồ ăn cắp! Đây là tỷ lệ cao nhất thế giới! Dĩ nhiên, những anh ăn cắp lúc nào chẳng coi ḿnh là khôn! Nhưng VN vào WTO mà c̣n có t́nh trạng này, th́ mệt lắm đó! C̣n ông Bill Gates th́ có lần phát biểu một cách cay đắng : "Tui rất mừng khi thấy thiên hạ "chôm" đồ cuả tui, v́ như vậy tôi sẽ muôn đời không bị ai cạnh tranh hết!"
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|