kimnhi1802
member
ID 64804
11/10/2010
|
PHỐ NÚI CAO
Đến Đà Lạt vào một chiều thu
Mưa lất phất
Từng hạt
Cái không gian mờ ảo nhạt nhạt
Làm dâng thêm
tính lãng mạn của một đứa con gái
trong em.
Kéo áo kín cả cổ
Ngước lên nhìn xem
Sương khói mây vương đầy trên tóc
Dang tay ra
Em như một
con ngốc
Thấy mình đang đứng
giữa
một khoảng bao la
Nhìn ra xa
Là rừng, là núi
Từng dãy,từng hàng thông
Được sắp xếp
Giống như một bức tranh
Bên cạnh em
Là anh
Người con trai Đà Lạt
Những câu bông đùa thật thà chất phát
Sao tự nhiên rung nhẹ
con tim vốn ngủ yên
Em
Đứa con gái có cái miệng liên thuyên
Bỗng
trở nên vụng về,ấp e,bối rối
Chẳng hiểu vì đâu nên nỗi
thấy mình thật nhỏ bé trước phố núi
và...anh
Tự nhiên thấy mong manh
Như sắp tan ra thành những màn sương nhỏ
Như sắp hòa mình tan vào gió
vào phố núi
vào... anh.
(^@^)kimnhinguyen
Đà Lạt,05.11.2010
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat