bang
member
ID 4978
12/26/2004
|
NĂM HẾT, TẾT ĐẾN!!!
Hôm nay là ngày Chủ Nhật 26 tháng 12, tức là chỉ c̣n vài ngày nưă là đến Tết Dương Lịch 2005, và khoảng 1 tháng rưỡi nưă là đến Tết Ất Dậu Âm Lịch (năm nay nhằm ngày 9 tháng 2 năm 2005)
Thưa các bạn thân mến trên Nhịp Cầu Duyên! Thời gian trôi qua mau quá, và mỗi lần năm mới đến, mỗi người trong chúng ta có một suy nghĩ khác nhau.
Riêng tôi cũng vậy, nhưng đặc biệt Tết năm nay làm tôi nhớ lại năm Ất Dậu 1945, kể như một chu kỳ 60 năm, vội ghi lại để tâm sự cùng các bạn.
Quả thực năm Ất Dậu 1945 là năm đáng ghi nhớ trong lịch sử cận đại Việt Nam, mà bản thân tôi và các bạn cùng tuổi hay lớn hơn đều có nhiều kỷ niệm khó quên. Tuy nhiên, với các bậc từ tuổi 80 hay 90 trở lên, trừ một số nhỏ đặc biệt, chắc kư ức cuả tuổi già cũng mai một nhiều.
Vâng, có lẽ năm Ất Dậu 1945 đối với người Việt sống tại miền Bắc, th́ không quên được nạn đói đă cướp đi 2 triệu mạng sống tại Việt Nam. Lúc đó, tôi sống tại Thái B́nh, một tỉnh nông nghiệp nghèo nhất miền Bắc. Tôi đă chứng kiến thế nào là đói ăn, thế nào là chết v́ đói, thế nào là bản năng sống, thế nào là mùi xác chết, …những h́nh ảnh không bao giờ phai lạt trong tâm trí. Những h́nh ảnh này làm tôi đâm nghi ngờ tất cả những ǵ văn tự đă để lại cho hậu thế, nói chi những kiến thức mà thế hệ trẻ sau này chỉ đọc lại từ sách vở!
(C̣n nưă)
Ông Già
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
vidolaem
member
REF: 46114
12/26/2004
|
Dear OG,nhân dịp giáng sinh và năm mới sắp đến xin kính chúc OG và gia quyến,những điều tốt đẹp nhất,
trong lúc VDLE ngồi gỏ những lời này gữi đến OG th́ củng là lúc mà tại "Á Châu" củng đang xảy ra những trận thiên tai khủng khiếp đả cướp đi nhiều ngàn sinh mạng,và đang tàn phá
nặng nề nhiều khu vực,đứng trước cảnh đau thương đang xảy đến cho mọi người mà không làm ǵ được thật là buồn hết sức,cầu xin những thiên tai đừng xảy đến cho Việt Nam,xin thân ái,
|
|
bang
member
REF: 46118
12/26/2004
|
Cảm ơn VĐLE về những lời chúc mừng Năm Mới, và tôi cũng xin chúc VĐLE cùng gia đ́nh được b́nh an hạnh phúc suốt trong năm.
VĐLE quá lo cho trận thiên tai khủng khiếp tại Nam Á, nhưng nó đang xẩy ra phiá Ấn Độ dương, nên VN ḿnh ở phiá Thái B́nh Dương th́ hy vọng không bị ảnh hưởng ǵ.
Thân ái,
Ông Già
TB: Tin giờ chót vào lúc này, đă có 11.000 người thiệt mạng, chưa kể số người c̣n mất tích, và là trận động đất mạnh nhất thế giới trong ṿng 40 năm qua (8.9 trên điạ chấn kế Richter!)
|
|
bang
member
REF: 46121
12/26/2004
|
Xin trở lại chuyện năm Ất Dậu 1945, là sau tháng Tám năm đó, tôi và các bạn cùng trang lưá trong làng bắt đầu học đánh trống, chơi đàn banjo và mandolin, tối ngày hát nghêu ngao "Không ai yêu .... hơn chúng em nhi đồng," và tập hô khẩu hiệu.
Hát hỏng ḥ hét chẳng được bao lâu th́ bom đạn bắt đầu rơi xuống đầu. Thế là cứ theo đàn người mà chạy đến chỗ nào yên thân..., coi như khởi sự kiếp sống rày đây mai đó, ở cái tuổi đáng lẽ được vui chơi học hành.
Các bạn không sống trong thời đó, làm sao hiểu được những thống khổ gian nan cuả một tuổi trẻ VN, sinh nhầm thời!
Bây giờ đây, gần đúng 60 năm sau, thấy tóc ḿnh đă bạc phơ, bất giác cảm thấy kiếp người sao ngắn ngủi không bằng một giấc mộng kê vàng!
Thân ái tâm tư cùng các bạn,
Ông Già
|
|
bang
member
REF: 46128
12/27/2004
|
Cũng kể từ năm Ất Dậu 1945, là năm tôi đă có tạm đủ trí khôn để quan sát những biến cố xẩy ra trên quê hương ḿnh, với một con tim biết rung động, tôi chỉ nh́n thấy những đau buồn nhiều hơn là hoan lạc. Tôi muốn nói đến những chết chóc cuả những người cùng chung ḍng máu Việt, trên mảnh đất quê hương ḿnh…Thế mà thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, nay lại sắp đến Ất Dậu 2005 rồi!
Tôi đă đọc nhiều sách sử, nhiều tư liệu, dưới nhiều quan điểm khác nhau, về những chết chóc này, thấy tác giả nào tŕnh bày sự việc cũng có lư cuả ḿnh cả, chẳng ai đúng mà cũng chẳng ai sai, v́ mỗi người nh́n một khác. Tôi quay sang t́m hiểu các con số thống kê xem có bao nhiêu đồng bào cuả tôi đă chết, lại thất vọng nưă, v́ mỗi người đưa ra những con số khác nhau, nhưng khác là những đơn vị hàng triệu người, tính đến tháng 4 năm 1975.
(C̣n nưă)
|
|
bang
member
REF: 46129
12/27/2004
|
Tôi không quan tâm mấy đến cách người ta gọi biến cố 1975 là ǵ, ngày “giải phóng đất nước” hay là ngày “mất nước”, mà chỉ nghĩ đó là ngày “chiến tranh chấm dứt.”
V́ thế, tôi ở lại Việt Nam để được chứng kiến những đổi thay cuả quê hương. Có người bảo tôi sai lầm, nhưng cũng có người bảo tôi làm đúng. Với bản tính ṭ ṃ, tôi thử sống như một người b́nh thường, hoà ḿnh với mọi người xung quanh xem sao. Và tôi đă thử cho đủ một con giáp, sống cuộc đời cuả một người lam lũ b́nh thường, một công nhân lao động chân tay, rồi trí óc.
Nhưng rồi, định mệnh lại run rủi cho một kiếp sống lưu lạc : tôi bỗng thấy ḿnh đang sống trên một mảnh đất không phải là quê hương cuả tôi, cho chuỗi ngày tàn c̣n lại. Tôi chỉ có một niềm an ủi : dù sao nơi này cũng vẫn là một mảnh cuả trái đất chung với quê hương tôi.
Cảm ơn các bạn đă đọc và chia sẻ tâm tư với tôi.
Thân ái và kính chúc các bạn sang Năm Mới 2005 được mọi sự tốt lành.
HAPPY NEW YEAR EVERYONE!
Ông Già
|
|
bang
member
REF: 46193
12/28/2004
|
Nhân dịp năm mới Ất Dậu 2005 sắp đến, tôi vưà mừng vưà lo, v́ qua các websites tiếng Việt trên internet, h́nh như người Việt chúng ḿnh đang chuẩn bị tưng bừng, lấy năm 1975 là một cái mốc lịch sử.
Tôi mừng là thấy những h́nh ảnh chinh chiến đă lùi lại đủ một thế hệ, để người Việt chúng ta quên đi thời gian đen tối, mà hy vọng cho tương lai.
Nhưng tôi lo, là vẫn c̣n những tâm hồn già nua, hẹp ḥi, cuả một thế hệ sắp bị đào thải, đang cố níu kéo thời gian, để vô t́nh hay cố ư khơi dậy ḷng thù hận giưă những con người Việt với nhau.
Tôi hy vọng sẽ không có chuyện đó xẩy ra trên diễn đàn t́m bạn này.
Thân ái,
HAPPY NEW YEAR EVERYONE!
Ông Già
|
|
bang
member
REF: 46231
12/29/2004
|
Cách đây 2 hôm, tôi nghe chương tŕnh tiếng Việt cuả đài ... khốn nạn BBC, mục "Tư Duy Thế Kỷ" mời ba người Việt lên nói chuyện: hai "Cụ" kể thành tích QĐNDVN "chống Mỹ cứu nước" và một "Cụ" thiếu tá Tiểu Đoàn Trưởng Pháo Binh QLVNCH "chống cộng", kể chuyện đời xưa, thật ... lợm giọng!
Có lẽ Tết này, tôi phải chúc các "Cụ" sớm qui tiên, cho con cháu nhờ, đất nước này nhờ!
Thân ái,
Ông Già.
|
|
bang
member
REF: 46238
12/29/2004
|
Kính thưa các bạn trên Nhịp Cầu T́m Bạn Bốn Phương,
Chỉ c̣n hai ngày nưă, là chúng ta bước sang Năm Mới 2005.
Hôm nay, nhân lang thang trên mạng, nghe bài điểm sách cuả nhà văn Nguyễn Đ́nh Toàn, bèn thu âm và chuyển thành lời để gởi tặng bạn hữu bốn phương, gọi là một món quà mừng Năm Mới...
Đó là cuốn "Sỏi Đá Bên Đường" cuả Cụ Nguyễn Thị Hồng Diệp (nguyên giáo sư Gia Long, Saigon) vưà xuất bản tại Mỹ.
Và đây là lời cuả nhà văn NĐT:
........
".... Tuyển tập SĐBĐ gồm những bài Bà đă viết rải rác trong nhiều năm và cho đăng trên một vài tờ báo, tạp chí, kư dưới bút hiệu “Bà Ba Phải”, nay gom lại in thành sách. Bà không xác định đó là những chuyện ngắn, tuỳ bút hay tạp văn. Có lẽ chính bà cũng không biết gọi chúng bằng cái tên nào cho chính xác. Vậy chúng ta cũng cứ tạm gọi chung đó là nhửng đoản văn, v́ dù dài ngắn khác nhau, nhưng không có bài nào thực sự dài lắm. Nội dung cuốn sách gồm những kinh nghiệm người viết rút ra từ cuộc sống, những suy ngẫm, ư nghiă ḿnh đi t́m và t́m thấy để góp phần làm cho cuộc đời đẹp hơn, tương tự như cuốn "Nghệ Thuật Sống" hay "Sống Đẹp" cuả Lâm Ngữ Đường vậy. Đề tựa cho cuốn sách, LM Đào Quang Chính viết : “Đây không phải là cuốn sách đọc để thêm kiến thức. Tác giả nói rằng nó chỉ là những ḥn sỏi bên đường thôi mà. Ḥn sỏi mang lại ǵ cho kiến thức chúng ta? Cũng không phải để giải trí, giải khuây lúc nhọc nhằn. Tôi đọc cuốn sách này, có khi cả bài, có khi từng đoạn, có khi chỉ vài câu. Tôi đọc và áp dụng vào chính đời sống cuả ḿnh. Tôi trông thấy những bông hoa dại, ḥn đá nhỏ bên đường, bây giờ không c̣n là cuả tác giả nưă, mà là cuả tôi. Dầu vậy, cùng với tác giả, tôi mơ uớc sống không tiếc nuối, NÊN ĐỐI XỬ VỚI NHAU NHƯ HÔM NAY LÀ NGÀY CUỐI CÙNG. Nếu có thể làm ǵ để cho người xung quanh sung sướng, chúng ta nên làm ngay, kẻo sẽ có lúc ân hận. NẾU CÓ THỂ CHO ĐƯỢC, TH̀ CHO ĐI. Như vậy, bước đường lữ thứ trần gian cuả con người sẽ thoải mái, b́nh an, lúc ra đi sẽ nhẹ nhàng, thanh thản. Sống làm sao để không bao giờ cần phải sử dụng tới những từ ngữ “giá mà”, “biết thế”, “”phải chi"..."
"Trong cuốn sách cuả ḿnh, bà NTHD bàn về đủ thứ trên đời, từ t́nh yêu đến khẩu nghiệp, dại khôn, sống chết, con cái, mẹ cha, gị nem ninh mộc. Bà có lối viết thẳng tuột, không màu mè, có bản lănh khi sử dụng ngôn ngữ có thể hay lấy nụ cười cuả người đọc khi nào bà muốn.
“Nuôi Cháu” là một đoản văn rất cảm động cuả bà. Đây là cái bà gọi là cái «job » đến gơ cưả tận nhà giao cho khi về già, ở không th́ buồn, đi làm không ai mướn. Con trai lấy vợ cả chục năm, năn nỉ, giục nó, cũng không chịu có con. Đùng một cái, nó đẻ con, con trai đàng hoàng. Thế là bà nội có “job” trông cháu. Ở trang 103 cuốn sách, bà NTHD viết : “Tôi cảm tưởng lúc nh́n thấy đưá con lần đầu tiên thế nào, tôi quên mất. Nhưng khi nh́n thấy đưá cháu mới lọt ḷng, sao mà cảm động thế. Đưá bé tí hon này có một sức mạnh liên kết vô biên. Trước khi nó sinh ra, tôi vẫn yêu quí con dâu, nhưng trong t́nh yêu ấy vẫn có phần nào xa cách, khách sáo. Nhưng khi bế đưá cháu nội trên tay, tôi cảm thấy biết ơn con dâu, yêu thương rất mực, v́ nó đă banh da xé thịt sinh ra đưá cháu này, máu huyết cuả tôi đă hoà chung với máu huyết cuả nó. Từ đây, nó với tôi không c̣n là hai người xa lạ, mà là những người cùng huyết thống. Trông đưá bé này là con cuả nó, nhưng lại mang tên họ cuả tôi, lại tiếp nối ḍng dơi tôi. Những ngày sau đó, giưă tôi và con dâu nẩy nở một thứ t́nh gắn bó. Thằng bé càng ngày càng giống bố nó như hai giọt nước. Tôi nghĩ đó là cái màu nhiệm kết hợp hai người đàn bà xa lạ thành mẹ con."
Lâu lắm không nuôi trẻ, bà nội lúng túng một thời gian, rồi cũng đâu vào đấy. Bà NTHD viết tiếp : “Cái sung sướng nhất là bế cháu, ru cháu ngủ. Tôi lục lọi trí nhớ, ôn lại những bài ru con để đem ra ru cháu. Hồi cháu ngoại tôi c̣n nhỏ, con gái tôi không cho tôi bế, không cho tôi ru, v́ sợ làm hư trẻ. Bây giờ trái lại, con trai và con dâu tôi muốn tôi ru cháu bằng những bài hát ru ngày xưa để cho nó thấm nhuần t́nh tự dân tộc. Tôi ru cháu bằng những bài “Trên trời có đám mây xanh,” “Công cha như núi Thái Sơn,” “Con gà cục tác lá chanh,” “Đồng Đăng có phố Kỳ Lưà”...v,v, cho tới Truyện Kiều. Trong khi ru cháu, tôi như ch́m vào quá khứ cả một thời thanh b́nh ở quê hương, những bài hát này đă ru biết bao thế hệ người Việt. Khi mới sinh, tôi cũng ch́m vào giấc ngủ trong tiếng ru cuả mẹ. Các con tôi cũng ngủ trong những điệu ru này. Bây giờ không biết tại thời gian, không gian này, những lời ru này có c̣n ảnh hưởng ǵ tới cháu tôi không."
"Nh́n bà ru cháu, con trai có dịp hỏi lại mẹ những ngày thơ ấu cuả ḿnh. Bà nói : "Ngày xưa con c̣n bé, mẹ hay cho con mặc đồ bà ba, trông dễ thương lắm. Con trai đă yêu cầu mẹ may bà ba cho em bé. Tôi may đồ bà ba. Cháu tôi ban ngày mặc đồ Mỹ, đến tối đi ngủ mặc đồ bà ba bà nội may. Tôi mong ước rằng khi lớn lên ra ngoài, nó sẽ là người Mỹ. Khi ở trong nhà, nó vẫn là người Việt, v́ nó được bao bọc trong tiếng ru điệu hát đầy ắp t́nh tự quê hương, và mặc đồ bà ba như những người Việt cần lao. “Job” mới cuả tôi là một “job” tốt nhất mà tôi có từ trước tới nay. Không phải ai cũng có may mắn t́m được cái “job” này, mà cũng không phải ai cũng có khả năng làm được “job” này. Cám ơn các con đă cho mẹ niềm vui to lớn. Cám ơn con dâu đă sinh cho mẹ đưá cháu này và đă cho mẹ cái vinh hạnh dự phần vào việc giáo dục nó."
............
Các bạn thân mến,
Trên đây là phần điểm sách, mà tôi chép lên để chia xẻ tâm tư với các bạn sống xa quê hương, và cũng để mong mỏi những bạn bên nhà hiểu được phần nào tâm trạng cuả những người xa xứ.
Một lần nưă, cho tôi được CHÚC CÁC BẠN MỘT NĂM MỚI TUYỆT VỜI!
HAPPY NEW YEAR EVERYONE!
Thân ái,
Ông Già
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|