nguyenbay
member
ID 63059
08/29/2010
|
Đ̉N HIỂM !
Tao đă nện cho mụ ấy một đ̣n chí mạng – Thơm “ôsin” kể với bạn gái của ḿnh, cũng là một ôsin – Nếu mụ ấy tử tế th́ tao sẽ tử tế lại.
Nhưng mụ ấy rất nanh nọc. Đưa tiền đi chợ về bắt khai từng xu và mắng thậm tệ: “Cái con nhà quê này! Mày đi chợ th́ phải mặc cả chứ, thịt nạc thăn hôm nay chỉ 66.000 đồng thôi. Ngu mất cả phần của chó”. “Cái con nhà quê này mày uống sữa tắm hay sao mà chóng hết thế.
Hôm qua chai sữa tắm c̣n một nửa mà hôm nay đă hết sạch rồi”. Hễ mở mồm ra là mụ ấy gọi tao là cái con nhà quê này. Mà mụ ấy cũng nhà quê một cục, ở Hải Dương lên, ngọng líu ngọng lo “ṇng nợn, miến nươn” may vớ được ông chồng có học hàm học vị mà thành bà nọ bà kia chứ cao sang ǵ. Vậy mà lúc nào cũng vênh mặt lên, khinh người như rác “cái con nhà quê này sao mày buôn điện thoại ghê thế. Một tháng 3 lần gọi về quê mà lần nào cũng trên 10 phút”. Tao hận lắm. Đă thế th́ cái con nhà quê này sẽ cho mụ ấy biết tay.
Ông chủ thường làm việc khuya. Cứ tầm khoảng 11 giờ là tao phải pha café cho ông ấy. Tao mua hai bộ váy áo trắng tinh và mỏng tang… Tao mang café đến cho ông chủ. Ông ấy lịch sự cám ơn rồi liếc rất nhanh vào ngực tao. Nh́n ánh mắt của ông chủ tao biết ông ấy muốn ǵ rồi. Hôm sau mang café đến tao đứng từ phía sau, cúi xuống, đặt cốc café lên bàn, cố ư chạm cái “quả bưởi” vào lưng ông ấy một tí. Ông ấy nắm tay tao nói cám ơn. Rồi mụ ấy phải về Hải Dương thăm bà mẹ bị ốm hai hôm. Thời cơ đến rồi. Tao sẽ “bắt sống” ông chủ cho mụ ấy biết mặt. Tao với ông chủ có hai đêm tít mít. Được ăn của lạ, ông ấy rất hào hứng và không thể quên được. Ông chủ thỉnh thoảng lại dúi cho tao một tệp tiền. Mụ ấy ky bo một th́ ông chủ rộng răi mười. Thấy tao mặc có vẻ khiêu khích, mụ ấy mắng: “Cái con nhà quê này, sao mày mặc trông chướng mắt thế!”. Tao nói: “Cháu ngủ trên tầng thượng, lại không có điều hoà nên nóng lắm, phải mặc thế cho mát. Vả lại cháu ở một ḿnh mà”. Ông chủ bênh tao: “Buổi tối ở nhà th́ mặc thoáng một chút cũng được. Nhưng ban ngày th́ phải mặc cho kín đáo”. Mụ ấy lườm chồng đến rách cả khoé mắt.
Rồi mụ ấy nghi ngờ chồng. Cứ để mụ ấy nghi, càng nghi tao càng thích. Tao cố t́nh khiêu khích ông chủ nhiều hơn. Mỗi lần mang café tới, tao lại chạm vào ông chủ một cái. Rồi một hôm, ông chủ làm việc khuya hơn mọi ngày. Gần 2 giờ sáng rồi mà ông ấy vẫn ngồi trước máy vi tính. Tao rón rén đi xuống, nghe nhịp thở của mụ ấy đều đều, h́nh như đă ngủ say rồi. Tao định đến gần ông chủ nhưng ông ấy chỉ tay lên gác thượng và nháy nháy mắt. Tao biết ông ấy muốn nói ǵ. Tao lên gác, bật đèn ngủ, nằm chờ, trong khi cánh cửa chỉ khép hờ. Một lúc sau, tao nghe tiếng cánh cửa mở rất khẽ. Người mở cửa không ai khác ngoài ông chủ. V́ quen rồi nên ông ta không phải giữ ǵn ǵ hết, lập tức “hành sự” ngay. Tao ôm ông ấy rất chặt…
Bỗng đèn trong pḥng tao bật sáng và mụ ấy đứng chấn trước cửa, mồm há hốc, mặt méo xệch, mắt xếch lên giận dữ. Tao vớ cái quần của ông ấy, che phần dưới của ḿnh, c̣n để mặc cho ông chủ cứ thỗn thện thế cho mụ ấy ngắm. Tao thừa biết rằng mụ ấy không dám làm to chuyện, v́ mụ ta phải giữ thể diện và sự thăng tiến của chồng. Ngay sáng hôm sau mụ ta đưa cho tao một tháng lương và mắng: “Con nhà quê! Cút đi cho khuất mắt tao!”. Tao giả vờ sợ hăi và nói rằng: “Cháu xin lỗi cô chú. Nhưng cháu đang có thai. Xin cho cháu ở lại đây, sau khi sinh nở xong cháu sẽ về quê”. Mày có biết mụ ấy sợ hăi như thế nào không? Mặt tái mét đi, lắp bắp măi mới nói được: “Tao lạy mày! Cầm 2 triệu đồng đi giải quyết cái của nợ ấy đi rồi về quê”. Tao doạ tiếp: “Cháu không dám làm việc đó đâu, thất đức lắm. Cháu sẽ về quê sinh con và sẽ không ai biết hết. Nhưng cô chú phải cho cháu 50 triệu đồng”. Mụ ta đứng thần ra một lúc rồi mở két, đếm đủ 50 triệu đồng đưa cho tao: “Của nợ! Cút đi” – Thơm “ôsin” cười đắc thắng – tao doạ thế thôi chứ có chửa chiếc ǵ đâu. Trước đó tao đă uống thuốc tránh thai rồi. Tao rời nhà ấy nhưng t́nh cảm của vợ chồng nhà ấy không yên nữa. Tất cả là tại cái thói nanh nọc của mụ chủ. V́ thế tao mới trả thù.
(SƯU TẦM)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat