sontunghn
member
ID 74127
11/23/2012
|
Cười chút chơi (ST)
1.Chồng vừa đi vắng
Vừa mới 8 giờ sáng, trước cửa ủy ban phường đă xuất hiện một phụ nữ trẻ đẹp, nước mắt ngắn, nước mắt dài, đầy vẻ uất ức. Tay cô cầm một tấm bảng phoóc mica lật ngược che ngang người. Cán bộ phường lấy làm ngạc nhiên:
- Có chuyện ǵ xẩy ra với chị vậy? Người phụ nữ thổn thức:
- H… ức… hức… ức… Thưa anh, chồng em vừa đi công tác được ít ngày đă có một bọn đàn ông xấu suốt ngày gọi điện tới với lời lẽ khiếm nhă, thậm chí có gă c̣n hỏi em: Có “đi khách” không? Giá tiền tính bằng đô hay bằng đồng?… Bây giờ cả khu phố, mọi người nh́n em với ánh mắt khinh bỉ như đối với một diễn viên đóng phim hạng ba. Em nhục quá, không thiết sống nữa…
- Thế “đầu cua tai nheo” ra sao? Nguyên nhân nào theo chị có thể dẫn đến sự việc ấy? B́nh tĩnh kể tôi nghe!
- Dạ, em đoán có lẽ bắt nguồn từ cái bảng này
- Vừa nói, người phụ nữ vừa quay ngược cái bảng mà năy giờ cô vẫn cầm trên tay. Trên tấm bảng có dán ḍng chữ bằng đề can đỏ rất ngay ngắn:
“BÁN DÂM 4000 /L, PHỤC VỤ TẬN NHÀ, ĐIỆN THOẠI 0912… ”
Cán bộ phường hấp háy mắt đọc đi đọc lại ḍng chữ ấy rồi ṭ ṃ hỏi:
- Thế cái bảng này từ đâu ra? Ḍng chữ kia ai dán lên? Số điện thoại trên ấy là của ai?
- Dạ, tất cả bảng, chữ đề can trên bảng và số điện thoại đều là của em! - Người phụ nữ sụt sùi trả lời.
- Có nghĩa là… tự chị làm ra những ḍng chữ ấy?
- Vâng… hức… hức…
- Thế th́ chị c̣n kêu ca cái nỗi ǵ?
- Dạ, không hoàn toàn như thế đâu ạ, nhà em vốn kinh doanh hàng tạp hóa, ban đầu cái bảng có ḍng chữ:
“BÁN DẤM 4000Đ/LÍT, PHỤC VỤ TẬN NHÀ, ĐIỆN THOẠI 0912… ”
Rồi không hiểu đứa chết tiệt nào đó bóc đi dấu sắc trên chữ DẤM, chữ “Đ” sau số 4000 và vần “ÍT” của chữ LÍT nên nó mới thành ra như thế… hức… hức… Măi tối hôm qua em mới phát hiện ra.
- Ồ, tôi đă hiểu - Cán bộ phường suưt ph́ cười
- Mà cũng công nhận rằng đứa nào nghịch ngợm mà tinh quái thật. Thôi để tôi thông báo trên loa phường thanh minh cho chị. Chị chỉ “BÁN DẤM” chứ không “BÁN DÂM”. Rơ khổ !
2.Lẽ ra tôi chết trong bồ khoai lang
Ở làng nọ, có người đàn bà sinh t́nh ư với ông hàng xóm.
Gặp lúc chồng đi làm, chị chàng nằm vơng ru con và ca ghẹo rằng:
“À ơi…
Hôm nay nhà tớ đi cày,
Có sang làm cái… ban ngày, th́ sang.
À ơi…”
Được lời như cởi tấm ḷng, người đàn ông nhà bên đang bế con cho vợ đi chợ vắng nhà vội trả lời:
“À ơi…
T́nh tang tích tịch t́nh tang,
Ờ, tớ ru con tớ, tớ sang bây giờ.
À ơi…”
Khi con thiu thiu ngủ, anh lật đật chạy sang vui vầy cùng chị chàng. Đang lúc hai người quấn quít nồng thắm, ai dè người chồng dắt trâu về nhà. Anh nhân t́nh vội úp ngược cái bồ đựng khoai ở góc nhà lên, rồi rúc vào đó để trốn. Chị chủ nhà th́ nằm vơng ôm con. Thấy chồng c̣n lúi húi rửa chân ngoài giếng, chị bèn ru bâng quơ:
“À ơi…
Có ra, th́ ra lúc này,
Không ra, th́ chết cả mày lẫn tao.
À ơi…”
Anh hàng xóm vội lật bồ, vạch bờ giậu lủi về nhà, may mà thoát. Ngày hôm sau, người chồng đánh trâu ra đồng cày nốt thửa ruộng. Ở nhà, chị chàng vẫn c̣n ham làm lại cái việc dở dang hôm qua, vừa nựng con vừa ca rằng:
“À ơi…
Hôm nay nhà tớ lại đi cày,
Có sang làm cái í a… ban ngày, th́ sang.
À ơi…”
Anh nhân t́nh vẫn c̣n sợ chuyện hôm trước, nên hát vọng sang:
“À ơi…
Thôi thôi, tôi xin lạy cô,
Lẽ ra tôi chết trong bồ khoai lang,
À ơi….”
3.Về nhà muộn…
Đă bao giờ bạn nghe được một cuộc căi vă mà toàn là những câu hỏi, mà không hề có câu trả lời chưa?
Câu chuyện xẩy ra vào một buổi tối, người chồng về nhà muộn…
- Sao anh về muộn thế?
- Mấy giờ rồi mà em bảo muộn?
- Anh không có đồng hồ à?
- Em tưởng cái đồng hồ chết tiệt của anh không bao giờ chết ư?
- Thế sao anh không hỏi người ta?
- Người ta là ai? Em định ám chỉ người nào thế?
- Anh tưởng là tôi không biết ǵ ư? Thế anh lê la ở những xó xỉnh nào mà đến bây giờ mới vác mặt về nhà?
- Em học ở đâu những cách ăn nói với chồng như vậy?
- Thế anh bảo tôi phải ăn nói với anh như thế nào?
- Em không thể t́m được lời lẽ có văn hóa hơn một chút hay sao?
- Thế anh tưởng rằng anh có văn hóa lắm ư? Anh đă nốc bao nhiêu bia và rượu rồi?
- Can ǵ đến em?
- Tại sao anh cứ trả lời câu hỏi của tôi bằng câu hỏi của anh?
- Tại sao không?
- Tôi hỏi lại: anh đă nốc bao nhiêu bia và rượu rồi?
- Tiền đâu mà bia với rượu?
- Thế th́ lương mới lĩnh đâu hết rồi?
- Em tưởng rằng lương anh nhiều lắm à?
- Anh đưa hết tháng lương cho con đĩ nào vậy?
- Em cho rằng ngoài em ra, mọi người phụ nữ khác đều là con đĩ cả hay sao?
- Không phải là đĩ th́ tại sao lại đưa hết tiền cho nó? Hả…? Hả…?
- Tại sao cô lại tru tréo lên như thế?
- Không tru tréo lên để anh muốn làm ǵ th́ làm à?
- Bơn bớt cái mồm đi có được không?
- Tôi không bớt th́ anh định làm ǵ tôi?
- Cô không thách thức tôi đấy chứ?
- Anh có dám không?
- Đến nước này th́ tại sao tôi lại không dám?
4.Vịnh mở khóa
Vợ chồng nông dân nọ cấy cày khó nhọc. Khó nhọc th́ khó nhọc. Cả hai vợ chồng cùng có tâm hồn thơ và thích vận dụng văn nghệ dân gian vào công việc.
Mỗi ngày, làm việc ǵ, cần dùng dụng cụ ǵ th́ vợ chồng lại dùng “đố tục giảng thanh” để đố nhau. Chồng hỏi:
- Hôm nay làm việc ǵ?
Vợ bảo:
Cái ǵ có bốn cái lông
Vợ chồng nhún nhảy giật lông cái ǵ?
Chồng hiểu ra liền mang cái gầu giai đi hai vợ chồng tát nước.
Nhà nông làm đồng xa. Canh ba là đă phải dậy thổi cơm, làm cơm nắm để mang đi làm đồng cả buổi. Dậy thổi cơm th́ phải mở khoá vào buồng lấy gạo, nồi. Mọi ngày vợ dậy sớm mở khoá. Nay vợ khua chồng dậy sớm. Chồng hỏi dậy sớm làm ǵ? Vợ bảo:
Đêm đông gà gáy canh ba
Ông bà thức dậy cho gà chọi nhau
Gà ông cứng cổ rậm râu
Gà bà há miệng đớp đầu gà ông.
Chồng ngẫm nghĩ. Nghĩ ra rồi liền bật dậy lấy ch́a khoá. Vợ bảo:
- Cái bảo làm th́ không làm. Lấy ch́a khoá làm ǵ?
Chồng nói:
- Bộ phận bên trong ổ khoá gọi là cái lẫy gà. Th́a khoá trông như cái cựa gà. Cái dây đeo th́a khoá như chùm râu. Bây giờ là canh ba. Mẹ nó bảo dậy cho gà chọi nhau. Thế chẳng phải là dậy mở khoá th́ là ǵ hả.
Chồng đút th́a khoá vào lỗ khoá. Nhưng không biết làm thế nào cho khoá mở ra. Cứ đút vào lại rút ra. Vợ bảo:
- Đút vào th́ phải ngoáy. Đút vào không ngoáy th́ ăn nhằm ǵ. Mở cái khoá cũng không biết. Vậy th́ phải làm bài thơ. Không làm được th́ trưa nay nhịn cơm.
Chồng vận dụng ngay việc mở khoá ra đọc liền bài thơ:
Lỗ khoá coi như cái gà bà
Gà ông cứng cựa cái ch́a nha
Mở khoá, đút ch́a vào phải ngoáy
Đừng cứ tḥ vào lại rút ra.
5.Anh c̣n nguyên
Một anh chàng rất thích chơi quần vợt. Hôm nọ, đang chơi, chẳng may anh ta gặp nạn trên sân tập. Trái bóng tennis bay với tốc độ cực mạnh đập thẳng vào “phần mềm” phía trước của anh ta, làm nó bị tổn thương trầm trọng.
Oằn ḿnh đau đớn, anh chàng gục ḿnh xuống sân. Một người bạn đưa anh ta đi cấp cứu.
Trong pḥng hồi sức, anh ta gượng hỏi thầy thuốc:
- Vết thương có tệ lắm không thưa bác sĩ? Tuần tới là tuần trăng mật của tôi rồi. Vị hôn thê của tôi là một trinh nữ…
Bác sĩ đáp:
- Tôi sẽ bó nẹp để cho nó thẳng và tự liền lại. Tuần tới sẽ khỏi.
Nói xong, ông lấy ra bốn tấm chất dẻo, khéo léo băng lại, tạo thành một chiếc hộp xinh quanh chỗ bị đau.
Anh chàng không nói ǵ với vợ sắp cưới và cuộc hôn nhân của họ vẫn diễn ra tốt đẹp. Đêm tân hôn, cô vợ thủ thỉ với chồng:
- Anh là người đầu tiên của em. Chưa ai được diễm phúc đâu…
Người chồng cũng nói:
- Em nh́n này, anh c̣n nguyên đai, nguyên kiện luôn đó!
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat