tphuongloan
member
ID 53627
07/07/2009
|
Dại khờ
Mới đó mà đà tháng bảy.Mới đó mà nửa năm đă trôi qua,tờ lịch mong manh rơi theo ngày tháng...như muôn ngàn tuyết sương đang rơi tơi tả
rụng cùng mùa...lụn tàn theo ḍng thời gian sinh chuyển
Nửa năm
Ngày lạnh
nắng tàn...
Một ḿnh nghe nặng
thời gian gọi hồn...
Khách không nhà, Lucky cùng Jimmy đi lang thang trên Phố,ở đây giữa buổi chiều tuyết giá phong kín tà huy,chút nắng tàn cũng chỉ c̣n trong kỷ niệm...
Thời gian
giờ quư tựa vàng ṛng
Áo - Cơm - Trách nhiệm
măi chẳng xong !
Bạn ơi !
Xin hiểu...mà tha thứ
T́nh ta
Nợ nước
vẫn ngập ḷng !!!
Cả đời h́nh như ai cũng sợ cô đơn !( Bậy ! Tôi mới sống có nửa đời !)
Bao năm rồi, tôi sống đời dao với kéo,tay dao, tay kim,tay kéo,tôi đứng giữa chợ người,chợ đông,tôi đi t́m niềm vui và nụ cười cho người,và tôi t́m hạnh phúc của tôi qua hạnh phúc của Tha nhân,có người cho rằng tôi đă " giam ḿnh " trong khuôn viên Bệnh viện là một chuyện " không nên " hay " khờ dại "!Tôi buồn lắm, và khách khờ dại vẫn cùng Lucky, Jimmy đi trên vạn nẻo đường, và có người cho rằng
" Gia sản lớn " là " Gia đ́nh và con cái " ...Tôi lại buồn lắm, mưa ngoài trời mà như mưa trong ḷng tôi,thú thật, chuyện tơ ḷng,chuyện gia đ́nh - hơn mười năm qua- tôi không nghĩ đến...
" Em biết chăng em
Người thiếu nữ ...
Áo lụa hồng,tha thiết,tuổi hoa niên...
Anh - Người trai đi đấu tranh -
lỡ lấy non sông, thế cửa nhà !"
Tôi ngồi trong pḥng nhâm nhi ly rượu nồng ấm, Lucky và Jimmy vừa ăn
hotdogs,vừa uống sữa tươi...Chùng tôi vẫn sống trong đám người đau khổ,rất vui khi rộn tiếng cười,chùng tôi có suy nghĩ riêng ḿnh có
xa xa..tiếng nhạc,tiếng trống,t́nh ca rộn ràng mà trong tôi vẫn có một tiếng thở dài...tôi bỏ lại sau lưng những ǵ người ta nói về tôi,khách không nhà,tôi quên rồi những chuyện thị phi,quên cái cảm giác cô đơn trống vắng v́ quá bận rộn,chuyện ngày xưa nay đă xa xa lắm rồi
"Tôi đi giữa chợ đời
Áo cơm,trách nhiệm ơi !
Chạnh thấy,mắt ḿnh nóng...
Tôi khóc...
tôi đời tôi !"
Những bông tuyết trắng xoá trời che khuất những thảm cỏ ..những trận mưa chiều pha những cánh tuyết rơi rơi...
Chiều qua phố,
Áo ai bay...màu xanh biếc
Dáng ai kia !
sao thân thiết đến vô cùng
Khách không nhà,
Đời gió bụi vẫn thung dung...
Em nơi đây ?!!
sao không là.." Người ấy "..?
... ...
(Khách không nhà lắm dại khờ,Lucky cùng Jimmy trên Đất Kiwi)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
raining81
member
REF: 463487
07/13/2009
|
Chú thấy không ?
Chú bận rộn với áo cơm , trách nhiệm với việc mang lại tiếng cười, niềm hạnh phúc cho người khác nhưng chú vẫn buồn vẫn khóc " tôi ḿnh tôi" !
Lư do ư ? đơn giản v́ chú cũng là một con người . Chú c̣n thiếu một nửa ! Chú chưa thực sự sống cho bản thân ! cứ như thế này th́ chú ốm mất ! làm sao mà cống hiến cho xă hội được dài dài đây ?
" sức khoẻ là một t́nh trạng hoàn toàn thoải mái về thể chất tinh thần và xă hội chứ không phải chỉ là không có bệnh tật hay thương tật "
( Định nghĩa về sức khỏe của tổ chức y tế thế giới WHO )
|