nguyenquycali
member
ID 25295
06/16/2007
|
Trải Nghiệm Đời Tôi
Tôi thực sự yêu đất nước Việt Nam , mỗi bước chân tôi đi qua là một vùng dài thương nhớ .Mảnh đất tôi sinh ra - xứ gió Lào khô cằn thổi qua những đồi cát trắng ,Những mùa mưa xối xả kéo dài hàng tháng trời , những mùa đông giá lạnh ,rét mướt .Tuổi thơ tôi đến trường trên con đường lầy lội chứa chất đầy ổ voi , ổ gà đặc sánh . Tôi nhớ có lần hai đứa đạp xe đạp đi học vào một buổi sáng mưa rơi tầm tả. Thằng bạn tay lái không vững , đă lái chiếc xe xuống ruộng ngập bùn và hôm đó hai đứa lủi thủi đi về trong mưa rơi . Quê hương , những kỉ niệm thật quá vơi đầy , từ những buổi chăn trâu , những ngày đến trường cho đến những đêm trăng chơi tṛ trốn t́m cùng lủ bạn trong xóm . Những mùa lũ về kết bè , lội nước .Từ những ngày chăn vịt , lái đ̣ cho đến khoảnh khắc ngồi bên ḍng sông nhỏ cuối làng mỗi khi hoàng hôn tràn về , tất cả ,là những kỉ vật cất giấu măi măi trong trái tim tôi. Quê hương là mẹ tôi thức khuya nấu từng bát cháo mớm cho tôi mỗi lúc tôi ngă bệnh , những nồi nước lá xông hơi ,trùm mền cho tôi kín mít , thao thức mong tôi qua nhanh.
Quê hương ,Là ba tôi ngồi trầm tư bên ngọn đèn leo lét ,suy ngẫm về cuộc đời .Quê hương là bao la hơn những ǵ tôi có thể nói .Tôi thực sự yêu quê hương ḿnh , mảnh đất Quảng Trị thân thương.
Tôi có dịp bước ra ngoài mảnh đất quê ḿnh , có dịp trải nghiệm một phần rất nhỏ của cuộc sống .
Huế - một mảnh đất quá đổi ân t́nh , Tôi thả ḿnh vào Huế những đêm ṿng quanh Thành Nội , ra cầu Tràng Tiền ngóng gió bay ,ngắm ḍng Hương trôi dào dạt , lấp loáng trong ngọn đèn lồng mờ ảo ,vu vơ.
Những cảm xúc thực sự ngấm sâu vào tâm tưởng , tôi nhớ Huế nhất là những buổi sáng cuối Đông se lạnh , những bánh xe đi trong Thành Nội , ngắm cô nữ sinh Áo dài thướt tha.Tôi xa Huế.
Đà Nẵng , Thành phố thanh b́nh và thánh thiện, không c̣n cái giọng nói trọ trẹ như quê nhà và Huế . Nhưng con người Đà Nẵng rất miền Trung , sống nhẹ nhàng ,kín đáo mà nghĩa t́nh sâu nặng . Nhớ băi biển thật nên thơ và hiền hoà . Biển và nui san sát nhau như đôi t́nh nhân thắm thiết , một vẻ đẹp nguyên sơ. Người Quảng Nam chẳng khác mấy so với người Đà Nẵng , ấn tượng nhất là Hội An , Phố của những ngôi nhà cổ , của những sự giao thoa văn hoá , không thể không khẳng định là ngôi nhà Á Đông.
Sài G̣n,những ngày mới đặt chân tới thật lạ lẫm. Thành phố rộng vô cùng mà tôi th́ hoàn toàn nhỏ bé , thành phố quá ồn ào mà tôi thật tĩnh lặng . Tôi nhớ những mùa mưa Sài G̣n và tôi dám chắc ai đă từng đến Sài G̣n cũng vậy .Những con đường ngập lụt , những trận mưa đến và đi rất nhanh ,phảng phất cùng những ngọn đèn đường sáng loáng ,thánh phố trong mưa có vẻ nguy nga và tráng lệ khác thường, chính lúc đó , đưa tôi đi về những miền tâm tưởng làm tôi nhớ mảnh đất này vô cùng.
Nhớ những quán cafe thân quen ,những đoàn xe tấp nập qua lại , những ánh mắt lướt vội , rất nhanh.
Nhớ những chiều ngồi bên Miếu Nổi , những tối ngồi ngắm nước B́nh Quới lên, tất cả là những trải nghiệm thật êm đềm.
Rồi tôi cũng xa Sài G̣n , bỏ lại sau lưng những tiếc nuối không nguôi.
Cao Nguyên vào một ngày trời xanh thẳm , tôi bước tới mảnh đất này , Daklak , vùng đất tôi nghĩ trong thâm tâm rằng tôi sẽ không bao giờ đến , thế mà giờ đây , tôi đang ở đây ,xứ Cao Nguyên này.
Tôi biết ḿnh đă yêu Cao Nguyên , Cao Nguyên đă thấm vào ḍng máu tôi từng ngày , tôi yêu những núi đồi , yêu Suối , yêu ḍng Krongana , ḍng Krongno .Tôi yêu những cánh đồng cafe thơm hương bát ngát , những quán cafe như ở cơi thiên đường..Dù sau này tôi có đi đâu .. Tôi vẫn yêu những mảnh đất tôi đă từng đi qua .Tôi yêu đất nước Việt Nam đẹp và thánh thiện này...
Daklak ngày 16/6/2007 đêm ngà say.haha
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat